Chương 01: Hỏi đường
Thiên Không đại lục phân thành ngũ châu, xưa nay thái bình thịnh thế, cho đến khi Đông Vực có một ma tông nhất lưu tông phái bỗng quật khởi nhanh chóng, chưa đầy một năm thành công thâu tóm tất cả các thế lực Đông Vực lại thành một thể.
Nguyệt Âm tông bành trướng thế lực nhanh chóng, đợi có người phát hiện ra bất thường tại Đông Vực thì đã quá muộn màng. Nguyệt Âm tông đạt đến trình độ không ai cản nổi, thế lực tông môn đại phái tại Đông Vực hoặc là thuận theo, hoặc là bị diệt đi gần hết.
Đông Châu khi này chướng khí trùng thiên, mây mù giăng lối. Hơn cả vậy, Nguyệt Âm tông thế như chẻ tre bành trướng đến mức những châu khác cũng bắt đầu quan ngại.
Không thể tiếp tục ngồi chờ quan đấu, đỉnh cấp thế lực tứ châu hợp lực t·ấn c·ông Nguyệt Âm tông. Chỉ là khi họ đi khí thế bừng bừng, nêu cao khẩu hiệu vệ đạo diệt ma, bất quá khi cả đám họ về thì ai nấy đều ảo não thu mình, xây dựng phòng tuyến chuẩn bị cho một trận đại chiến ngàn năm nay chưa từng có.
Tứ Châu hợp binh chờ đợi Nguyệt Âm đến đánh phá. Tuy nhiên sự đời biết đâu được chữ ngờ, Nguyệt Âm tông sau khi thâu tóm toàn bộ Đông Châu thì im hơi lặng tiếng không một động thái t·ấn c·ông, hay hướng mũi nhọn đến bất cứ châu vực nào khác.
Một cái lẳng lặng của Nguyệt Âm tông chính là hai mươi năm.
Mây mù còn đó không tan, bất quá vẫn có thể xem là một hồi yên bình trước ngày đại thế mở ra.
...
Nam Châu, vì muốn chuẩn bị cho trận chiến gian nan sắp tới, các tông môn tu tiên những năm này ráo riết chiêu mộ nhân tài, mở cửa chiêu nạp đệ tử.
Ba năm một lần, cánh cổng tu tiên sẽ mở ra thay máu mới, mong sao tìm được một vài vị tuyệt thế thiên kiêu trong hàng vạn chúng dân làm trụ cột tương lai. Mà Bích Dao tông cũng không ngoại lệ, năm nay rầm rộ mở cửa chiêu nạp đệ tử.
Tại một thành trì gần Bích Dao tông, người người đổ xô đến chờ ngày Bích Dao tông mở môn lộ, bầu không khí tấp nập rộn ràng.
- Nghe nói khảo hạch tuyển chọn của Bích Dao tông rất hà khắc, không biết ta có thể qua được không đây.
- Lo cái gì, những năm nay tiêu chuẩn nhập tông đã giảm xuống rất nhiều rồi, với trình độ của chúng ta nhất định có thể thông qua.
- Khảo hạch thôi, các người làm quá như thế, đối với ta chẳng qua chỉ là chuyện của một cái búng tay.
-Ồ, huynh đài đây chẳng lẽ có biện pháp nào thông qua khảo hạch sao?
-Tất nhiên!
Người nói câu này vừa thốt lên, ai nấy cũng đều vểnh tai muốn nghe đối phương có chiêu số cao minh gì. Cũng không để cho mọi người chờ đợi, rất nhanh thanh niên lấy ra trong người một bức phong thư mà dõng dạc tuyên bố:
-Ta có thư giới thiệu của một vị trưởng lão, khảo hạch hay không đối với ta đều chẳng cần thiết.
Nghe đối phương nói vậy mọi người xung quanh đều xị mặt xì một tiếng, có người không nhịn được châm biếm mấy câu. Thế nhưng người thanh niên nào để ý, một mặt tự hào về mình có đùi to để ôm mà phe phẩy quạt trong tay, tiêu sái rảo bước rời đi.
-Huynh đài phía trước, huynh có biết chỗ tuyển sinh của Bích Dao tông ở chỗ nào không?
Nghe có giọng nữ nhân êm ái hỏi đường mình, thanh niên đang muốn rời khỏi thành thì khựng bước chân xoay người nhìn qua. Khi thấy rõ khuôn mặt của tiểu nữ nhân phía sau nét biểu cảm dương dương đắc ý của thanh niên lập tức thu hồi, hai hàng lông mày khẽ cau.
Tiểu cô nương trước mặt dáng người cân đối tính là mỹ miều, tuy nhiên gương mặt bầu bĩnh trước sau không có điểm nổi bật, tầm tầm thường thường, vứt vào đám đông liền không thể nhận ra đồng dạng.
Ấy thế thiếu nữ không điểm nổi bật này lại khiến cho Nguyên Sinh ngơ ngác, cánh tay run lên nhè nhẹ. Mất một hồi lâu Nguyên Sinh mới phản ứng lại, lên tiếng hỏi:
-Em gái, em đang nói chuyện với anh đấy à?
-Huynh có biết chỗ đến Bích Dao tông không? Muội muốn đến đó đăng ký khảo hạch.
Bạch Tịch có chút mong chờ khi nói những lời này.
-Ta cũng không biết, nhưng ta cũng muốn đến đó đăng ký.
-Huynh lớn tuổi như thế rồi, chắc không nói đùa với ta chứ?
Bạch Tịch nhìn ngó Nguyên Sinh, sắc mặt khó coi ấp úng dò hỏi.
