Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tịch Sinh

Chương 11: Kịch chiến




Chương 11: Kịch chiến

Không thể kéo dài thêm, Vô Ngự Thanh cắn răng cắn lợi liều mạng, trực tiếp từ bỏ phòng thủ mặc cho Bạch Lang Kiếm đầu đàn dùng móng vuốt sắc nhọn cào về mình, lão chỉ nghiêng đầu qua một bên tránh b·ị đ·ánh trúng chỗ hiểm, còn lại dùng toàn lực một kích đâm kiếm về trước.

Móng v·út bạch lang cào vào bã vai của Ngự Thanh để lại vết cào dữ tợn, máu lão chảy ra lênh lánh. Thay vào đó một kiếm kia lão đã đâm vào được cổ con thú hoang điên cuồng trước mặt.

Tiếc thay lớp da bạch lang quá dày, lại cứng một kiếm của Vô Ngự Thanh không thể cắt đến động mạch của nó, song cũng thành công để con bạch lang này cảm nhận được uy híếp tính mạng.

Vô Ngự Thanh trọng thương lùi mình về sau, bạch lang đầu đàn không có truy đuổi, bộ lông trắng đã bị huyết dịch của chính nó làm cho ướt sũng, mắt đăm đăm nhìn về lão già một cách dè chừng.

Ánh sói lang nhìn Vô Ngự Thanh, Vô Ngự Thanh cũng nhìn về phía nó, bốn mắt nhìn nhau đầy cảnh giác. Sau cùng bạch lang đầu đàn gầm lên một tiếng róng, tất cả con bạch lang khác đều vì vậy dừng việc t·ấn c·ông lại.

Đàn Bạch Kiếm Lang vừa lui vừa tha đi t·hi t·hể những con bạch lang đ·ã c·hết trong cuộc chiến, cả những người Vô gia đã t·ử t·rận. Bach lang vương thì lườm Vô Ngự Thanh trong hầm hực, quay cái thân hình khổng lồ, dẫn cả đàn trở về tổ cùng chiến lợi phẩm săn được hôm nay.

Vô Yến cùng những người khác đều thở phảo, đến khi nhìn lại toàn cảnh chiến trường giờ chỉ còn lại những v·ết m·áu loang lổ tươi mới, chứng minh cách đây không lâu có một trận đại chiến xảy ra ở đây.

Những người sống sót ai nấy mặt đều u ám, Vô Yến và ca ca của nàng cũng vậy.

Khi được biết mình phải đi vào trong Ma Linh sơn mạch đã thông báo, nếu c·hết ở trong đây đến xác cũng sẽ không còn nên hãy cố mà giữ lấy mạng, tuy nhiên chân chính trải nghiệm họ mới ý thức được những lời nói ấy.

Mới vui cười với nhau đó, thoáng cái đã chẳng còn. Trong cái nơi khắc nghiệt này c·hết đi còn biến thành lương thực trong bụng yêu thú, chẳng còn sót lại một mảnh thi hài để chôn cất. Nghĩ thôi đã đủ để tân binh như Vô Yến rùng mình.

-Tên ăn mày khốn kiếp kia đâu?

Vô Yến đang sợ sệt thì nghe ca cô bên cạnh đang lo ó, muốn tìm tên ăn mày tính sổ.



-Ơ! Nhị thúc đâu rồi.

Nhìn quanh một vòng Vô Yến không thấy tên mày đâu, cả nhị thúc của cô cũng m·ất t·ích.

Vô Ngự Thanh là chiến lực mạnh nhất trong đội, ông ta đột nhiên biến mất khiến mọi người hoảng hốt vội đi tìm. Mà người mọi đang tìm kia bây giờ đang đứng chặn đầu một vị thiếu niên ăn mặc rách rưới.

Vô Ngự Thanh mắt đỏ âu nhìn Nguyên Sinh, tuy ông giờ đã điên tiết muốn băm thây kẻ trước mặt cho hả giận, song với kinh nghiệm nhiều năm vào sinh ra tử Ngự Thanh vẫn rất thận trọng, nhất là khi đối phương thong dong đối mặt với gã, hơn nữa bé gái luôn theo đuôi nọ lại không có mặt ở đây.

-Xem ra ngươi đã tính trước rồi, bất quá dù ta có b·ị t·hương thì tiểu tử ngươi cũng không phải đối thủ của ta.

Nghĩ ngợi một chút, Vô Ngự Thanh liền nhận ra là đối phương cố ý chờ gã đuổi tới, dụ lão vào tròng. Tuy vậy Ngự Thanh vẫn có tự tin của riêng mình, với tu vi đấu khí cửu trọng, ông có tự tin đ·ánh c·hết đối phương ở đây.

Không cho Nguyên Sinh cơ hội, Vô Ngự Thanh sử dụng Đạp Vân Bộ, bước chân uyển chuyển như đi trên mây, tốc độ lại kinh người, chưa tới một cái chớp mắt Ngự Thanh đã tiếp cận đến Nguyên Sinh.

Đến khi Nguyên Sinh nằm rơi vào trong phạm vi t·ấn c·ông của Vô Ngự Thanh, ông liền vung kiếm toàn lực chém ngang một đường, huyền khí tụ quanh lưỡi kiếm như muốn một kích tất sát.

Thế nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, đường kiếm Vô Ngự Thanh xem như tuyệt hảo ấy lại bị một thanh chủy thủ cản lại.

Nguyên Sinh từ lúc nào đã cầm trong tay thanh chủy thủ sắc bén, trực tiếp kháng ngạch với lưỡi kiếm mang theo huyền khí của Vô Ngự Thanh, thành công ngang cản một kích.

