Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tịch Sinh

Chương 08: Một gốc thảo dược




Chương 08: Một gốc thảo dược

25 năm trước, Đông Vực, biên giới Vệ quốc.

Trong một thành trì có phần cũ kỹ của năm tháng dài đằng đẵng hao mòn, tại một góc phố có hai huynh muội ăn mày rách rưới đang khóc lóc thảm thiết trước tấm vải trắng, phủ trên một thân hình người lớn không nhúc nhích:

-Phụ thân, n·gười c·hết thảm quá... huhu...

Người xung quanh thấy vậy đều đồng cảm với hai đứa trẻ đáng thương.

-Thật đáng thương, nhỏ thế đã mất thân phụ rồi.

-Ừm, đúng hai đứa nhỏ mệnh khổ.

Và thế, từng đồng tiền được mọi người ném vào cái bát mẻ của hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ này chính và Hạ Nguyên Sinh và muội muội của hắn, Hạ Uyển Nhi.

Sau khi bát đã đầy tiền, Nguyên Sinh năm lấy tay em gái chạy nhanh trốn vào một góc tường khuất người, đếm chiếm lợi phẩm của mình.

-95 đồng, 1 lượng bạc trắng... Oa, hôm nay được nhiều tiền quá...

Uyển Nhi đếm đến đồng tiền cuối cùng thì không khỏi vui sướng hò reo, với số tiền này hai huynh muội họ hôm nay lại có thịt để ăn rồi.

-Ca ca, chúng ta đi mua đồ ăn ngon đi.

-Được, ca ca dẫn muội đi ăn thịt xào măng nha.

-Thịt, được ăn thịt a, ca ca là nhất.

Trong lúc hai anh em đang bàn luận chuyện ăn uống thì ở trên đường phố vừa nãy người được trùm khăn trắng bỗng dưng ngồi bật dựng dậy. Khách đi đường ai nấy hoảng hốt sợ xanh cả mặt la ó, cứ tưởng xác c·hết vùng dậy, mà người trong cuộc thì gãi gãi đầu:

-Xác c·hết vùng dậy ư? Ta c·hết khi nào?

Thắc mắc của xác c·hết vùng dậy rất nhanh đã có được đáp án từ một người qua đường tốt bụng, mới bị lừa cho hay.

Khi biết có kẻ cả gan đem thân thể của mình để l·ừa t·iền người khác, quá đáng nhất là không chia phần cho gã một cắc một hào thì giận dữ vô cùng, xách giày lên đi tìm 'đồng liêu' trợ giúp, truy tìm hai huynh muội Nguyên Sinh hòng tính sổ.



Nguyên Sinh cùng muội muội đi ra từ một quán ăn, bụng Uyển Nhi căng tròn ợ lên một tiếng, Nguyên Sinh bên cạnh cũng ợ lấy một hơi vì quá no.

Bỗng Uyển Nhi giật giật lấy góc áo của Nguyên Sinh mà nói:

-Ca ca, có người theo dõi chúng ta.

-Ừm, biết rồi, đừng chú ý tới họ.

Ở một bên đường có hai tên ăn mày đảo mắt chỉ trỏ về cặp huynh muội Nguyên Sinh, họ trao đổi gì đó rất nhanh đã đạt được thành giao, cả hai theo đó đứng phất dậy, tiến tới chỗ con mồi đã lọt vào tầm ngắm.

'Thú vị thật.'

Nguyên Sinh nhếch mép vươn vai một cái, ánh mắt khóa chặt lấy một người đi đường mặc lụa tằm, bước đi vững chãi, khoảng cách từng bước chân đều đặn. Quan trọng hơn hết người này chính là người đã ném cho huynh muội hắn lượng bạc lúc trước, phong thái rất có tiền khiến hắn nhớ rất sâu.

"He he, chính là ngươi!"

Không chút do dự Nguyên Sinh lao đến, với tay tới trước hô hào:

-Đường ca, đường ca, hức ta đã tìm được ngươi rồi. Ui!!!

Ngay khi Nguyên Sinh nghĩ đã bắt được người thì người nọ nhanh như chớp né sang một bên, làm cho Nguyên Sinh bắt hụt té nhào ra mặt đất.

Bất quá chừng đấy không làm khó được Nguyên Sinh, hắn nghiêng người bò tới chỗ đối phương, không quan tâm mình vẫn còn nằm bẹp trên mặt đất mà ra sức bắt lấy cho bằng được ống chân quần kẻ trước mặt.

Ngặt nỗi Nguyên Sinh càng bò lên trước, người ta lại nhanh hơn lùi về sau, cứ vậy Nguyên Sinh không tài nào bắt được người ta.

Không bắt được người, Nguyên Sinh bèn giở giọng ăn vạ, khóc nức lên kêu gào:

-Đường ca không cần vứt bỏ ta mà.

Bên khác Uyển Nhi cũng thành thạo trưng ra bộ mặt đáng thương, nước mắt nói chảy liền chảy ròng ướt át.

Trước sự ăn vạ của hai huynh muội đã thành công thu hut sự chu ý của mọi người nhìn sang, mục tiêu của Nguyên Sinh cũng vì thế đứng sựng lại, hai hàng lông mày xoắn hết cả lên.



Nắm bắt thời cơ, Nguyên Sinh vụt nhanh tới ôm chằm bắp đùi kẻ kia.

-Ngươi nhận nhầm người rồi, buông ra.

