Chương 06: Tru diệt Tiên nhân
-Đây là đại sư huynh và nhị sư tỷ của hai ngươi.
Đoạn, Vân Tuyết quay sang chỉ vào hai người Nguyên Sinh, Bạch Tịch mà giới thiệu:
-Còn đây là tam sư đệ Nguyên Sinh và tứ sư muội Bạch Tịch.
Nghe mình có sư đệ sư muội, Ngô Đổng cười lên ngây ngốc tiến tới kẹp cổ Nguyên Sinh làm thân:
-Ta là Ngô Đổng, sau này đệ có chuyện gì cần thì cứ tìm sư huynh, sư huynh không ngại đâu.
Khác với vẻ thân mật của đại sư huynh Hàn Trúc phong, Lưu Ly một mặt lạnh nhạt, hờ hửng nói:
-Lưu Ly!
Sau màn giới thiệu, Vân Tuyết mới cất tiếng dặn dò:
-Quan tâm kỹ tiểu sư muội của các ngươi, nàng còn chưa có chỗ ở thì qua chỗ Ly nhi ở tạm vài hôm đi, cũng sẵn tiện để Ly nhi chỉ dạy nàng tu luyện. Về phần...hắn... không cần để tâm đến, thích làm gì thì cứ để hắn làm...
Ánh mắt đánh lên người Nguyên Sinh, suy nghĩ đôi chút Vân Tuyết lại bảo:
-Đừng để hắn đói là được.
Nói rồi Vân Tuyết dứt khoát ngự không bay đi, để lại bốn vị đồ đệ lại trên đỉnh núi.
Theo lời dặn của sư phụ, Lưu Ly tiến tới muốn dẫn Bạch Tịch về chỗ của cô, song Bạch Tịch trước nhìn Nguyên Sinh ý tứ muốn cùng hắn nói chuyện riêng một chút.
Ngô Đổng ngoài mặt trông như kẻ ngốc, tuy nhiên ánh mắt vẫn là có, thấy tiểu sư muội mới nhận này đỏ mặt tía tay thì khoái chí nháy mắt với Nguyên Sinh, người nãy giờ vẫn luôn bị gã kẹp lấy cổ mà buông tay ra, vỗ đét vào lưng y một phát.
Nguyên Sinh bị vỗ đến ná thở, cả người lao tới hướng Bạch Tịch, cứ ngỡ cả hai sẽ va nhau thì một có một tấm màn vô hình ngăn Nguyên Sinh lao tới thêm, giữ cho Nguyên Sinh và Bạch Tịch đứng cách nhau một đoạn.
Lưu Ly dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn sang Ngô Đổng, Ngô Đổng cười trừ gãi gãi đầu. Bất quá có thế cũng chẳng thoát được bị Lưu Ly nhéo tai kéo đi ra xa, nhường cho Nguyên Sinh và Bạch Tịch có khoảng trống riêng tư.
-Ngươi khi nãy nói ai là nương tử vậy?
Chỉ còn hai người trong một khoảng không, sắc mặt Bạch Tịch càng đỏ, chỉ là mặt đỏ vì giận chứ chẳng phải thẹn thùng như suy nghĩ của ai kia đang đứng ở ngoài hóng chuyện.
-Không nói như thế, sư tôn sẽ không nhận ngươi vào phong đâu.
-Ta biết, nhưng...
Bạch Tịch nói chẳng thành lời, tay nắm thành quyền đã đấm mạnh vào bụng của Nguyên Sinh.
Nguyên Sinh như bị bất ngờ không kịp phản ứng, ăn trọn một quyền phong ngay bụng dưới, cả người co lại thành con tôm luộc.
-Cảm ơn ngươi đã giúp ta gia nhập Bích Dao tông.
Đánh người xong Bạch Tịch nói lời cảm tạ, ngặt nỗi Nguyên Sinh đau lắm có vẻ chẳng nghe thấy lời nỉ non của cô mà cứ ôm lấy bụng mình.
