Chương 07: Tuyết rơi trái mùa
Một ngày hôm nay Nguyên Sinh dồn hết sức lực vào chặt cây, đóng cột đục đẽo các thứ, đến tối muộn hắn nằm lại trên đóng tre xếp thành chồng trên mặt đất.
Ngô Đổng có qua bảo Nguyên Sinh đến cái chòi của gã ngủ tạm, song bị Nguyên Sinh thằng thừng chối bỏ khiến đại sư huynh Hàn Trúc phong thút thít một trận.
Nguyên Sinh nằm ngửa trên đống cây nhìn bầu trời đầy sao, không biết hắn đang nghĩ gì thì bỗng từ nơi xa vọng lại tiếng gọi:
-Nguyên Sinh.
-Ồ! Nương tử gọi ta là có chuyện gì?
Bị gọi là nương tử, Bạch Tịch dừng cước bộ, khóe môi giật giật, mặt mày sắc lạnh, không nói không rằng ném chăn nệm trong tay về phía Nguyên Sinh.
Nguyên Sinh nhanh tay nhảy khỏi đống gỗ, trước khi chăn mền rơi xuống đất đã bắt kịp lại.
-Đại sư huynh nhờ ta đem đồ qua cho ngươi.
Nghĩ đến bản mặt hâm hở của Ngô Đổng lúc nhờ nàng đưa đồ, Bạch Tịch càng thêm tức, giận dỗi xoay người bỏ đi, thế mà được một lúc Bạch Tịch đã phải vòng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, thoáng lặng trong giây lát Bạch Tịch lên tiếng trước:
-Ta có chuyện muốn hỏi?
Nguyên Sinh thổ nhẹ vào chỗ gần mình như mời Bạch Tịch tới ngồi. Bạch Tịch dùng dằng rồi cũng tới bên cạnh hắn ngồi xuống.
Theo ánh mắt Nguyên Sinh, Bạch Tịch cũng nhìn lên bầu trời sao, thời gian hai người tích tắc nhỏ giọt chậm rãi trôi. Chẳng biết bao lâu, Bạch Tịch tò mò:
-Ngươi nhìn gì vậy?
Nguyên Sinh chỉ lên bầu trời:
-Ta chỉ đang nghĩ, nếu đốt rụi cả bầu trời thì quan cảnh sẽ đẹp đến đâu.
Đốt rụi?
Bạch Tịch không hiểu, cũng không theo kịp suy nghĩ người bên cạnh, bèn dứt khoát không tốn tâm tư suy đoán nữa mà hỏi thẳng:
-Vì sao ngươi đã biết ta tiếp cận là để làm hại ngươi, ngươi không những không làm khó, trái lại còn giúp ta?
-Em hại ta lúc nào? Với lại vợ chồng không phải nên đồng lòng đi tát biển đông à!
Nghe Nguyên Sinh trả lời, Bạch Tịch ngơ ra thật lâu, vợ chồng đồng lòng đồng lòng đi tát biển đông là cái quỷ gì? Ta đang hỏi ngươi lý do giúp ta, người lôi vấn đề vợ chồng vào đây làm gì hả?
Bất lực, Bạch Tịch thở hắt ra một hơi cho mình bình tĩnh, sau đó tiếp tục truy vấn:
-Người cố ý để lộ phong thư giới thiệu ra, mục đích thật sự là gì?
Nói đến đây, ánh mắt Bạch Tịch dần sắc lẹm, trông vô cùng nguy hiểm. Nguyên Sinh cũng thay đổi sắc mặt, trở nên vô cùng tà mị nhìn qua, âm trầm thốt lên từng chữ: "Câu cá".
Câu cá?
-Vậy ngươi đã câu được con cá nào chưa?
-Không phải đã câu được nương tử thất lạc đây rồi à.
Nguyên Sinh chỉ thẳng ngón tay vào Bạch Tịch mà nghiêm túc đáp.