Dù rằng tiêu chuẩn nhập môn của các tông môn tiên gia đã hạ xuống so với trước kia không ít, song căn bản tiêu chuẩn trước nay không có đổi qua.
Muốn nhập tiên môn tự nhiên cần thiên phú, căn cơ và cơ duyên thâm hậu.
Không bàn đến cơ duyên chỉ có thể gặp không thể cầu, nói đến thiên phú và căn cơ đều sẽ bị tuổi tác ảnh hưởng. Một lão già bốn năm chục tuổi chưa từng tu luyện so về gân cốt, tinh huyết, tất nhiên không thể nào bì được với thanh niên trai tráng.
Tông môn thu đồ ai chẳng muốn thu được những đồ đệ có tiềm năng và tư chất tốt nhất, theo đó đương nhiên sẽ đặt ra những quy định khắc khe về tuổi tác gia nhập, mà ở độ tuổi từ 16 trở xuống là tốt nhất, miễn cưỡng lắm có thể thu đồ từ 18 đổ về.
Bạch Tịch trông thế nào cũng thấy Nguyên Sinh đã quá hai mươi, vượt qua cái độ tuổi tu luyện rất nhiều nên không khỏi có chút kì lạ. Bất quá Nguyên Sinh đối với vấn đề tuổi tác không muốn bàn nhiều, chỉ hờ hững đáp:
- Thử một chút.
-Ồ, thế thì chúng ta có thể đi cùng nhau.
Bạch Tịch hồn nhiên mời mộc.
-Không thành vấn đề.
Nguyên Sinh gấp quạt trong tay lại, chẳng chút do dự đồng ý. Cứ thế hai người mù đường cùng nhau sánh bước rời khỏi thành trì, lang thang mò mẫn tìm phương hướng đến vị trí tuyển sinh của Bích Dao tông.
Đi trên lối mòn, Nguyên Sinh quan sát không thấy một ai thì thầm nghĩ đã đi sai hướng, trùng hợp phía trước thấp thoáng bóng người sống liền mừng rỡ tiến tới hỏi thăm:
-Tiểu bằng hữu, ngươi có biết đường đến Bích Dao tông.
Vốn dĩ đây chỉ là câu hỏi đường hết sức bình thường, thế nhưng lời ấy rơi vào tai Ngưu Bức lại rất chói tai, nhất là ba chữ "tiểu bằng hữu" càng khiến hỏa khí trong người Ngưu Bức dâng trào, đời này gã hận nhất là có người dám nói gã nhỏ.
Một tiếng 'xẹt' vang lên, Ngưu Bức Nhân tự xé mở áo mình để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn bên trong mà nhìn sang Nguyên Sinh, hùng hổ bảo:
-Ngươi muốn gây sự sao? Ta trông trẻ lắm à? Người có biết lão tử đây là ai hay không?
Lời mới vừa dứt một tiếng bạt tai theo đó vang lên, Ngưu Bức chẳng rõ chuyện gì đang diễn ra, gã xoay đúng một vòng, lúc ngước mặt lên trên mặt đã in hằn rõ dấu bạt tai đỏ chói.
Cơn đau truyền đến làm Ngưu Bức ôm má nhìn hai người trước mặt, cháu nó vẫn còn mơ hồ lắm, không rõ người nào đã đánh mình nữa. Khi nãy sự việc diễn ra quá đột ngột, người ra tay đánh cháu nó lại quá nhanh, mắt không theo kịp động tác đối phương.
-Tiểu bằng hữu vừa rồi nói gì vậy? Tiểu bằng hữu là ai cơ?
Nguyên Sinh nhã nhặn hỏi xoáy, một tay cầm quạt xếp, một tay chấp sau lưng, bộ dáng như công tử hào nhã dễ gần nhưng lời nói mang theo mười phần ý vị uy h·iếp.
Bên cạnh Bạch Tịch hai tay để sau người, cố tỏ ra thanh lịch tuy nhiên cánh môi mím chặt không giấu nổi ý cười.
Biết đụng phải thiết bản, Ngưu Bức xìu giọng năn nỉ:
-Tiểu... tiểu đệ chỉ là một tên khốn, mong đại ca tha cho đi!
Nguyên Sinh cũng chán chơi đùa với loại người h·iếp yếu sợ mạnh này, bèn hỏi lại:
-Bích Dao tông ở đâu?
-Đi bộ hai mươi dặm hướng này sẽ tới.
Ngưu Bức chỉ tay về một hướng mà nói, tuy nhiên y vừa dứt lời sự tình như vừa nãy lại diễn ra. Một tiếng bạt tai vang giòn vọng khắp chốn, khuấy động lên bầu không khí vốn tĩnh lặng xung quanh, theo sát lấy một bên má khác của Ngưu Bức hằn in thêm năm dấu tay của Nguyên Sinh.
-Ánh mắt của ngươi cho ta biết ngươi đang nói dối.
-Đại ca, đệ nào có gan nói dối đâu a.
Ngưu Bức hai tay ôm hai má, một bộ dạng oan uổng biện minh cho mình.
-Tiểu bằng hữu, người dám chơi ta... lần sau ta nhất định chơi c·hết ngươi.
Để lại câu h·ăm d·ọa Nguyên Sinh theo hướng Ngưu Bức chỉ mà đi khỏi đây, Bạch Tịch nối gót theo sau, chỉ để lại Ngưu Bức đứng như trời trồng tại chỗ nhìn bóng dáng hai người dần khuất khỏi tầm mắt.
Đến khi hình bóng Nguyên Sinh và Bạch Tịch hoàn toàn mất bóng, Ngưu Bức liền bực tức, tay nắm thành quyền mà gầm gừ:
-Còn muốn đến Bích Dao tông, ta cho hai người đi mệt c·hết!