Ngô Đổng đang ăn dưa từ xa, thấy tiến triển bên này không đúng thì sốt sắng phi thân tới lên tiếng hòa hoãn:
-Ai da, sư đệ làm gì mà chọc cho tiểu sư muội giận rồi, như vậy là không được đâu.
Lưu Ly cũng tiến tới nói:
-Đi thôi!
Thấy Bạch Tịch sắp đi theo nhị sư tỷ, Nguyên Sinh bất thình lình giơ tay bắt lấy tay Bạch Tịch, ngẩng đầu lên giọng:
-Ta sẽ xây nhà cho cả hai coi như xin lỗi.
Bạch Tịch theo cái nắm tay của Nguyên Sinh trong thoáng chốc đầu óc trở nên trống rỗng, rồi khẽ "ừm" một tiếng.
Nghe được lời xác nhận Nguyên Sinh mới thả tay Bạch Tịch ra, Bạch Tịch liền cuống quýt chạy theo sau Lưu Ly, đầu cúi gầm giấu đi săc mặt ửng hồng của mình.
-Sư đệ khá lắm.
Ngô Đổng khen Nguyên Sinh.
-Sư huynh dẫn ta tham quan nơi này trước đi.
Chẳng màng tới lời khen ấy, Nguyên Sinh thong dong bước đi nhìn ngắm phong cảnh Hàn Trúc phong, Ngô Đổng hóa thân thành hướng dẫn viên giới thiệu toàn cảnh cho hắn mở mang tầm mắt.
Hàn Trúc phong chính là một khu rừng trúc lớn, bao quanh bởi lớp sương mù lạnh giá quanh năm. Cơ hồ không một sinh vật nào có thể tồn tại dưới làn sương mang theo hàn khí này quá lâu, chỉ có tại trên đỉnh núi là được khai khoan cho người ở lại.
Đỉnh núi trước sau bằng phẳng, nhìn từ ra sẽ cho ra cảm giác đỉnh núi cứ như bị một thanh kiếm lớn chém ra.
Trên đỉnh phân ra nam bắc, nhà đại sư huynh ở phía nam, nhị sư tỷ phía bắc. Chỉ là nhà nhị sư tỷ người ta làm bằng tre trang nhã, còn của đại sư huynh thì không khác gì một cái chòi tạm bợ.
-Sư đệ nên dựng nhà phía tây, sư muội ở phía đông, như thế là đẹp a.
-Sao phải xây hai ngôi nhà riêng?
Nguyên Sinh nhìn Ngô Đổng như nhìn kẻ ngốc. Ngô Đổng bị ánh mắt ấy làm cho bừng tỉnh, không khỏi vỗ vai Nguyên Sinh khen ngợi:
-Lợi hại. Để sư huynh giúp đệ dựng nhà nha.
-Vẫn là đệ tự mình tốt hơn
Nhìn cái chòi tồi tàn trước mặt, Nguyên Sinh lập tức phũ phàng từ chối. Sau đó hắn từ chỗ Ngô Đổng lấy được rìu chặt cây cùng đồ dùng làm mộc, bắt đầu lao đầu vào công việc xây dựng.
...
Quay lại trước đó ít lâu, trong lúc Nguyên Sinh còn đang đứng chờ ở dưới chân núi khảo hạch. Tại một khu rừng âm u, gió thổi xào xạc, thế nhưng có một góc rừng lại bất động trước cánh rừng bên ngoài.
Bên trong khoảng rừng kỳ lạ như có một tấm màn che ngăn cách với thế giới ngoài kia, ở đây la liệt xác c·hết, máu chảy thành dòng nhuộm thấm dưới lớp đất phủ bởi một tầng lá khô.
Tất cả xác c·hết đều là một kiếm cứa qua cổ đoạt mạng, ngổn ngang nằm đó.
Trong đám xác người, một hắc y nhân với một tấm vải đen tuyền che đi phần mắt, trên tay là thanh kiếm sắc bén đặt ngay trên cổ một người đàn ông không ngừng khẩn thiết cầu xin tha mạng.
