Chương 12: Người tốt a!!!
Tính toán của Vô Ngự Thanh là phướng án tốt nhất hiện tại, song ông không tính tới việc đứa cháu của mình vô tri đến cỡ nào.
Vô Yến còn đỡ, vì trước đã ăn thiệt thòi trong tay Nguyên Sinh nên cô không có dám lên, nhưng ca của Vô Yến thì hăng máu chẳng thèm để lời của thúc thúc vào tai mà lao lên trước, vung kiếm chém Nguyên Sinh.
Hiển nhiên Nguyên Sinh dễ dàng tránh thoát đường kiếm đơn giản đó, còn lách người như cái cách khống chế Vô Yến trước kia đánh rơi kiếm của ca cô ta.
Tuy nhiên lần này Nguyên Sinh chẳng muốn bắt con tin nên đã tung một cước đánh gãy hai chân ca Vô Yến, đánh gã quỳ rạp xuống rồi bắt lấy cánh tay y vặn thật mạnh. Tiếng 'răng rắc' vang lên, cứ thế hai chân một tay của ca Vô Yến coi như phế, gã đau đớn lăn lộn trên nền đất mà kêu gào.
Thuộc hạ thấy thiếu chủ b·ị t·hương liền điên cuồng lao lên, bất quá ruồi muỗi sao đấu lại mãnh thú hung tàn, Nguyên Sinh lướt qua một người là một kẻ bị rạch đứt cổ họng, ôm cổ c·hết tức tưởi.
Người lao lên c·hết càng nhiều, họ cũng ý thức được Nguyên Sinh đáng sợ không dám tiến tới nữa. Vô Ngự Thanh thấy thế thì càng hận, không phải hận Nguyên Sinh mà hận huynh trưởng của mình để cho hai cục nợ này đi theo lão chuyến này.
Hận là hận, Vô Ngự Thanh vẫn phải cứu cháu mình, tranh thủ lúc Nguyên Sinh g·iết đỏ mắt muốn lao lên đem ca Vô Yến cứu về.
Ai dè đâu Nguyên Sinh cứ như đã biết trước, chờ cho khi Vô Ngự Thanh tiến lên liền lùi về nắm lấy tóc ca Vô Yến, kéo cả người gã lên, chủy thủ đặt ngay trên cổ, ánh mắt khiêu khích nhìn lão già trước mặt.
-Không, ngươi dám...
Sự thật chứng minh Nguyên Sinh dám, chủy thủ trong tay Nguyên Sinh chầm chậm cứa qua cổ kẻ trong tay, máu nóng bắn lên không trung thành hình vòng cung, ca Vô Yến chỉ có thể ục ục vài tiếng không tin nổi mình sẽ c·hết như vậy.
Vô Yến chứng kiến cảnh ca ca mình bị g·iết ngay trước mắt, tâm thần cô sụp đổ, ngồi phịch xuống.
-Thúc, đây, đây, không phải sự thật đúng không? Ca ca lợi hại như vậy sao có thể bị một tên ăn mày g·iết c·hết chứ?
Bên này Nguyên Sinh nhếch môi, ném cái xác trong tay sang một bên như vứt rác, ngón tay ngoắc ngoắc Vô Ngự Thanh, như ý bảo lão nhào vô báo thù đê!
Ấy vậy mà Vô Ngự Thanh không có lao lên, lão ta chỉ siết chặt kiếm trong tay một cách căm phẫn.
-Nhị thúc, đây không phải sự thật đúng không, đây không phải sự thật đúng không thúc thúc...
Vô Yến gần như hóa điên, lảm nhảm bên tai Vô Ngự Thanh muốn trốn tránh hiện thực. Vô Ngự Thanh khi này còn đâu tâm tư trấn an Vô Yến nữa mà lớn giọng hạ lệnh cho hơn chục thuộc hạ còn sống:
-Xông lên, g·iết hắn.
Đám thuộc hạ nghe lệnh thì phân vân, bất quá chẳng chờ cho bọn họ có quyết định Nguyên Sinh đã chủ động nhào vào chém g·iết.
Thấy Nguyên Sinh không còn chú ý tới mình, Vô Ngự Thanh nắm lấy cánh tay, nâng người Vô Yến:
-Chúng ta lập tức rời đi.
-Không, con phải báo thù cho ca ca, con phải g·iết hắn.
Thời gian không còn nhiều, Vô Ngự Thanh chẳng đâu đôi co, vừa thô bạo kéo Vô Yến đi trong sự vùng vẫy của cô vừa hét:
-Tỉnh táo lại đi, con không g·iết được hắn. Không đi sẽ không kịp nữa đâu.
Vô Ngự Thanh chạy trốn, những người khác cũng thoái ý muốn chạy, tuy nhiên Nguyên Sinh đâu để cho bọn họ chạy được, truy g·iết đến tận tên hạ nhân cuối cùng gục xuống.
Lưỡi dao đi qua, máu bắn lên dính lên gương mặt non nớt dính đầy bụi bặm kia. Nguyên Sinh giải quyết xong đám người còn sót lại, Uyển Nhi không biết trốn từ đâu lộ mặt, dù chẳng phải lần đầu song nhìn cảnh máu me như thế cơ thể cô bé vẫn không tự chủ run lên, hô:
-Ca ca!
Nguyên Sinh mắt nổi tia máu từ trong g·iết chóc chưa thoát ra, bất quá nghe tiếng ca ca hắn đã bình tĩnh lại hơn trước. Quẹt đi chất sền sệt dính trên mặt, Nguyên Sinh gượng gạo cười lên, bảo:
-Ở yên đây một lát, huynh đi săn hai con chuột nhắt kia rồi sẽ quay lại chơi với muội.