Cùng lúc Nguyên Sinh nhắm lấy đầu Vô Ngự Thanh đá lên, song Vô Ngự Thanh phản ứng cũng không chậm đã dùng cánh tay đỡ được một cước của y.



Bị cản trở, Nguyên Sinh không ham chiến, nhanh lộn một vòng trong không trung tạo ra khoảng cách với lão giả, Vô Ngự Thanh cũng lùi về sau thầm đánh giá lại chiến lực đối phương.

Cao thủ giao chiến chỉ cẩn một hai chiêu đã có thể phân thắng bại, trong thoáng chốc giao phong Vô Ngự Thanh xác định thực lực đối thủ lần này không hề dưới lão, cánh tay đỡ đòn đã tê rần chứng minh cho điều ấy.

Tuy nhiên thứ làm Vô Ngự Thanh kiêng kỵ nhất là quanh người Nguyên Sinh chưa từng xuất hiện giao động huyền khí, dù là t·ấn c·ông hay phòng thủ đều là dùng lực lương cơ thể, điều này làm cho ông hoang mang.

Đối đầu chính diện với Nguyên Sinh, Vô Ngự Thanh có cảm giác như đang đối đầu với một con yêu thú hình người vậy, rất khó chịu.

Trước đó, lúc Vô Yến phát hiện Nguyên Sinh đang đào Đoạn Hồn Thảo, Ngự Thanh đã thấy được trên người thiếu niên có điều quái dị nên đã ngăn cản, nhưng Vô Yên lại tham thảo dược tăng tu vi, mà ông thấy đối phương còn quá trẻ có tu luyện từ bụng mẹ ra cũng không thể hơn được mình.

Giờ nghĩ lại thật là hối hận, nếu trước quyết liệt một hơn chút đã chẳng xảy ra cớ sự như bây giờ. Bất quá chuyện đã rồi không thể thay đổi, hai bên đã ở thế không c·hết không thôi, chỉ có thể chiến.

Hai chân Vô Ngự Thanh dạng rộng, thủ hình bát quái, kiếm chĩa về Nguyên Sinh lẩm nhẩm:

-Càn Sinh Khảm, Khôn Đoái Ly Chấn!

Toàn bộ nguyên khí trong người Vô Ngự Thanh phút chốc bị móc cạn, cũng là cho ông lực lượng tăng vọt đạt đến trình độ đấu sư.

Vô Ngự Thanh lập tức biến mất ngay tại chỗ, lần nữa xuất hiện là đã ở ngay trước mặt Nguyên Sinh, kiếm trong tay đâm tới một đường.

Nguyên Sinh không bắt kịp tốc độ của Vô Ngự Thanh hiện tại, chùy thủ trong tay cũng không kịp ngăn cản đường kiếm đâm thẳng vào mình kia. Chỉ có thể theo lấy phản ứng cơ thể, lưng Nguyên Sinh ưỡn ra sau, đầu ngửa thật nhanh, may sao tránh kịp.

Kiếm Vô Ngự Thanh đâm lướt qua chóp mũi Nguyên Sinh, khoảng trống đầu mũi Nguyên Sinh với kiếm Ngự Thanh còn chưa đầy một cọng tóc, thật sự là chỉ mảnh treo chuông.

Dẫu nguy hiểm là thế, song Nguyên Sinh vẫn bình tĩnh nhân ra đây là cơ hội tốt để phản công.



Lợi dụng thời cơ Vô Ngự Thanh thất thần, kinh ngạc khi một kích uy lực mạnh nhất lại đánh hụt, cơ thể Nguyên Sinh đã như nhành liễu uốn lượn xoay thành vòng, vung chùy thủ vào vùng hạ bộ của lão.

Vô Ngự Thanh nhận ra nguy hiểm thì đã rơi vào thế bị động không thể tránh, chỉ có thể giảm thiểu thương tổn đến thấp nhất, rồi nhanh lùi lại giữ khoảng cách an toàn.

Nhìn xuống bắp đùi của mình đã ăn một dao của đối phương, lão nghiến răng tính toán làm sao triệt kẻ trước mặt nhanh nhất có thể, dây dưa quá lâu đối với ông rất bất lợi. Nguyên khí trong người lão đã không còn quá nhiều.

Thế nhưng với tình hình trước mắt Vô Ngự Thanh biết bản thân khó lòng có thể diệt được đối phương, đầu óc xoay chuyển bắt đầu tính toán đường lui.

-Nhị thúc!

Ngay lúc Vô Ngự Thanh đang đắn đo, bọn người Vô Yến đã đến chi viện.

-Giết hắn cho ta.

Vô Ngự Thanh hạ lệnh, người Vô gia đằng đằng sát khí muốn lao vào chém Nguyên Sinh, song ca ca của Vô Yến lại dang tay ngăn lại:

-Tên tiểu tử này để cho ta.

Ca của Vô Yến không thấy một màng trước đó, với tâm tư tự tay trả thù cho muội muội, gã muốn đích thân xuống tay g·iết Nguyên Sinh.

Vô Ngự Thanh nghe mà giận tím mặt mày, quát:

-Hồ đồ, người và Yến nhi ở lại, còn lại tất cả hợp lực cùng lên.

Vô Ngự Thanh đã có ý muốn hy sinh đám hạ nhận cầm chân đối thủ, còn Bạch Tịch sẽ mang theo hai đứa cháu chạy trốn, trở về Vô gia tập hợp cao thủ rồi mới trở lại báo thù.