Nguyên Sinh nhìn lên, đánh giá lấy đối tượng. So với hắn dự tính trẻ hơn nhiều, chỉ sợ chưa tới mười tám cùng hắn chênh lệch không nhiều, tuy nhiên chất giọng lại khá ấm có điểm không phù hợp.

Là cải trang sao?

Nguyên Sinh không chắc lắm với suy đoán của bản thân, mà hắn cũng chẳng cần đoán, trước cứ hu hu một tràng:

-Đường ca ta không nhận nhầm đâu, ta lúc còn nhỏ đã từng gặp qua người, nhất định sẽ không nhận nhầm. Hu hu, phụ thân đ·ã c·hết, hai huynh muội ta mới lặn lội đường xa tới đây nương nhờ đường ca. Đường ca sẽ không vì chê hai ta phiền phức mà không nhận thân thích đi chứ, hu hu...

-Ca ca, đường ca chê chúng ta rách rưới không muốn nhận thân, chúng ta không nên làm khó đường ca, đi thôi ca, hic hic...

Kẻ xướng người họa một màng thật sự rất ăn ý, người xem xung quanh bị màn trình diễn của hai huynh muội dẫn động mà chỉ trỏ.

Nghe thấy dự luận càng nói càng hăng, mắng người vô nhân tính, thanh niên đen mặt, mắt liếc xéo về hai ăn mày nọ đang muốn đến gần rồi lại phân vân mà chôn chân tại chỗ thì thở dài một hơi, nhắm mắt bảo:

-Buông tay, ta mang các người đi là được chứ gì!

-Ta biết đường ca sẽ không chê hai ta đâu mà.

-Đường ca là nhất.

Thanh niên chán nản với hai huynh muội ăn vạ, không muốn tốn thêm thời gian liền cất bước đi hướng cổng thành, Nguyên Sinh và Uyển Nhi thì nhanh nhảu nâng gót đuổi theo.

Chẳng bao lâu ba ngươi đã rời khỏi thành, đến một đoạn đường ít người thanh niên đứng khựng, ngoái đầu lên tiếng:

-Đã ra khỏi thành, hai người các ngươi không cần phải theo ta nữa.

-Đường ca, ngươi nói gì vậy?

Nguyên Sinh vẫn mặt dày nhận thân.

-Ta không phải đường ca của người, đừng gọi bậy.

Mặc cho Nguyên Sinh có muốn thừa nhận hay không, thanh niên chẳng muốn đo co xèo một cái đã biến mất tại chỗ.



-Chạy cũng thật nhanh!

Nguyên Sinh cảm thán, Uyển Nhi cũng gật đầu lia lịa tán thành, rồi bỗng hỏi:

-Chúng ta tiếp theo nên làm gì đây ca?

-Đã đến đây tất nhiên là phải tiến vào Ma Linh sơn mạch, biết đâu chừng tìm chút linh thảo trị dứt được bệnh cho muội.

Nghe phải tiến vào Ma Linh sơn mạch, Uyển nhi vội lắc đầu:

-Ma Linh sơn mạch nguy hiểm lắm, ca đừng đi đến đó... bệnh của muội không thể trị được đâu, ca đừng phí tâm.

-Ừ, muội nói có lý, nên... đi vào Ma Linh sơn mạch kiếm chác thôi.

-Hử! Ca có nghe muội nói gì không vậy?

-Có chứ, đi thôi.

-Ca ca...

Uyển Nhi gào đến rách cổ họng mà ca ca của cô cứ điềm nhiên bước đi, cô không có cách chỉ đành vội vàng đuổi theo sau.

Ma Linh sơn mạch nằm ngay đường biên giới ba nước Vệ, Càn, Thương, song lại không thuộc quản lý của ba nước trên. Có thể coi Ma Linh sơn mạch là một vùng đất vô chủ, không thuộc về bất kì thế lực nào.

Cũng chính là vì vùng đất này không ai quản nên đã trở thành một trường săn bắn khổng lồ. Người g·iết yêu, yêu diệt người, người g·iết người đoạt bảo nhan nhản.

Dẫu vậy hằng năm vẫn có không ít người lao đầu vào đây tìm kiếm cơ duyên, rồi tán thân tại đây vĩnh viễn.

Hai huynh muội Nguyên Sinh đi vào trong Ma Linh sơn mạch đã hơn ba ngày, bất quá chỉ dám dạo quanh vòng ngoài lượm nhặt chút thảo dược.

Có được đồ tốt, Nguyên Sinh quen tay dễ làm, đập giã số thuốc mới kiếm được vắt lấy nước cho Uyển Nhi uống. Uyển Nhi dù chẳng tình nguyện, ngặt nỗi trước ánh mắt có phần mong chờ của ca ca, cô chỉ có thể nhịn đắng uống hết.

Dạo quanh vòng ngoài nhiều ngày cũng không tìm thấy được gốc linh thảo nào cả, Nguyên Sinh có phần nóng nảy, mặc kệ lời khuyên ngăn của Uyển Nhi mà quyết định tiến vào sâu hơn.

Quả nhiên đi vào sâu hơn trong Ma Linh, Nguyên Sinh đã bắt gặp được một gốc thảo dược quý, dù không phải linh thảo nhưng giá trị bán ra ở bên ngoài cũng không nhỏ.

Tức thì Nguyên Sinh đến bên gốc cây cẩn thận đào bới nó lên, ai ngờ được gốc cây mới rời khỏi mặt đất một mũi tên không biết từ đâu bay vụt tới.