Chương 02: Tâm tư thiếu nữ
-Người đó đang nói dối, huynh chắc cũng nhận ra?
Trên đường Bạch Tịch không nhịn được tiến lên hỏi Nguyên Sinh.
Nguyên Sinh trước sau như một, bộ dáng ung dung không có trả lời thắc mắc của Bạch Tịch mà hỏi lại cô:
-Em cũng nhận ra rồi sao?
-Ta không phải là một cô gái chưa trải sự đời đâu!
Bạch Tịch phũng phịu tỏ ý không vui khi Nguyên Sinh có ý xem thường mình.
Cả hai đi như vậy được một lúc thì thấy một con suối nhỏ, ở đây Bạch Tịch phát hiện có vài thiếu phụ đang tại ven sông giặt giũ thì tiến tới trước bắt chuyện hỏi đường:
-Dì ơi, cho hỏi đường nào đi đến Bích Dao tông?
-Cô nương muốn đến Bích Dao tông sao? Bích Dao tông nằm ở trên dãy núi Bích Dao, phải đi theo hướng ngược lại...
Người dì hướng tới Bạch Tịch tỉ mỉ chỉ đường, sau khi nhớ rõ toàn bộ lộ tuyến Bạch Tịch chắp tay ngỏ ý cảm tạ, dì này lại khua khua tay thân thiện bảo:
- Cô nương không cần khách khí đến vậy đâu.
Sau đó dì nương tiếp tục công việc giặt giũ của mình, còn Nguyên Sinh và Bạch Tịch theoF hướng ngược lại đi tìm đường đến dãy núi Bích Dao trong lời dì nhắc đến.
Theo như chỉ dẫn, hai người mất nửa ngày cuối cùng thấy được dãy núi trùng điệp, cước bộ của cả hai cũng tăng thêm mấy phần.
Bất quá càng lại gần chân núi Bích Dao sắc mặt Bạch Tịch dần mất đi vẻ hoạt bát, thay vào đó là sự lo lắng, ánh mắt láo liên, đôi lúc vô thức lại ngoái nhìn ra sau.
Nguyên Sinh đi ở trước thế mà như có mắt ở đằng sau đầu, không cần nhìn cũng biết Bạch Tịch có tâm tư bèn hỏi:
-Đang nghĩ gì vậy?
-Không có gì đâu, chỉ có chút hồi hộp, không biết khảo hạch lần này có khó hay không mà thôi!
Nghe vậy Nguyên Sinh chẳng ý an ủi, khóe miệng còn chút nhếch lên, vu vơ hỏi tiếp một câu:
-Sao lúc trước lại hỏi đường ta?
Cơ mặt Bạch Tịch biến ảo liên tục trước câu nói trông như vô tình, song rất nhanh đã bị cô thành công che giấu xuống, cười gượng đáp lại:
-Muội cảm thấy huynh là một người tốt.
-Vậy... chắc hẳn bản chất tốt bụng đã viết rõ trên mặt của ta rồi.
Nguyên Sinh nửa đùa nửa không, Bạch Tịch thì bóp một tiếng nhủ lòng không ổn.
Tuy vậy Bạch Tịch cố tỏ ra thản nhiên nhất có thể mà nói:
-Chắc vậy!
Bất quá khi này bề ngoài Bạch Tịch trông như thả lỏng, cả người đầy sơ hở, thế nhưng ngón tay hơi cong lại, khí lực vận đến lòng bàn tay, tùy thời có thể xuất thủ.
Mặc cho Bạch Tịch phía sau căng thẳng cực độ, Nguyên Sinh ấy vậy vẫn có tâm tư nhàn nhã trêu đùa:
-Anh ngưỡng mộ khả năng nhận biết người của em đấy. Không biết em tên là gì? Nguyên quán ở đâu? Đã kết hôn hay chưa?
