Chương 04: Thế có đủ không?
Dường như Bạch Tịch muốn thử sức mình, xem thử bản thân có thiên phú hay không, hoặc chăng đơn giản là cô không muốn nợ ân huệ của ai kia.
Bất quá nếu như Bạch Tịch thật sự có thiên phú thì ngay từ đầu đã không phải dùng mưu kế, hòng chiếm đoạt phong thư giới thiệu trong tay Nguyên Sinh rồi.
Việc c·ướp đoạt này mạo hiểm rất lớn, chưa nói tới có thuận lợi đoạt đồ tới tay hay không, chỉ mỗi việc phải mạo danh người khác tiến vào tông môn, hành động như vậy một khi bị lộ chính là thập tử vô sinh.
Dù rằng mạo hiểm, song sức hấp dẫn của cánh cửa tiên môn quá lớn. Người không có thiên phú, không có hậu thuẫn thì đây là con đường tiến thân duy nhất. Mặc cho mạo hiểm cũng sẽ có người điên cuồng lao đầu vào.
Trên đài, Bạch Tịch chạm tay vào Trắc Linh Thạch qua mười hơi thở không thấy phản ứng chứng tỏ Bạch Tịch không có linh căn, theo đó giám khảo muốn loại cô thì chỉ thấy Bạch Tịch thờ dài một hơi, rồi lấy ra bức thư đưa cho giám khảo trông coi.
Bên dưới Nguyên Sinh nhìn một màn mà bất lưc lắc đầu, một đoạn đường đến đây hắn không thấy Bạch Tịch mở phong thư ra xem lại dám ngang nhiên đem ra đưa cho giám khảo.
Phải biết nếu hắn như có ý định chơi Bạch Tịch một vố thì trước hành động khinh xuất kiểu này đủ để hắn chơi c·hết cô tại đây rồi.
'Không đúng!'
Nguyên Sinh nghĩ lại, cảm thấy sự tình có điểm không thông, nhưng nghĩ lại thì không rõ không thông ở điểm nào, cuối cùng hắn chỉ đưa tới được một kết luận:
-Khuôn mặt của ta quả nhiên khắc chữ người tốt a, khí chất thánh thiện khiến người khác nhìn vào liền tin tưởng.
Bên này Nguyên Sinh đang tự luyến, ở trên đài, giám khảo trông coi đọc lá thư mà nhíu mày.
Gã thân đệ ngoại môn Bích Dao, do thiên phú không tốt lắm, không có đột phá trong tu luyện nên nhiều năm nay được cử sang đây phụ trách tuyển đệ tử.
Có thể xem gã là một lão làng trong vấn đề tuyển đệ mới cho tông môn, chuyện gì ở chốn tuyển sinh này mà gã chưa thấy qua, một bức thư giới thiệu với gã chẳng có gì lạ, nhưng nội dung trong thư khiến gã kinh nghi.
Thư giới thiệu là của Liễu Như Yên, đại trưởng lão U Minh Cốc, danh tiếng rất tốt, địa vị tôn quý, bình thường sẽ không viết loại thư trống, không đề tên người đề cử như thế.
Trừ khi gia tộc đối phương từng có ơn với tiên trưởng, tiên trưởng đề thư vô danh trao cơ hội cho con em trong gia tộc có người tiến nhập vào tiên môn.
Nghĩ vậy gã liền thông, song dưới thư lại đề bạc, gửi người vào Hàn Trúc phong là ý gì?
Nếu đã có ơn thì nhất thiết phải hố người dạng này, Hàn Trúc phong là nơi khỉ ho cò gáy, tài nguyên đã chẳng có bao nhiêu, quanh năm còn rét lạnh. Vào Hàn Trúc phong có khác nào đem người đi đày đâu chứ?
'Nghe nói Liễu trưởng lão trước kia từng có một đoạn tình duyên phàm tục nhưng bị người lừa, từ đó tính tình trở nên quái gỡ. Mà vị này khi xưa có quan hệ rất tốt với chủ phong Hàn Trúc, sau lại không còn lui tới, chẳng lẽ...'
Giám khảo nhìn thư rồi lại ngẩng đầu nhìn Bạch Tịch với ánh mắt đồng tình, đầu đầy bổ não, không rét mà run lên một trận. Bất quá với tư cách lão làng đầy kinh nghiệm, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, gọi người trẻ tuổi bên cạnh đi vào trong tông thông báo.
Chuyện đại nhân vật cứ để đại nhân vật giải quyết, gã không có bản sự xen vào, cũng không có quyền phán đoán.
Nghĩ thế, giám khảo mặt lạnh, không tỏ ra quá thân cận, điềm đạm mời Bạch Tịch đứng qua một bên, chờ người khác tới giải quyết giải. Sau đó gã nhìn xuống dưới gọi người kế tiếp lên.
Nguyên Sinh đi lên, không như Bạch Tịch muốn thử sức mà trực tiếp lôi ra trong người phong thư giới thiệu khác đưa cho giám khảo.