-Ca ca đừng...
Uyển Nhi mấp máy môi còn chẳng nói tròn câu Nguyên Sinh đã chạy như bay theo hướng của hai người Vô Ngự Thanh.
Vô Ngự Thanh dắt tay Vô Yến chạy trốn, bên tai lại nghe mấy lời vô thức "không thể nào, không thể nào" của Vô Yến mà phát bực, liền lớn tiếng:
-Câm miệng!
-Ca ca c·hết rồi, ca c·hết rồi về nhà làm sao ăn nói với phụ thân đây?
Vô Ngự Thanh cũng biết phải ăn nói thế nào đâu, ông cũng đâu đầu lắm nhưng nào có cách.
-Trốn ra khỏi đây trước rồi nói sau...
Ông mới đến đây bỗng bước chân khựng lại đột ngột, nhìn về trước. Ở trước hai người là Nguyên Sinh đang lăm le chủy thủ, nhìn sắc mặt hoảng hốt của hai kẻ đang chạy trối c·hết.
Thấy sắc mặt của Vô Ngự Thanh biến ảo, Nguyên Sinh thích thú kề lưỡi dao lên miệng, thè lưỡi ra liếm lấy số huyết dịch dính trên ấy. Bây giờ Nguyên Sinh đã bớt đi vẻ điên cuồng, lại tăng thêm mấy phần ma tính, giống như kẻ s·át n·hân biến thái đang trêu đùa với con mồi từ xa.
-Ông mạnh hơn ta nghĩ thật a, bất quá tính toán thời gian cũng đến lúc rồi.
Vô Ngự Thanh toan liều mạng lại nghe Nguyên Sinh nói, lão không hiểu Nguyên Sinh nói gì nhưng linh cảm mách bảo có chuyện không hay sắp đến. Y như rằng Vô Ngự Thanh tự dưng thấy lồng ngực đau nhói, không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Nhìn ngụm máu bản thân vừa phun ra có màu đen, Vô Ngự Thanh kinh hoàng:
-Trong dao ngươi có độc...
Song, nghĩ lại ông phát hiện không đúng, nhìn xuống bàn tay mình không biết từ lúc nào đã đen lại một mảng.
-Là cây thảo dược kia.
-Ngạc nhiên lắm à? Không chỉ mình ông biết hạ độc người khác đâu.
Vô Ngự Thanh thật không thể tin nổi, sững sờ ra đó, rõ ràng đã dùng huyền khí bao bọc sao lại trúng độc được chứ? Hơn hết độc dược còn âm thầm như thế phát tán trong thể nội mà lão không phát hiện ra.
Dù một bụng nghi hoặc, tuy nhiên không chút chần chờ Vô Ngự Thanh điều động đến số huyền khí còn trong cơ thể muốn áp chế độc tố. Ngờ đâu không những không áp chế được trái lại còn bị độc trong người cắn nuốt huyền khí, trở nên lớn mạnh hơn.
Thoáng cái cả người Vô Ngự Thanh cứng đờ, đôc tố xâm nhiễm quá sâu, chút khí lực cũng không còn liền ngã ra đất, muốn động đậy một ngón tay cũng không được.
-Thúc thúc...
Vô Yến hoảng càng thêm hoảng, ngồi xuống ra sức đỡ Vô Ngự Thanh dậy nhưng không ông không thể gượng dậy nổi, cuối cùng cô ngồi bệt ra đất ngẩn ngơ.
Chỗ dựa cuối cùng của cô cũng mất rồi, giờ Vô Yến chẳng biết làm sao để đối đầu với ác ma trước mặt. Thấy Nguyên Sinh cầm dao từ từ tiến đến, Vô Yến tâm thần bấn loạn giãy giụa đôi chân dài, lét thân thể lùi về sau, cố di chuyển ra xa Nguyên Sinh nhất có thể.
Nguyên Sinh đứng bên người Vô Ngự Thanh, nghiêm giọng nói:
-Muội muội bảo ta, ông là người tốt...
Hắn cúi người xuống, sau đó thản nhiên đâm một dao vào ngực Vô Ngự Thanh.
-Nên, ta cho ông đi đầu thai sớm cho bớt khổ, đừng phản kháng nha sẽ không đau lắm đâu.
Nói đến lớn cuối Nguyên Sinh nhe răng ra cười, con dao trong tay thì không ngừng đâm vào ngực Vô Ngự Thanh, đến khi ông ta đã tắt thở rồi con dao của Nguyên Sinh vẫn không ngừng đâm xuống.
Trông thấy thảm trạng của thúc thúc, Vô Yến sợ hãi tột độ, trước đòi chém đòi g·iết hiện tại một chút ý phản kháng cũng không có, chỉ muốn trốn đi thật nhanh. Cô chống tay đứng dậy chạy thật nhanh, song hành động của cô đã thu hút sự chú ý của Nguyên Sinh bên đó, hắn không đùa nghịch nữa mà tức tốc đuổi theo.
Với tốc độ của Nguyên Sinh, Vô Yến căn bản không thể chạy thoát, cô mới chạy được một đoạn thì bị Nguyên Sinh bắt lấy chân kéo ngã.
-Bây giờ đến lượt tiểu mềm mềm.
-N-Ngươi tha cho ta đi, ng...ngươi ngươi muốn ta làm gì cũng được.
Vô Yến sợ hãi liên tục cầu xin tha mạng.
-Ồ! Muốn gì cũng được?
Nguyên Sinh thích thú vuốt ve lấy cái chân trắng nõn bị mình bắt lấy mà khen:
-Da thịt của tiểu mềm mềm cũng mềm mịn quá a...