chương 3: gặp lại em vợ
Trở tay đưa trả lại điện thoại cho cô gái, Trần Long lễ phép cảm ơn, xong nhanh chóng rời đi.
Thấy vậy cô gái chỉ kịp vội la lên. “Anh đẹp trai, anh tên gì vậy”.
Trần Long cũng không quay đầu mà phất tay đáp. “tôi tên Trần Long”
Cô gái chỉ có thể xững sờ nhìn hắn biến mất vào dòng người.
Trần Long đi trên đường, trong lòng nghĩ về đống thông tin hắn vừa tra được. Hắn có thể xác định một điều rằng tốc độ thời gian ở trái đất so với ở thượng giới là không giống nhau, ở thượng giới qua hai ngày nhưng ở trái đất chỉ qua một ngày, chênh nhau xấp xỉ hai lần.
Đối với Trần Long mà nói điều này có hơi bất ngờ, nhưng cũng không phải là chuyện gì đó khó có thể tiếp nhận, hai thế giới khác nhau tốc độ thời gian khác nhau là chuyện bình thường, hắn cũng không phải là chưa từng thấy qua, lúc ở thượng giới, Trần Long cũng đã từng xông vào bí cảnh có tốc độ thời gian gấp mười lần bên ngoài rồi.
Còn đối với thế giới thì trong vòng năm mươi năm qua cũng không có nhiều thay đổi chỉ là phát triển hơn trước rất nhiều mà thôi.
Riêng đối với Việt Nam thì chỉ có thể nói thay đổi nghiêng trời lệch đất. Việt Nam trong năm mươi năm qua đã vươn mình trở thành dẫn đầu trong số con rồng của châu Á, vượt qua rất nhiều nước như Hàn Quốc, Đài Loan, Singapore vân vân, quy mô nền kinh tế đã hơn mười lăm nghìn tỷ đô la trực tiếp lọt vào top 5 nền kinh tế thế giới.
Nói thật lúc xem đến đây thì Trần Long cũng có chút khó tin, phải biết lúc hắn rời đi Việt Nam vẫn là nước đang phát triển, chỉ đứng thứ năm mươi mấy gì đó, không ngờ khi hắn trở lại đất nước lại phát triển nhanh tới vậy.
Nhưng rồi lúc hắn đọc tới chỗ nguyên nhân khi, Trần Long lại thấy còn bất ngờ hơn, mặc dù Việt Nam phát triển là do rất nhiều nguyên nhân, nhưng về nguyên nhân quan trọng nhất dẫn tới việc này, thì gần như mọi thông tin đều hướng về một người, đó là Dương Hùng Sơn chủ tịch tập đoàn Đại Long, tập đoàn lớn nhất Việt Nam ở thời điểm hiện tại.
Đối với Trần Long mà nói hai cái tên này là vô cùng quen thuộc. Dương Hùng Sơn không ai khác chính là em trai của Dương Linh San, và cũng là em vợ của hắn, hai người xem nhau như anh em, Tập đoàn Đại Long cũng chính là do hắn và Hùng Sơn sáng lập ra, sau này khi đi đến thượng giới, vì nghĩ sẽ không có ngày quay về nên tất cả cổ phần tập đoàn hắn đều để lại hết cho em vợ.
Hùng Sơn mặc dù không có tư chất tu luyện gì, nhưng tài năng quản lý kinh doanh lại vô cùng xuất sắc. Năm đó do tuổi trẻ ngạo khí, hắn từ chối thừa kế gia nghiệp, dự định tự mình xông ra một mảnh thiên địa, nhưng cũng như bao người trẻ tuổi khác không có tài nguyên, công nghệ, không có thế lực chống lưng, hắn nhanh chóng bị xã hội đ·ánh đ·ập.
Trần Long gặp hắn là lúc hắn đang chuẩn bị từ bỏ về nhà thừa kế gia nghiệp nghìn tỷ, vâng người bình thường nghe được chắc chỉ muốn hộc máu.
Hai người lúc này chưa biết thân phận của nhau, nhưng trò chuyện rất hợp ý, Trần Long thưởng thức tài năng của hắn, hắn cũng khâm phục khí phách của Trần Long. Cả hai quyết định cùng nhau xây dựng sự nghiệp, mãi sau này khi biết thân phận nhau khi, lại càng làm quan hệ trở nên chặt chẽ hơn.
“Không ngờ thanh niên chán trường khi đó bây giờ cũng đã là một đại nhân vật rồi”. Trần Long trong lòng cảm thán.
Trung tâm Hà Nội, nơi đây tọa hạ một tòa cao ốc chọc trời, chính là tòa dragon star, được xây dựng vào năm 2045, và đây cũng chính là trụ sở của tập đoàn Đại Long.
