Chương 03: Cửa sau
Sáng sớm hôm sau Nguyên Sinh chủ động gọi Bạch Tịch cùng nhau đi đến dưới núi Bích Dao, Bạch Tịch trước lời đề nghị thoáng dùng dằng nhưng rồi cũng đồng ý.
Giống như hôm qua, tuyến đường quen thuộc không quá khó đi với hai người, tuy nhiên đến một đoạn cua bất chợt Bạch Tịch lại cất tiếng:
-À... hôm qua muội thấy chúng ta nếu đi qua đoạn rẽ này sẽ đến chân núi nhanh hơn đó.
Nguyên Sinh dừng cước bộ nhìn thẳng vào mắt nữ nhân bên cạnh. Thấy ánh mắt cô như muốn tránh né đi ánh mắt của hắn thì Nguyên Sinh lại nở nụ cười hiền dịu như trấn an, sau đó không nói một lời theo ý Bạch Sinh tiến vào con đường kia.
Bất quá Nguyên Sinh mới đi được hai bước thì bị một bàn tay ở đằng sau níu chặt không cho đi tiếp. Bạch Tịch nắm lấy góc áo Nguyên Sinh, khẽ cắn môi dưới, thều thào:
-Thôi! Vẫn là nên đi đường cũ nhanh hơn.
Nguyên Sinh không nói gì, lần nữa thuận ý của Bạch Tịch đi về lại đường cũ.
Trên đoạn đường tiếp theo, Bạch Tịch lủi thủi, tâm tình nặng nề từng bước đều trĩu nặng. Cho đến khi gần tới dưới chân núi thì bất thình lình Nguyên Sinh đứng khựng, lấy ra một phong thư đưa sang Bạch Tịch.
-Đây là gì?
Bạch Tịch ngây ngốc hỏi.
-Là thứ em cất công muốn đoạt nó cho bằng được đó.
'Quả nhiên!'
Tâm tình Bạch Tịch chập chờn trước lời nói ấy. Hơn hết, cô còn một bụng nghi hoặc bắt buộc phải hỏi:
-Sao lại đưa cho ta?
-Không phải em đang cần nó sao?
-Ta cần ngươi liền đưa cho ta à?
-Không hẳn... nó đối với ta không quá quan trọng nên cho em thôi.
Cánh tay Bạch Tịch vươn ra, chỉ một chút là cầm lấy được phong thư trong tay Nguyên Sinh, thế mà rồi cô lại chùn bước, lắc đầu:
-Không, nó là của ngươi, ta không cần...
Lời của Bạch Tịch còn chưa nói hết Nguyên Sinh đã chủ động tiến sát lại gần người cô, bắt lấy cánh tay đang hạ xuống kia, nhét thẳng lá thư vào lòng bàn tay ấy, rồi xoay người tiếp tục đi dọc theo lối mòn.
Bạch Tịch mộng bức nhìn lá thư trong tay mình mất nửa ngày mà không tin nổi, khi định thần lại thì ngạc nhiên đuổi theo Nguyên Sinh hô to gọi nhỏ:
-Này, ngươi đứng lại cho ta, ngươi đưa ta phong thư này thì ngươi tính phải làm sao.
-Lá thư đó với ta không quan trọng.
-Không quan trọng, chẳng lẽ ngươi không muốn gia nhập Bích Dao tông ư? Với cái độ tuổi của ngươi nếu không có thư giới thiệu thì chẳng môn phái nào nhận ngươi đâu...
-Độ tuổi của ta thì thế nào? Ta vẫn chưa qua độ tuổi tu luyện đâu nhé.
Nguyên Sinh quay ngoắc ra sau mà quát. Tất nhiên lời đính chính đấy của y Bạch Tịch chẳng thể nào tin.
Thấy ánh mắt Bạch Tịch cứ nhìn chằm vào bản mặt của mình biểu thị không tin, Nguyên Sinh có chút không vui, tiến sát tới chỗ cô, mắt đăm đăm nhìn lại không rời.
Khoảng cách hai người mỗi lúc một gần, Bạch Tịch chẳng rõ vì nguyên cớ chi mà cứ đứng bất động tại chỗ, đến khi khoảng cách cả hai chỉ còn cách nhau một cái chóp mũi Bạch Tịch mới phản ứng lại, vội lùi người về sau.
-Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Bạch Tịch khi này mặt mày nóng ran, tim đập thình thịch tựa muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Thoáng nãy khi Nguyên Sinh áp sát, với bản lĩnh của mình cô hoàn toàn có thể nhanh chóng lùi ra sau chục thước. Song, ngay vào lúc đó đầu óc cô bất chợt trống rỗng, đối với người mới quen chưa tới hai hôm lại cảm thấy rất quen thuộc, không chút nào đề phòng để hắn tiếp cận.
Nguyên Sinh bên này thấy Bạch Tịch hai má đã ửng hồng lên thì khoái trá cười, không thảo luận đến vấn đề tuổi tác nữa mà nói:
-Trên thư để trống tên nên có thể tùy ý dùng. Còn phần ta, tự có cách riêng của mình, em không cần lo lắng cho ta đâu.
-Ai, ai lo cho ngươi...
Bạch Tịch ngoài miệng nói cứng, tuy nhiên trong thâm vẫn lo cho Nguyên Sinh sẽ vì đưa cái phong thư giới thiệu cho mình mà không thể gia nhập tông môn.
