chương 4: phương thức phá cục
Hùng Sơn lúc này cũng không còn gì giá đỡ của một chủ tịch tập đoàn hàng đầu nữa, hắn nhanh chóng chạy lại ôm lấy tay Trần Long, miệng thất thố hô: “Anh Long, là anh thật sao, em không là đang nằm mơ đấy chứ”.
Trần Long thấy vậy cũng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi ôm lấy Hùng Sơn, nhẹ nhàng vỗ vai hắn. Hùng Sơn lúc này cũng không còn nghi ngờ gì nữa, nước mắt chảy dòng, như đứa trẻ đồng dạng khóc bù lu bù loa lên.
Nếu bây giờ có một paparazzi ở đây chụp được cảnh này đăng lên báo, chắc chắn sẽ gây nên chấn động lớn, ai có thể tin được chủ tịch của tập đoàn số một Việt Nam, người chỉ cần dậm chân thôi cũng có thể khiến cho nền kinh tế run ba run, lại có thời điểm thất thố đến như vậy, nhưng người trong cuộc lúc này cũng không quan tâm tới điều đó.
Nửa phút sau, dù sao cũng đã là người có tuổi, đã trải qua không biết bao nhiêu là sóng gió, nên Hùng Sơn cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, rồi như nhớ ra thứ gì, hắn nhẹ đẩy Trần Long ra, xong nhìn về phía sau vội hỏi: “Anh Long, anh ở đây vậy chị của em đâu rồi, chị ấy chắc cũng về cùng với anh chứ”.
Trần Long nghe đến đây, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bi thương, hắn quay mặt sang chỗ khác, nói thật lúc này Trần Long cũng không biết phải đối mặt với Hùng Sơn như thế nào nữa.
Hùng Sơn thấy thái độ của Trần Long có gì đó không đúng, sự vui vẻ cũng dần dần nguội lại, giọng nói có chút do dự hỏi. “Anh Long sao vậy, chỉ có mình anh trở về thôi sao, còn chị em đâu, chẳng lẽ anh để chị ấy ở lại nơi đó”.
Trần Long sau một khắc trầm mặc, cũng hít một hơi thật sâu, sau đó quay sang Hùng Sơn nói. “Chuyện sảy ra rất dài, anh em mình cứ ngồi xuống rồi từ từ nói”.
Nghe vậy Hùng Sơn nhận thấy có chuyện gì không đúng, cũng bình tĩnh trở lại xong nhanh chóng cùng Trần Long ngồi vào ghế sofa, hắn còn tự tay pha một ấm trà, rót một ly vừa lễ phép đưa tới trước mặt Trần Long vừa nói. “Em còn tưởng anh phi thăng rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa chứ".
Trần Long cũng không có chút gì khách khí nhẹ nhàng cầm chén trà lên nhấp một ngụp, rồi cũng bắt đầu kể cho Hùng Sơn nghe về chuyện của Linh San.
Vừa nghe xong mọi chuyện Hùng Sơn tay cũng có chút run rẩy, không cầm vững ly trà liền rơi xuống đất vỡ nát, giọng hắn kìm nén hỏi. “Vậy, Vậy là chị em đ·ã c·hết rồi sao”.
Trần Long lúc này cũng có chút trầm mặc, xong cũng cố gắng mỉm cười đối với Hùng Sơn nói. “Không sao, anh bây giờ đã có cách khiến cho cô ấy sống lại rồi, nên chú cũng không cần phải bi thương như vậy đâu”.
Hùng Sơn đang ngồi cúi mặt bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn không tin vào tai mình hỏi. “Hồi sinh, n·gười c·hết chẳng lẽ còn có thể sống lại sao, anh là không đang đùa em đấy chứ”.
“Yên tâm, anh nói thật một trăm phần trăm, mặc dù sẽ có chút khó khăn nhưng anh chắc chắn sẽ mang cô ấy về”. Trần Long cũng đáp trả bằng giọng chắc nịch.
Hùng Sơn nghe vậy mặc dù trong lòng vẫn có chút bi thương, nhưng rồi cũng thở phào một hơi, hắn cũng không nghi ngờ nữa.
Lúc còn trẻ hắn đã từng chứng kiến qua hai người họ chỉ dùng nhục thân là có thể lên trời xuống đất, phất tay hủy thiên diệt địa.
Việc hồi sinh một người mà nói chắc chắn cũng là điều có thể.