Bỗng Nguyên Sinh hỏi đến những vấn đề riêng tư càng khiến cho Bạch Tịch cảnh giác, thầm nghĩ đối phương cố tình làm cho cô lơ là cảnh giác rồi sẽ bất thình lình ra tay.
Nghĩ vậy, Bạch Tịch dồn lực đến hai tay càng nhiều, thế chân thủ sẵn, sau đó ngoài mặt mới vờ thẹn thùng thỏ thẻ:
-Bạch Tịch, Nam Châu Vũ Hóa, đế quốc Thượng Minh, chưa có ai đến cầu hôn... Còn huynh thì sao?
-Nguyên Sinh, cũng là người Vũ Hóa, cho đến nay vẫn còn độc thân.
-Huynh cũng là người Vũ Hóa à, hai ta thật là có duyên a!
Nghe đến lời cảm thán đậm chất giả nai kia của Bạch Tịch, Nguyên Sinh kìm không nổi phá lên cười một tràng. Mất một lúc sắc mặt Nguyên Sinh bỗng quay ngoắc, hắn nghiêm nghị quay ra sau:
-Trước kia em có từng tham gia khảo hạch tông môn nào chưa?
-Từng tham gia nhưng không được chọn.
Lời nói ra Bạch Tịch không khỏi trở nên ủ rủ, cũng chẳng phải giả đò, thật tư chất không được mà bị người khinh thường.
-Đừng nản, ta cũng từng không được chọn nên mới tới tông môn hạng hai này thử vận may. Chúng ta phải có niềm tin vào chính mình, biết đâu lần này hai ta đều được chọn không biết chừng.
Bạch Tịch mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng rồi thôi. Thoáng cái trầm mặt, Bạch Tịch cười gượng:
-Ừm, cả hai chắc sẽ được chọn.
Tay Bạch Tịch đã nắm chặt thành quyền, ánh mắt hiện lên rõ quyết ý xen lẫn nhàn nhạt sát khí bên trong.
Cả hai sau đó không ai nói với ai lời nào nữa cho đến khi tới chân núi Bích Dao.
Ở dưới chân núi không giống như tưởng tượng của Nguyên Sinh cho lắm, chẳng có khung cảnh hàng dài hàng ngắn người xếp hàng chờ đăng ký khảo thí, chỉ có đôi ba người túm tụm trò chuyện cùng hàng quán nước trông như vừa mới được dựng tạm lên.
Nguyên Sinh đi vào hàng quán, gọi hai cốc trà sau đó bắt chuyện với chủ quán thì mới được cho hay hai người họ đã đến sớm rồi, ngày mai mới là ngày Bích Dao tông khảo thí tuyển chọn đệ tử .
Thời gian còn dư giả khá nhiều, Nguyên Sinh rủ re Bạch Tịch đi dạo quanh chân núi một vòng, chiều lại thì cùng sánh bước quay về thành trì ban đầu, nơi cả hai lần đầu gặp nhau.
-Ngày mai mới khảo hạch, không bằng chúng ta tìm một cái khách điếm để ở trước, cũng không thể cứ ở ngoài được, đúng không?
Bạch Tịch không có trả lời, chỉ khẽ gật đầu ngỏ ý đồng thuận.
Thế là Nguyên Sinh dẫn Bạch Tịch đi vào quán trọ. Nguyên Sinh tới trước, tay cầm quạt gõ gõ lên quầy, một tay xoa hầu bao vừa đưa tiền vừa hí hửng nói:
-Cho hai phòng thượng hạng, mà... chắc chỗ trọ của mấy người không lâm vào tình trạng hết phòng, chỉ còn duy nhất một phòng đơn đâu nhỉ?
-Khách quan cứ yên tâm, khách điếm còn rất nhiều phòng trống, sẽ không có tình trạng hết phòng đâu.
