Chương 10: Trò chơi mới
Không như Nguyên Sinh, Vô Ngự Thanh trực tiếp bắt lấy gốc Đoạn Hồn Thảo, chỉ là trong lòng bàn tay lão đã được bao bọc bởi một lớp huyền khí ngăn cách.
Nguyên Sinh thấy sự đã thành cũng không tiếp cản trở, mặc cho đám người Vô Ngự Thanh rời khỏi.
Song Vô Ngự Thanh dẫn đầu đi trước, không nhịn được ngoảnh nhìn về hai huynh muội Nguyên Sinh, chính xác hơn là nhìn Uyển Nhi đang hớn hở khi đút túi được một đống bạc.
Vô Ngự Thanh chỉ nhìn một chút, thâm tâm dậy lên ít nhiều tâm tư, bất quá rất nhanh đã loại bỏ những ý nghĩ bâng quơ, dẫn mọi người đi. Đến khi khuất khỏi tầm mắt Nguyên Sinh, lão liền vứt gốc thảo dược trong tay qua một xó.
-Đoạn Hồn Thảo rất có lợi cho việc tu luyện của con, sao thúc lại vứt như thế.
Vô Yến không hiểu nổi hành động của thúc mình, cô vì giành gốc thảo dược này mà b·ị t·hương, còn bị sờ mó khắp người. Ném đi không phải nãy giờ cô chịu thiệt đều là công cốc?
-Đồ của địch nhân còn dám dùng, chê mạng mình đủ dài rồi à?
Vô Yến nghe mắng mà yên lặng lại, nhưng ca ca của cô lại chịu không được, hỏi:
-Thúc, sao không g·iết tên tiểu tử đó? Tên đó s·àm s·ỡ muội muội, nhục đến vậy rồi thúc còn nhịn được ư?
Biết không trả lời đàng hoàng khó có thể yên, Vô Ngự Thanh nghiêm mặt giải thích:
-Tên tiểu tử đó không đơn giản, thân thủ rất quỷ dị, ta lại không thể nhìn thấu tu vi của hắn.
-Không phải chỉ là tên ăn mày bình thường thôi sao?
-Ngu ngốc, người bình thường nào lại dám vào Ma Linh sơn mạch, huống hồ còn mang theo một tiểu nha đầu vướng víu. Mà tiểu nha đầu bên cạnh kia cũng không đơn giản.
-Không đơn giản?
-Đồ của nhị thúc các ngươi không phải là ai cũng có thể chạm vào đâu. Mà thôi! Chuyến đi này chúng ta có nhiều chuyện quan trọng hơn cần phải làm, không thể tạo thêm nhiều phiền phức không cần thiết.
-Vậy uất ức của con phải tính làm sao?
Vô Yến không cam tâm nói chen vào.
Ngự Thanh đỡ trán, hết sức mệt mỏi với hai đứa cháu không biết nặng nhẹ. Cớ sự còn không phải do tự thân gây ra, ham của nhỏ để thất thủ, cho người khác chiếm tiện nghi!
Bất quá thế nào cũng là con cháu Vô gia không thể để mặc danh dự bị tổn hại được, bèn cho lời khẳng định:
-Xong việc đi, thúc sẽ chặt tay, rút lưỡi, đem tên tiểu tử biến thành bao cát cho con xả giận.
-Vâng.
Có được sự đảm bảo của Vô Ngự Thanh, hai huynh muội Vô Yến mới chịu lắng xuống, gác sự tình Nguyên Sinh qua một bên.
Tuy nhiên bọn họ chịu gác lại không có nghĩa là Nguyên Sinh sẽ để cho bọn họ yên.
Nguyên Sinh nhặt gốc Đoạn Hồn Thảo lên, lạnh nhạt lên giọng:
-Đúng là lãng phí.
Đem gốc Đoạn Hồn Thảo chà chà vào cái áo rách cho đi hết lớp đất, Nguyên Sinh quăng sang Uyển Nhi:
-Ăn đi, bổ thận lắm đấy.
-Xì, bổ thận không phải nên để ca ca dùng sẽ tốt hơn sao.
Nói thế chứ Uyển Nhi vẫn nhăn mặt đem Đoạn Hồn Thảo cắn một miếng, vị không đắng như tưởng tượng, hậu lại có vị ngọt nên rất thích thú cắn thêm vài ngụm nữa, miệng nhòm nhèm nhai ngấu nghiến vừa nói:
-Ca, hai chúng ta tha cho bọn họ đi, g·iết bọn họ cũng chẳng được gì, nhất là vị thúc thúc kia là người tốt a, cho chúng ta thật nhiều tiền.
Nguyên Sinh gật đầu tán thành:
-Ừ! Muội nói đúng, thúc thúc với tiểu mềm mềm đúng là người tốt, chúng ta rủ họ cùng chơi với chúng ta đi.
-Ca ca ham chơi quá, muội không chơi với ca ca đâu.
-Chúng ta chơi trò chọc chó thôi nào.
-Muội nói không chơi rồi mà.
-Đi chơi thôi, trẻ nhỏ phải vận động nhiều mới cao lên được.
-Muội mới không còn nhỏ, mà mấy trò chơi của ca thì liên quan gì đến chiều cao chứ, muội không đi đâu.