-N-Ngươi... ngươi...Ngươi không muốn nói thì thôi.
Bạch Tịch không biết nói gì cho phải, cuối cùng mang theo một bụng hậm hực nhảy xuống quay về.
-Ta nói thật sao chẳng ai tin tưởng thế này?
-Ngươi nói kiểu đấy thì ai tin được.
Nguyên Sinh cảm thán nhân gian suy đồi, đến cả chút tin tưởng giữa người với người đều không có thì bất thình lình một nữ nhân như hư như thực xuất hiện trước mặt y.
-Cần gì tin với không tin, ta trực tiếp bắt người là được rồi.
Nguyên Sinh sờ vào vai trái của mình, chợt nhoẻn cười,.
-Đúng nha, bắt tiểu nương tử về đè dưới thân, khuất phục rồi thì nàng có trốn đằng trời. Sẵn bắt luôn vị sư tôn kia, ta thấy nàng ta cũng rất được a.
-Ngươi nói thật có lý, thế nhưng bây giờ ta lại muốn đè ngươi trước, được không?
Nguyên Sinh nở trên môi nụ cười thật tươi, song mắt đã híp thành một đường dài. Bất quá nữ nhân tựa vô hình kia chẳng sợ sệt, thậm chí hùa theo, cùng hắn cười lên:
-Ký chủ, người hư quá á...
Nữ nhân nâng vạt áo che đi nửa gương vờ như ngượng, giây sau bay sát tới trước mặt Nguyên Sinh, môi nhỏ ghé vào tai ai kia mà thỏ thẻ:
-Daddy.
Nguyên Sinh nghe chữ chí mạng lại cứ như không, nhẹ nhàng thốt lên một chữ:
-Cút.
-Tàn nhẫn quá rồi đó, không thích bị gọi là daddy, vậy ta gọi ngươi là oppa thế nào?
-Xéo.
-Ôi chao, ngươi làm tan nát trái tim thiếu nữ của ta rồi.
Nguyên Sinh lườm mắt qua, ý trêu đùa cùng nữ nhân mất sạch liền phủ tay áo:
-Ta còn đang làm nhiệm vụ, ngươi ra đây làm cái gì?
-Còn chẳng phải ký chủ ngươi làm nhiệm lâu quá, ta chờ tới phát ngán nên ra đây giải khuây, cùng ngươi ngắm sao trời.
Nữ nhân dứt câu tức thì bên cạnh Nguyên Sinh, ôm chặt lấy cánh tay gã, ngước mặt lên trời một bộ thật sự muốn cùng Nguyên Sinh ngắm sao trời đêm nay. Tuy nhiên khi nữ nhân ngước nhìn lên, bầu trời vốn đầy sao đùng đùng bị mây đen kéo đến che khuất.
-Ngươi thật không hiểu phong tình.
Nguyên Sinh làm như không nghe thấy lời than trách của nữ nhân, ngả lưng nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền. Nữ nhân thì bay vờn quanh người Nguyên Sinh mà mắng;
-Ngươi đúng là cái đầu gỗ.
Sau đó nữ nhân biến mất như lúc ả xuất hiện, trả lại một bầu không khí tĩnh mịch, yên ắng trong đêm dài.
Ngày hôm sau cũng như hôm qua, Nguyên Sinh miệt mài với công cuộc xây nhà của mình, hôm sau nữa cũng là Nguyên Sinh xây nhà.
Cơm nước đều do đại sư huynh Ngô Đổng ba bữa đưa tới. Về phần tu luyện, Nguyên Sinh nửa điểm cũng không có luyện qua.
Thời gian như thoi đưa, nhật nguyệt xoay vần, đã một tháng kể từ ngày hai người Nguyên Sinh và Bạch Tịch nhập môn.
Bạch Tịch tư chất kém cỏi, nhờ có đan dược phụ trợ cùng nhị sư tỷ dày công phụ trợ đã thành công nhập linh khí vào người, đặt nền mống bước đầu trên con đường tu tiên. Nguyên Sinh khi này vẫn là si mê với công việc xây nhà của mình, không chút thành tựu.