Rất nhanh Trần Long cũng đã tới được đây, nói thật cũng khá dễ tìm, theo thông tin hắn tìm hiểu được thì lúc mới xây, cao ốc này còn xoán ngôi tòa nhà cao nhất thế giới, mãi hơn mười năm sau mới bị thay thế, là niềm tự hào của cả Việt Nam cho tới tận bây giờ.
Trần Long trực tiếp tiến vào tòa nhà bằng cửa chính, không muốn tốn thời gian hắn nhanh chóng tiến tới quầy lễ tân.
Ba bốn nữ nhân viên tiếp tân đang bấm bấm gì đó trên máy tính, đột nhiên thấy một siêu cấp soái ca lại gần cũng có chút sững sờ, xong nhanh chóng buông xuống công việc đứng dậy đang muốn tiếp.
Một cô gái gần nhất đã nhanh hơn, đưa ra khuôn mặt tươi cười hỏi thăm. “Dạ em chào anh, em có thể giúp gì được cho anh”.
Trần Long cũng không lòng vòng, trực tiếp nói. “Tôi muốn gặp chủ tịch tập đoàn”.
Nữ nhân viên nghe vậy, sắc mặt cũng không có gì thay đổi chỉ lễ phép hỏi lại. “Dạ vâng vậy anh có lịch hẹn trước không ạ”.
“Không có”. Trần Long lắc đầu đáp.
“Vậy thì anh có thể để lại tên và số điện thoại, em sẽ thông báo cho thư ký, khi nào có hồi đáp em sẽ gọi điện thông báo cho anh”. Cô gái nghe thấy Trần Long không có hẹn trước cũng chỉ có thể đáp lại như vậy. Nói thật nếu không phải do Trần Long đẹp trai thì cô gái đã sớm lễ phép qua loa cho đuổi, chủ tịch tập đoàn trăm công nghìn việc, đâu phải cứ ai muốn gặp là gặp.
Trần Long thấy vậy cũng biết muốn gặp được Hùng Sơn theo cách bình thường là không thông rồi, vậy thì hắn chỉ đành gặp theo cách riêng của mình.
Lập tức Trần Long quay sang hỏi nữ nhân viên bằng giọng ra lệnh. “Cho tôi biết Chủ tịch đang ở đâu”.
Nữ nhân viên như bị khống chế đồng dạng, hai mắt đờ đẫn đáp. “Chủ tịch hiện tại đang ở trên phòng làm việc ở tầng cao nhất”.
Biết được đáp án sau Trần Long cũng không muốn tốn thời gian nữa, hắn trực tiếp tiến đến thang máy bấm tầng cao nhất, nghênh ngang đi thẳng tới chỗ làm việc của chủ tịch, nhân viên hay bảo vệ như không nhìn thấy ai một dạng, cứ để hắn thản nhiên trải qua.
Bên trong căn phòng ở tầng cao nhất của tòa nhà đang có một người đàn ông trung niên đứng đấy, hai tay khoác sau lưng, khuôn mặt toát ra khí chất uy nghiêm của thượng vị giả, ánh mắt nhìn ra xa ngoài thành phố như muốn bao quát hết thảy.
Không sai hắn chính là chủ tịch của tập đoàn Đại Long, Dương Hùng Sơn.
Trên thực tế hắn năm nay đã gần bẩy mươi tuổi nhưng bề ngoài cũng chỉ như trung niên năm mươi vậy, đó là do trước khi đi vào thượng giới Trần Long và vợ cũng đã là cường giả ở đỉnh của hạ giới rồi, để lại một hai bảo vật cho hắn kéo dài thọ mệnh cũng là chuyện bình thường.
Đang suy ngẫm khi, đột nhiên Hùng Sơn nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn cũng không quay đầu lại hô. “Vào đi”
Hùng Sơn chỉ nghĩ là thư ký nên cũng không nghi ngờ gì, vì ngoài cửa phòng còn đứng đó hai vệ sĩ đâu, nếu là người lạ thì đã bị cản lại rồi sẽ gõ cửa hô thông báo cho hắn.
Nghe thấy tiếng mở cửa sau, Hùng Sơn vẫn đứng đó chờ đợi thư ký có việc gì báo cáo, nhưng chỉ nghe thấy giọng của một người đàn ông vang lên.
“Bao nhiêu năm rồi không gặp, giờ này chú em thật là uy phong ha”.
Hùng Sơn nghe thấy giọng người lạ lập tức quay lại, đến lúc nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia khi, con ngươi hắn đột nhiên co rụt lại, người như bị trúng định thân thuật đồng dạng, trong lòng cuồn cuộn sóng cả, suy nghĩ của hắn ban đầu là bất ngờ, khó tin xong đến xúc động cuối cùng là mừng như điên.
Trần Long thấy vậy chỉ cười cười nói. “Sao rồi, mới chỉ từng đó thời gian mà đã không nhớ anh mày rồi à”.