Chương 05: Vân Tuyết
Không bao lâu trên trời có một thanh phi cùng một đóa bạch liên hoa bay vụt tới. Hai người giám khảo lúc trước rời đi đều đứng sau một người đàn ông, ngự chung một thanh kiếm.
Người đàn ông mới xuất hiện mặt mày nghiêm nghị, lông mày rậm cau có, sắc môi nhợt nhạt, nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra huyết dịch còn động ở khóe môi chưa kịp lau đi.
Ngự trên bạch liên hoa lại là tuyệt sắc giai nhân, làn tóc đen dài buông xõa sau lưng, mắt trong xanh gợn sóng, chiếc mũi xinh nhỏ càng làm tăng vẻ thanh tú của gương mặt, thân thể mỹ miều càng động lòng người.
Bốn từ 'băng thanh ngọc khiết' chính như vì nàng mà sinh, chỉ hơi tiếc khí thế nữ nhân toát ra lạnh tanh, quanh người bức ra hàn khí khiến kẻ khác nhìn thấy nàng không tự chủ rét run một trận.
Cả bốn người hạ từ trên cao xuống, mắt nhìn hàng người liền tập trung lên một nam một nữ ở trên đài.
Vân Tuyết nhìn thanh niên trước người, mặt mày không đổi nhưng có thể nhìn ra nàng đang khó chịu. Theo ánh mắt hàn băng ấy, nhiệt độ xung quanh tựa hồ giảm xuống.
Bùi Dục biết tâm tình Vân Tuyết không tốt, ngặt một nỗi thân làm chấp sự ngoại môn không thể để cho sự tình phát sinh trong thời gian tuyển hạch vượt quá tầm kiểm soát của gã, chỉ có thể cắn răng tiến lên, nhẹ giọng nói vào:
-Vân trưởng lão bình tĩnh một chút.
Vân Tuyết nghe vậy liếc mắt qua Bùi Dục khiến gã hơi sợ, song rất nhanh nàng dời mắt nhìn về Bạch Tịch mà hỏi:
-Ngươi là người được Liễu Như Yên giới thiệu?
Bạch Tịch chắp tay khom người, mắt láo liên nghĩ phải trả lời câu hỏi này thế nào. Mất hơn một nhịp thở Bạch Tịch mới nặng ra được một tiếng "V-Vâng!"
Ấy vậy, nghe được lời xác nhận của Bạch Tịch, Vân Tuyết càng không vui, phất tay hừ lạnh:
-Thiên phú không có cũng không sao, tâm tính không được không có tư cách bước chân vào Hàn Trúc phong của ta.
Bùi Dục một bên nghe thế xệ mặt, Hàn Trưc phong, cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đó có người chịu vào còn không phải tốt lắm rồi ư, sao lại từ chối?
Mặc cho Bùi Dục nghĩ ngợi, Vân Tuyết dời sự chú ý sang Nguyên Sinh, nàng càng không vui mà bảo:
-Một kẻ chỉ biết dựa dẫm quyền thế, không có cố gắng, với phong ta vô duyên.
Lời vừa dứt Vân Tuyết xoay người muốn ngự liên hoa rời đi, Vân Dục ở bên không nhịn được mà nhấc tay hô lên:
-Khoan đã, mong Vân trưởng lão suy nghĩ lại, ta thấy hai người này rất tốt mà.
-Hừ!
Vân Tuyết nhìn qua Bùi Dục, ánh mắt có phần nóng nảy nhắc nhở;:
-Bùi chấp sự chắc lại muốn ăn đánh phải không?
Vân Tuyết vô cùng khó chịu, đời nàng ghét nhất cái dạng quy tắc ngầm trong giới như vậy. Tiếc thay thực lực nàng không đủ, không thể độc đoán càn khôn, thay đổi thế giới này. Nhưng không có nghĩa là nàng sẽ chấp nhận cho người tuỳ ý sắp đặt.
Bùi Dục sợ hãi lùi về sau, ai trong tông môn không biết Vân trưởng lão trước mặt ngoài lạnh trong nóng, là người dễ bốc đồng, mấy lời không hợp liền dùng quyền cước nói chuyện, đến cả tông chủ cũng chẳng khuyên nổi nói gì một chấp sự nhỏ nhoi như gã.
Thấy đối phương đã lùi bước, Vân Tuyết toan bay lên, lại nghe phía sau có người cất tiếng:
-Sư tôn xin dừng bước.
Nghe đến hai chữ 'sư tôn' Vân Tuyết đen mặt quay người. Theo sát lấy một áp lực vô hình được nàng phóng thích ra ngoài đè ép lên kẻ nói lời ấy.
Nguyên Sinh bị khí thế của Vân Tuyết đè ép, khuỷu chân không khỏi chùn xuống, song vẫn giữ nguyên như thế không có quỳ xuống, tay chấp lên trước, một mặt phong vân kinh đạm, như không để ý cả tấn áp lực đang đè trên người mình.
Vân Tuyết khá bắt ngờ trước Nguyên Sinh, một kẻ không chút tu vi có thể trước áp lực nàng tỏa ra mà không quỳ.
Cả hai giữ nguyên tư thế được vài hơi thở, thấy đối phương còn ngoan cố Vân Tuyết tăng thêm áp lực lên người Nguyên Sinh.
Nguyên Sinh bên này đầu đã đầy mồ hôi, gian nan chóng đỡ. Tuy rằng hắn chịu được không để mình quỳ rạp, nhưng chẳng thể chống chịu quá lâu, bèn nghiến răng khó nhọc thốt lên từng từ:
-C-có người... nhờ đệ tử chuyển vài lời... lời tới sư tôn...