Lại thêm một tháng, mặc kệ cho đại sư huynh hết lòng khuyên bảo hắn vẫn đâm đầu vào xây nhà, nhà to lầu cao đã sắp hoàn thành. Bên khác Bạch Tịch bán mạng tu luyện, thành công đột phá nhất trọng luyện khí lên nhị trọng.
Nửa tháng sau, cách ngày thi đấu xếp hạng tân sinh ngoại môn càng ngày càng gần.
Ngô Đông không nhịn trước phong thái bất cần của tiểu sư đệ nữa bèn tìm đến nơi thanh tu của sư tôn cáo trạng, mong sư tôn chấn chỉnh hành động của Nguyên Sinh, thế nhưng chỉ nhận được ba chữ "mặc kệ hắn" khiến Ngô Đổng càng thêm đau đầu.
Khi Ngô Đổng đi ra thế nào trùng hợp bắt gặp Lưu Ly mặt mày căng thẳng, ngó lơ gã tiến vào trong. Khi Lưu Ly đi ra sắc mặt khó coi hơn trước gấp bội.
-Hiếm nha, không biết có chuyện hệ trọng gì mà sư muội lại đến đây quấy rầy sư tôn thế, nói ra xem sư huynh có giúp được gì cho muội hay không?
-Không cần sư huynh bận tâm.
Lưu Ly khinh thường ra mặt, đi lướt qua người Ngô Đổng.
Bị coi khinh, Ngô Đổng tức lắm, đứng về trước cản bước Lưu Ly, vừa xắn vội tay áo lên vừa táo tợn bảo:
-Láo toét! Sư huynh ta trông ngươi từ cái thuở ngươi còn là một tiểu nha đầu, bây giờ học được chút bản lĩnh đã giám tỏ thái độ với sư huynh. Hôm nay sư huynh cho ngươi biết tại sao ta được gọi là đại sư huynh trong cái phong này.
Dứt lời Ngô Đổng dậm chân bùng nổ khí thế, bắn cả người lao về phía Lưu Ly với tốc độ xé gió.
Nửa khắc sau, Ngô Đổng bầm dập với một bên mắt thâm tím tiến đến chỗ của Nguyên Sinh, nhắc nhở kỹ càng vị tiểu sư đệ này về độ nghiêm trọng của thi đấu xếp hạng sắp tới.
Thi xếp hạng này rất quan trọng, nó quyết định tài nguyên của mỗi đệ tử ngoại môn về sau. Nhất là mười vị trí đầu bảng phúc lợi rất lớn, tương lai tu vi đầy đủ có thể được xét duyệt thành đệ tử nội môn ngay lập tức.
Dẫu Ngô Đổng không trông mong Nguyên Sinh có được thành tích tốt gì, song gã vẫn mong Nguyên Sinh chăm chỉ tu luyện, biết đâu sẽ có kỳ tích xảy ra.
Thế nào Nguyên Sinh dở tay làm nốt công đoạn cuối cho kiến trúc hắn tự xây kia, đối với lời của Ngô Đổng vào tai này ra tai nọ, chẳng màng đếm xỉa.
Ngô Đổng bất lực quay về chòi nhỏ đắp thuốc, Nguyên Sinh thì làm mãi đến tận chiều muộn bỗng một bông hoa tuyết lững lờ từ trên cao rơi xuống trước mặt, sau đó rất nhiều bông hoa tuyết rơi xuống theo cùng.
-Còn chưa hết thu tuyết đã rơi, năm nay tuyết lại đến sớm rồi.
-Đúng thế, thật hồi niệm.
Nữ nhân hư ảo xuất hiện, giơ tay lên hứng tuyết mà cảm thán:
-Lần đầu ta chính thức gặp ngươi cũng là một ngày tuyết đến sớm như thế này!