Kệ cho Uyển Nhi quằn quại lắc cái đầu nhỏ vẫn bị ca ca không chút mảy may xách cổ, lôi sâu hơn vào trong Ma Linh sơn mạch.
Qua một thời thần, Uyển Nhi khúm núm trốn sau lưng Nguyên Sinh, trước mắt là một đàn bach lang, răng nanh nhọn hoắc lộ cả ra ngoài, thân hình đồ sộ, đứng bằng bốn chân mà còn cao hơn cả Nguyên Sinh cái đầu.
-Đây là chó mà ca nói đó hả? Nó có ăn thịt người hay không?
-Chắc là có rồi.
Nghe câu trả lời của Nguyên Sinh, Uyển Nhi sợ mất mật. Song chẳng để cô sợ lâu, Nguyên Sinh đã dửng dưng ném một hòn đá lên người bọn bạch lang, tức thì kinh động đến cả đàn bọn chúng.
Sau khoảnh khắc ngơ ngác, đám bạch lang lao tới với tốc độ kinh người với ý đồ xơi tái hai sinh vật hợm hĩnh dám khiêu khích chúng kia.
Tốc độ bạch lang cực nhanh, Nguyên Sinh cũng nhanh không kém xoay đầu một mạch chạy, sau lưng là Uyển Nhi từ sớm nhảy vọt bám chặt lên người ca.
Lợi dụng thân hình nhỏ bé cùng sự linh hoạt vốn có, Nguyên Sinh trong rừng cứ như cá gặp nước uyển chuyển bẻ ngoặt hết lần này đến lần khác, tốc độ trước sau không giảm luôn giữ một khoảng cách nhất định với đám thú truy đuổi đằng sau mình.
Quay lại với đoàn người Vô gia, cả đoàn tiến đến thuận lợi, có bản đồ trong tay họ tránh được vùng có yêu thú cường đại, chỉ có vài con tiểu yêu cản đường đã bị g·iết sạch.
Đang lúc đắc ý, tự tin tràn trề, Vô Yến loáng thoáng nghe thấy tiếng động lạ bên tai.
-Nhị thúc âm thanh gì vậy?
-Không hay, dựng tuyến phòng thủ, chuẩn bị đối địch.
Tất nhiên Vô Ngự Thanh đã sớm nghe thấy âm thanh lạ, hơn hết còn biết đang có chuyện gì diễn ra.
-Bạch Lang Kiếm sao lại xuất hiện ở đây?
Ngự Thanh thắc mắc, rõ ràng ông đã tránh qua địa bàn của Bạch Lang Kiếm rồi, cớ chi chúng nó lại kéo đến chỗ của bọn họ.
Nghi hoặc của Vô Ngự Thanh chẳng mấy chốc đã được giải khai, khi thấy Nguyên Sinh cõng muội muội lao đầu như điên chạy đến chỗ người Vô gia.
Lão không nghĩ rằng bản thân còn chưa tìm đến người ta gây sự thì người ta đã tìm đến trước cửa.
-Khốn kiếp! Bắn c·hết tên đó cho ta.
Vô Ngự Thanh chỉ hướng Nguyên Sinh hạ lệnh, thuộc hạ phía sau dương cung nhắm tới mục tiêu bắn tên.
E dè được đâu Nguyên Sinh cứ như con cá trạch luồn lách, tên bắn ra đều không trúng được người y, trái lại còn găm vào cơ thể của mấy con bạch lang đuổi theo phía sau.
Bạch lang trúng tên, huyết dịch dâng trào, dã thú càng thêm kích phát, hung tính càng trở nên cuồng bạo, xông tới càng nhanh.
Mắt thấy sự tình hỏng bét, sắp phải chính diện đối đầu với một đàn Bạch Lang Kiếm, Vô Ngự Thanh cũng chẳng để tâm được tới hai huynh muội Nguyên Sinh, hô lớn:
-Xuống ngựa chiến đấu.
Rất nhanh Nguyên Sinh đã chạy tới, song không chính diện đối đầu với Vô Ngự Thanh mà né sang bên sườn, búng người nhảy lên cao đập thẳng vào mặt một tên hạ nhân Vô gia vẫn còn đang phát ngốc, mượn đà nhảy thêm lần nữa lên ngọn cây cao.
Cùng lúc Bạch Lang Kiếm chính thức đụng độ với đám người Vô gia, Vô Ngự Thanh bị Bạch Lang Kiếm đầu đàn nhắm trúng, day dưa không thoát ra được, những người khác cũng chật vật không kém.
-Tách ra, lùi về sau.
Người Vô gia vừa đánh vừa lùi, Vô Ngự Thanh vung lấy một kiếm tạo ra được khoảng trống, ngoái nhìn ra sau tìm kiếm thanh ảnh Nguyên Sinh, bất quá Nguyên Sinh đã mất dạng, lão nghiến răng ken két tức đến sắp thổ huyết.
Bạch Lang Kiếm lại chẳng quan tâm ai là ai, con mồi thứ nhất đã trốn mất, chúng liền điên cuồng xé xác con mồi thứ hai. Hiển nhiên đám người Vô gia chính là con mồi thứ hai trong mắt chúng.
Trận chiến kịch liệt diễn ra, người Vô gia đem tới đây đ·ã c·hết hơn một nửa mà bọn họ chỉ g·iết được vài con bạch lang, tình hình kéo dài thêm chắc hẳn cả đoàn sẽ bị diệt.