Trông mắt Bạch Tịch, Nguyên Sinh là một người quá tuổi tu luyện, thân thể suy nhược, chắc mẩm không có tông môn nào chịu nhận rồi, đến cả làm tạp dịch cũng không có cửa.
Bên này Bạch Tịch lo sốt vó, bên kia Nguyên Sinh bình thản không mấy để ý, tâm tư của hắn trước sau chú ý chính là cách xưng của Bạch Tịch về mình. Trước thì xưng hô huynh muội ngọt xớt, sau khi cầm được thứ mình cần thì xưng ta ngươi, thật là thói đời bạc bẽo.
'Đúng là nữ nhân a!!!'
Nguyên Sinh thầm cảm thán trong lòng
Đi được một lúc Nguyên Sinh sực nhớ một chuyện, lại ngoái đầu ra sau:
-Mấy người kia là bạn bè hay tạm thời hợp tác thế?
-Không phải bạn bè...
Nói đoạn Bạch Tịch nhận ra có điều không đúng, câu hỏi của người đàn ông trước mặt không phải là câu hỏi bâng quơ đơn thuần.
Y như Bạch Tịch nghĩ, Nguyên Sinh nghe đáp án thì thở ra ngụm khí, bảo:
-Thế là tốt rồi.
-Tốt? Tốt cái gì?
Bạch Tịch lờ mờ đoán được, tuy nhiên cô vẫn muốn hỏi cho rõ ràng. Đáng tiếc Nguyên Sinh lại không cho cô đáp án, hắn đi về phía trước rất nhanh đã đến được dưới chân núi Bích Dao.
Khác hẳn với hôm qua, nay người ở dưới chân núi đông nghịt như quân nguyên, dù chưa tới nhưng cũng xấp xỉ vạn người đổ xô về đây.
Nguyên Sinh thắc mắc đám người này hôm qua trốn ở chỗ nào? Chẳng lẽ cả đám chui vào một xó xỉnh nào đó chuẩn bị đầy đủ tinh khí thần để hôm nay đại phát thần uy chăng?
Không biết là đại phát thần uy hay không, hiện tại Nguyên Sinh là không muốn chen chúc với quá nhiều người, Bạch Tịch cũng vậy nên cả hai đều ở cuối hàng, theo đoàn quân tiến vào chỗ đăng ký.
Tại đây là một quảng trường nằm sâu trong dãy Bích Dao, phương viên cực rộng dù cho vạn người đứng cũng không thấy chật chội.
Nguyên Sinh chờ ở trong dòng người quan sát tứ phía, chờ mãi tới tận trưa mới có người đi ra, đứng trên mục cao thông báo điều kiện tuyển dụng đệ tử.
Điều kiện năm nay chỉ xét về hai mặt độ tuổi và thiên phú. Độ tuổi từ 16 trở xuống, thiên phú chính là linh căn, sẽ dùng đến Trắc Linh Thạch để kiểm tra.
Vì số người ở đây quá đông nên được phân thành mười tổ đài khác nhau, lần lượt từng người sẽ lên đài kiểm trắc, chỉ cần kiểm trắc ra có linh căn liền sẽ lọt vào vòng thi đấu xếp hạng.
Về phần người không có linh căn âu từ đâu nên đi về đó giùm, không ai thèm tiễn.
Đã có rất nhiều người bị loại song chẳng có ai dám trước cổng tiên môn làm loạn, phục hay không cũng thế, tạo nên khung cảnh thật nhàm chán.
Tất nhiên ở đâu cũng có ngoại lệ, có một số người bị loại rồi vẫn có thể đi tiếp vào vòng trong, bởi lẽ những cá thể đặc biệt ấy hoặc là dùng thư giới thiệu hoặc... đi cửa sau.
Phong thư giới thiệu thì đồng dạng với Nguyên Sinh, còn cửa sau chính là thể hiện 'thành tâm'.
Thành tâm đủ nhiều sẽ có người châm chước cho ngươi.
Án lệ châm chước trắng trợn như này khiến cho không ít người bị loại không phục, ngặt nỗi đây đâu phải nơi để một đám phàm nhân dự thí lên tiếng. Ăn chia phía sau dính dáng rất nhiều, nên người ở trên luôn là mắt nhắm mắt mở ngầm thừa nhận, người ở dưới thì chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tuy nhiên những người không có thiên phú theo cái phương thức kém cỏi đấy tiến vào tông môn chỉ có thể làm tạp vụ, trong tông lăn lộn giày vò, may mắn cuối đời tiến nhập ngoại môn là hết cỡ.
Dẫu là vậy vẫn có không ít người luôn muốn đi trên con đường không chính thống, phía sau gia tộc cũng sẽ dốc lực nhỏ máu. Bởi lẽ bọn họ chỉ cần cái danh là đệ tử tiên môn là đủ. Dù là một tên tạp dịch, đem cái chiêu bài ra vẫn có lực khè một đám phàm nhận sợ hãi.
Đến tận chiều muộn, cuối cùng cũng đến lượt Bạch Tịch và Nguyên Sinh.
Bạch Tịch lên trước, tuy có phong thư giới thiệu có thể trực tiếp tiến nhập thẳng tông môn, thế nhưng cô lại không làm vậy mà theo quy củ đặt tay vào Trắc Linh Thạch.