-Biết là vô vọng, hà cớ gì lao vào đường c·hết?
-Đại hiệp tha mạng, sau này kẻ hèn tuyệt đối không dám nữa.
-Ta không muốn g·iết các ngươi...
Nghe thế người đàn ông cảm thấy nhẹ lòng, xem ra còn đường sống. Ấy vậy mà hành động tiếp theo của hắc y nhân khiến gã khóc ròng.
-Nhưng mạng của các người sớm đã được định đoạt.
Lời hắc y nhân vừa thốt lên, kiếm trong tay y cũng đã rạch trên cổ họng người đàn ông một đường, tức thì máu từ yết hầu bắn ra xối xả, lạ thay hắc y nhân đứng trước người đàn ông lại không dính lấy một giọt máu nào.
Trang nhã mà uy nghiêm, tà mị mà cuống hút, chính là phong thấy của hắc y nhân lúc này
Người đàn ông đổ gục xuống, từ khi gã thấy người bên cạnh lần lượt bị g·iết gã đã biết mạng mình hôm nay khó giữ. Chỉ là gã hận, hận sao người trước mắt lại cho gã nhem nhóm lên một tia hy vọng rồi lại lấy mạng gã một cách vô tình như vậy.
Tầm nhìn người đàn ông dần mờ, trong ánh nhìn vẫn đục đi từng giây gã trăn trối nhìn chằm chằm vào hắc y nhân mà không cam tâm.
Hắc y nhân đứng sừng sững tại chỗ hồi lâu, một tiếng thở dài não nề được y thở ra trước khi hóa thành làn hắc khí biến mất, theo sát đó khoảng rừng kì dị trở về lại nguyên trạng
Gió nhẹ thổi lướt qua mang theo mùi máu thoang thoảng cuốn đến nơi xa, rất lâu sau cũng có người chú ý tới vị tanh nồng ấy mà tìm đến.
Bùi Dục rời khỏi nơi khảo thí, một đầu nghi hoặc không hiểu sao Vân trưởng lão lại đồng ý thu đồ?
Rõ ràng trước đó không nhận, sau khi nghe mấy câu không đầu không đuôi của tiểu tử kia thì thay đổi. Hơn hết tâm tình Vân Tuyết chập chờn đến thế cũng là lần đầu Bùi Dục nhìn thấy, không tránh khỏi có cố sự bên trong.
Đang lúc Bùi Dục đăm chiêu nhớ lại những lời của Nguyên Sinh nói với Vân Tuyết thì có một tên đệ tử chạy tới báo cáo với gã có n·gười c·hết ở dưới chân núi, nghi ngờ là người Kiếm Minh tới phá buổi tuyển chọn đệ tử mới của họ.
Bùi Dục nghe tin tức tốc chạy tới hiện trường, nhìn cảnh t·hảm s·át trước mắt gã chau mày.
Một đám phàm nhân c·hết thì c·hết thôi, Bùi Dục thực chất không có để tâm, đến đây chủ yếu là vì mặt mũi tông môn. Giết đến cửa nhà mà còn không ra mặt chắc chắn sẽ bị khiển trách nên mới phải thể hiện một chút. Âi biết được khi chứng hiện trường lại khiến tâm thần Bùi Dục bất an.
Cảnh tượng t·hảm s·át này, phương thức hạ thủ này trông rất quen mắt.
Bùi Dục kinh nghi, lật từng t·hi t·hể lên nhìn vào tròng mặt của họ, lặp đi lặp lại đến hơn chục t·hi t·hể khác nhau thì lật trúng t·hi t·hể người đàn ông bị g·iết cuối cùng, thế mà trong võng mạc đôi mắt vẫn còn lưu lại hình ảnh hắc y nhân.
Bùi Dục quan sát võng mắt t·hi t·hể, khi trông thấy bóng dáng hắc y nhân cùng thanh trong tay kia còn lưu lại của n·gười c·hết thì hoảng loạn hét lớn:
-Mau... mau đi báo lên tông chủ... Tru Tiên xuất hiện rồi.