-Ồ!
Vân Tuyết hiếu kì, xua tay tán đi áp lực đang đè nén trên cơ thể Nguyên Sinh rồi không nói gì thêm. Nguyên Sinh tự hiểu ý mà bắt đầu ngâm lên một đoạn:
- Sao đêm đông ấy người đi mãi? Bỏ ta ở lại chẳng đoái hoài, người đâu hay biết lòng ta c·hết, còn lại trần ai xác đọa đày. Mắt nhìn hoa nhỏ sầu thăm thẳm, đôi lời gửi lại kẻ xa xăm, phút giây hôm ấy người bỏ lỡ, lỡ cả đời ta lỡ trăm năm...
Vân Tuyết điếng n·gười c·hết lặng, mắt nhìn Nguyên Sinh lại thấy một bóng hình khác. Càng nhìn càng giống, cả hai bóng hình cứ thế dung hòa lại thành một.
Một mái nhà tre hai bóng người, cuối cùng nàng lại chọn rời đi. Có lắm khi nàng ướt mi nhưng vẫn chỉ có thể chọn buông tay. Sửa sai đã chẳng kịp, lầm lỗi đã nhiều quá rồi, dù có trách ai cũng thế thôi, chỉ có thể trách tại số phận.
Khóe mắt Vân Tuyết không ngăn nổi phủ tầng ngân thủy, rất nhiều nỗi niềm chưa kịp nói ra, quá nhiều kỷ niệm không thể xóa nhòa, Cảm xúc vỡ òa, nàng vội cắn lấy môi dưới, đến khi vị tanh nồng của máu điểm tại đầu lưỡi nàng mới kiềm lại cảm xúc của mình.
Sợ nhìn Nguyên Sinh nữa sẽ không thể khống chế nỗi xúc cảm, Vân Tuyết xoay sang nhìn Bạch Tịch ở bên cạnh.
Nhìn Bạch Tịch hồi lâu, Vân Tuyết thấy không đúng mà nói:
-Nàng ta không phải muội muội của người.
-Không phải, đây là nương tử thất lạc của ta.
Bạch Tịch nghe Nguyên Sinh nói mình là nương tử của hắn thì thẹn đến giậm chân tại chỗ, phần nhiều là giận dữ khi Nguyên Sinh có thể nói ra những lời tùy tiện như vậy, không chút nào tôn trọng cô.
Bất quá nơi đây nhiều người, nữ nhân tu vi thâm hậu trước mắt lại trông không dễ gần, muốn thuận lợi gia nhập tiên môn Bạch Tịch đành nhịn xuống.
Bên khác Vân Tuyết nhẹ nhàng mỉm cười, không nói một lời xoay người lên bạch liên hoa, cùng lúc dùng linh lực bao trùm lấy hai người Nguyên Sinh và Bạch Tịch đưa lên cùng cô phi hành, bỏ mặt Bùi Dục cùng những người phía sau một đầu đầy chấm hỏi.
Trong Bích Dao tông khí trời bốn mùa như một, riêng chỉ ở Hàn Trúc phong là quanh năm một mùa lạnh giá.
Trên đỉnh Hàn Trúc, ba người Vân Tuyết từ từ đáp hạ. Khi tất cả đã xuống Vân Tuyết phất tay thu hồi đài liên, rồi nói với Nguyên Sinh và Bạch Tịch:
-Tính cả ta và hai ngươi thì Bích Hàn phong có tổng cộng năm người, tất cả đều phải dựa vào chính mình để có cơm ăn, áo mặc. Nhà ở càng không có sẵn, các ngươi phải tự mình đi xây lấy.
Nguyên Sinh nghe thế sắc mặt tối sầm, có loại cảm giác như bị lừa, mà Vân Tuyết lại không ngừng nghỉ nói tiếp:
-Ăn uống sau này thì phải tự vào rừng tìm kiếm nguyên liệu, nhà bếp thì hỏi sư huynh sư tỷ các ngươi. Nhà ở cũng vậy, phải lấy lao động làm vinh quang, tự chặt cây dưới núi mà dựng hiểu không?
'Đây là tự cung cấp sao?'
Nguyên Sinh thở ra một hơi khí lạnh, líếc mắt nhìn Bạch Tịch thấy cô cũng đang đánh mắt qua mình. Cả hai như đạt được điểm chung, hiểu ý nhau đồng thanh hô:
-Vâng, sư tôn.
Sau khi nói xong nội quy căn bản ở Hàn Trúc phong, Vân Tuyết dùng truyền âm thuật gọi hai người sư huynh sư tỷ của Nguyên Sinh tới đây gặp mặt.
Chẳng mất bao lâu hai vị sư huynh sư tỷ kia của Nguyên Sinh đã tới đây. Nguyên Sinh nhìn hai người thì cạn lời không biết nói gì cho phải.
Nhìn sư tỷ mặc lam y từ lụa tằm không điểm nếp nhăn, da trắng mày ngọc, ánh mắt có thần. Nhìn lại sư huynh của mình thì nhếch nhác, áo quần vải thô nhăn nhúm, đầu đội mũ quan lại lệch sang một bên, dính lọ nghẹ trên mặt còn không có rửa, ánh mắt lờ đờ như người thiếu ngủ.
Thấy hai người như thấy hai thái cực, Nguyên Sinh bắt đầu lo lắng về cuộc sống của mình ở Hàn Trúc phong sau này.