Chưởng quầy nhận tiền, ghi sổ, sắp xếp tiểu nhị dẫn Nguyên Sinh và Bạch Tịch lên phòng, không cảm nhận được sắc mặt Nguyên Sinh đã trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Nguyên Sinh cũng chẳng để bụng chưởng quầy nơi đây không hiểu ý người quá lâu, chỉ thầm trù khách điếm này ế dài dài mà thôi.
Sau đó Nguyên Sinh cho Bạch Tịch chọn phòng trước rồi mới đến lượt mình.
Khi tiểu nhị dẫn đường muốn rời đi thì Nguyên Sinh ngoắc lại đưa cho gã một khoản, nhờ gã chuẩn bị đồ ăn, sẵn tiện chuẩn bị một thùng nước ấm đưa sang cho Bạch Tịch, tiền còn dư thì coi như boa cho tiểu nhị.
Tiểu nhị hớn hở vâng dạ liên hồi trong miệng, chuẩn bị đồ đưa qua cho Bạch Tịch như lời Nguyên Sinh đã dặn.
Nguyên Sinh trong phòng không có việc gì làm liền ngả lưng xuống giường, lười biếng ngáp dài ngáp ngắn nhắm mắt đánh một giấc thì tiếng gõ cửa bên ngoài lôi hắn về với thực tại.
Nguyên Sinh uể oải đi ra mở cửa, ở ngoài không ai khác chính là Bạch Tịch đang đợi sẵn.
-Em sao, vào phòng đi.
Nguyên Sinh mở rộng cửa, ấy thế Bạch Tịch lại có phần giữ kẽ không tiến vào trong mà đứng bên ngoài đưa cho Nguyên Sinh một xấp ngân phiếu.
Hóa ra Bạch Tịch đến đây là để trả lại tiền phòng ban nãy cho Nguyên Sinh. Cũng chẳng khách sáo gì, Nguyên Sinh trực tiếp lấy tiền nhét vào trong người.
Bên cạnh Bạch Tịch dường như không muốn dây dưa thêm nên nhanh chóng rời đi, không cho Nguyên Sinh lấy cơ hội nói thêm mấy lời.
Nhìn bóng lưng có phần vội vã cất bước, Nguyên Sinh bỗng nhoẻn cười, đóng cửa lại.
Bạch Tịch vội vàng trở về phòng, được một lúc thì có giọng tiểu nhị bên ngoài kêu cửa.
Một lát sau tiểu nhị đứng bên cửa nói:
-Tiểu thư dùng bữa xong thì gọi tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân sẽ vào dọn dẹp.
Tiếng cửa khe khẽ đóng lại, Bạch Tịch nhìn một bàn thức ăn hảo hạng trước mặt mà thở dài thườn thượt, rồi lại quay sang nhìn thùng nước ấm đang tỏa hơi nghiêng ngút ánh mắt có phần sáng rỡ.
Không cần ăn vội, Bạch Tịch kéo tấm rèm che, chầm chậm tháo y phục xuống, bước vào thùng nước ngâm mình trong đó.
Nước ấm xua tan đi cái lạnh của đêm thu, đắm mình trong làn nước Bạch Tịch không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Nhớ tới lời tiểu nhị trước đó nói tất cả đồ này là do Nguyên Sinh chuẩn bị thì khóe miệng không khỏi nhỉnh lên, tim như nai con nhảy loạn đập thình thịch, phải lấy tay áp lên lồng ngực mới ngăn được trái tim đập rộn ràng.
Trong cái lúc sắc xuân căng tràn, không biết là kẻ nào lại không biết điều ở bên ngoài gõ cửa. Tiết tấu nhanh chậm vừa phải đó đủ để Bạch Tịch nhận rõ người đến là ai.
Tâm tư thiếu nữ mới đấy chẳng còn tăm hơi, Bạch Tịch trở nên u sầu, ánh mắt dần không kiên định, quấn lấy khăn tắm chầm chậm bước ra khỏi thùng nước ấm.