Người giám khảo nhìn lá thư trong tay Nguyên Sinh, thầm than năm nay thật nhiều quý nhân tới phá rối công tác tuyển chọn của gã.
Nghĩ là thôi chứ giám khảo vẫn thành thục mở phong thư trong tay ra từ tốn đọc, chẳng mấy sắc mặt gã liền trở nên khó coi quát:
-Ngươi đây là tới kiếm chuyện phải không?
-Nguyên Sinh nghe mà không hiểu, gãi gãi đầu ngây ngốc hỏi lại:
-Ý tiên trưởng là?
-Còn ý gì, người tới Bích Dao tông lại đưa thư giới thiệu của trưởng lão Kiếm Minh, đây không muốn kiếm chuyện thì là gì?
Kiếm Minh với Bích Dao tông trước nay bất hòa, đấu đá nhau trăm năm có thừa, không phải vì Đông Vực Nguyệt Âm sức uy h·iếp quá lớn, toàn tông môn Nam Vực phải hợp lực vì đại cục, không cho phép nội bộ đấu đá thì Bích Dao và Kiếm Minh vẫn là tình trạng người sống ta c·hết.
Tuy vậy Bích Dao với người Kiếm Minh thành kiến rất nặng, dẫu sao cũng là nợ máu không thể ngày một ngày hai có thể hoàn toàn hóa giải. Nay có người cả gan đem thư của Kiếm Minh tới, chẳng phải là chê mình sống quá lâu hay sao?
Nguyên Sinh thật sự không biết chuyện, song từ ánh mắt rực lửa giận của người trước mặt hắn cũng suy đoán được một hai, liền không chút chần chừ giựt lá thư trong tay giám khảo, xé thành chục mảnh nhỏ né thẳng lên trời.
Hoa giấy đầy trời, Nguyên Sinh cười trừ:
-Ngại quá, đưa nhầm thư.
'Ngươi xé thư như vậy có ích gì, coi là lão tử mù à!'
Giám khảo đang định đuồi người thì Nguyên Sinh đã trước c·ướp lời, lấy ra một phong thư khác đưa sang,
Nhìn người đối diện vẫn còn có thư giới thiệu, vị giám khảo một đầu nghi hoặc cầm lấy xem. Lá thư so với hai bức trước gã xem không có khác biệt, chỉ có tinh thần ấn ký người viết để lại bên trên là khác nhau.
Giám khảo xem thư mà không nói lời nào, Nguyên Sinh một bên thấy đối phương im thin thít thì lấy ra trong người một cọc phong thư mà nói:
-Nếu lá thư đó không được, ngài xem thử lá thư nào trong đây dùng được.
Mí mắt giám khảo giật giật, nhìn xấp phong thư trong tay Nguyên Sinh mà muốn phát điên. Bây giờ thư giới thiệu không có giá đến thế sao, như bắp cải trắng nắm cái liền được một mớ.
Người giám khảo nhanh tay xem các bức thư, mỗi lá đều có nội dung như nhau duy tinh thần ấn ký đề lên trên là khác, mà mỗi người viết lá thư tay này đều có danh khí hoặc là trưởng lão của các tông môn nổi tiếng quanh đây.
Cơn sốc qua đi, giám khảo tự nhiên biết người thanh niên trước mặt không đơn giản bèn thay đổi sắc mặt, cười cười bảo:
-Thư giới thiệu tự nhiên không có vấn đề, chỉ là...
-Chỉ là gì?
-Có phải chỗ trên thư ghi sai hay không, Hàn Trúc phong không phải là nơi tốt để tu luyện.
Nói là không tốt đã là nói nhẹ, nói tránh nhiều rồi. Thế nhưng Nguyên Sinh nghe không nổi, lên tiếng phản bác:
-Mọi người đều bảo Hàn Trúc phong là bảo địa, 'tiên trưởng' đây có ý nghĩ khác sao?
-Ách... à không!
Giám khảo nghe ra ý Nguyên Sinh đang trêu chọc, vốn gã dựa vào phân lượng gia thế phía sau đối phương mà có ý tốt nhắc nhở, đối phương không lãnh gã cũng không muốn quản.
Nhiều như vậy thư giới thiệu, gã không giải quyết được nên mời Nguyên Sinh đứng chờ, đính thân gã sẽ đi báo cáo lên trên.
Giám khảo tổ 3 rời đi, người ở tổ khác cũng bận tay chân không có rảnh sang đây, tuyển chọn tổ này cứ thế phải tạm hoãn.
Người người không có gì làm thì túm tụm bàn tán, suy đoán thân phận người thanh niên còn đang đứng trên đài cao kia. Bạch Tịch cũng rất tò mò, không biết Nguyên Sinh thân phận chân thật là gì?
Chỉ vì một phong thư giới thiệu cô trầy da tróc vảy c·ướp đoạt, thế mà người đàn ông trước mặt lại tùy ý cho người khác, thích thì xé bỏ, lấy ra liền một nắm.
Càng nghĩ Bạch Tịch càng thấy tủi thân, người với người so ra khiến người ta tức c·hết mà!