Nghĩ vậy xong hắn cũng cố mỉm cười trở lại đáp. “ Thế là tốt Thế là tốt, vậy em có thể giúp gì được cho anh sao. Nói ra anh không chê cười mà nói, em đây bây giờ đã là một trong năm người giàu nhất thế giới rồi đấy, hầu như tất cả những thứ trên đời này, anh chỉ cần nói một câu em đều có thể mang về đây”.
Trần Long thấy hắn nói với giọng có chút khoe khoang đắc ý chỉ biết cười cười, mặc dù tiền tài, danh vọng ở địa cầu đối với hắn chẳng có chút ý nghĩa nào, nhưng không có nghĩa là hắn không cảm thấy thán phục trước thành tựu của Hùng Sơn.
Trần Long cũng không ngại tán dương nói. “Năm đó lúc anh rời đi tập đoàn còn chưa ra khỏi Việt Nam, không ngờ bây giờ cũng đã đứng vào vị trí hàng đầu thế giới rồi, quả nhiên anh đây không có nhìn sai người”.
Hùng Sơn nghe thấy Trần Long khích lệ, thì như hài tử được cha mẹ khen đồng dạng, tay gãi đầu ngượng ngùng, miệng cười cười đáp. “Không có gì, không có gì, chỉ là năm đó anh rời đi để lại cho em rất nhiều phương thuốc, cùng công nghệ không có trên thế giới này, em đây chỉ là dựa trên cơ sở đấy mà xây dựng lên thôi”.
Trần Long tiếp tục khen. “Ha Ha, chú em cũng không phải khiêm tốn, tập đoàn này mặc dù anh cũng có chút đóng góp, nhưng để có thể phát triển nó lớn mạnh như bây giờ hoàn toàn là dựa vào chú em hết”.
Thời gian còn lại hai người cùng nhau tán gẫu về những điều bản thân đã trải qua, Trần Long thì kể cho Hùng Sơn nghe về cuộc hành trình của hắn và Linh San tại thượng giới, Hùng Sơn thì kể về quá trình phát triển tập đoàn của mình.
“Ha Ha, như anh thấy đấy, bây giờ tập đoàn Đại Long không những là cự đầu trong ngành y dược, thậm chí còn lan sang các ngành khác như đồ điện, xe hơi, điện thoại thông minh, trò chơi điện tử, phần mềm vân vân.” Hùng Sơn vừa nói sắc mặt cũng không khống chế được mà toát lên vẻ kiêu ngạo, mặc dù quá trình của hắn cũng không bằng của Trần Long đặc sắc, nhưng ở góc độ của người bình thường mà nói, đã là một cái truyền kỳ.
Trần Long đang cười cười tâm tư chỉ chú ý một nửa, nhưng khi nghe đến đây sắc mặt có chút cứng đờ, xong thân thể đứng bật dậy nhìn chằm chằm vào Hùng Sơn, vội vàng hỏi. “Từ Từ đã, chú vừa nói gì cơ, tập đoàn Đại Long còn lan sang các ngành nào”.
Thấy Trần Long đột nhiên trở nên mất bình tĩnh như vậy, Hùng Sơn cũng có chút khó hiểu, xong cũng nói lại. “Là các ngành đồ điện, xe hơi, điện thoại thông minh, trò chơi điện tử…”.
“Đúng chính là nó, trò chơi chính là trò chơi”. Hùng Sơn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Trần Long cắt đứt bằng giọng kích động. Chỉ thấy hắn như người điên đồng dạng, đi lòng vòng xung quanh phòng miệng điên cuồng lầm bẩm gì đó, Hùng Sơn thấy vậy cũng chỉ biết nhìn hắn với vẻ mặt người da đen dấu chấm hỏi.
Trần Long lúc này trong lòng đang điên cuồng suy tính lấy.
Lúc nãy một nửa tâm trí hắn đang suy tính cách làm sao thu thập đủ năng lượng bản nguyên để hồi sinh cho Linh San đâu.
Mặc dù hắn có thể hấp thu năng lượng ngoại giới nhưng năng lượng ở hạ giới là quá ít, cho dù bây giờ hắn có hấp thu năng lượng bản nguyên của cả hạ giới e rằng cũng chỉ đủ để cho hắn chữa thương, số năng lượng hắn cần để hồi sinh nàng ít nhất phải gấp trăm lần như thế, dĩ nhiên điều này chỉ có tới thượng giới mới có thể làm được.
Nhưng điều Hùng Sơn vừa nói lại làm cho hắn nghĩ tới biện pháp phá cục, đó là nếu bản thân không thể tự mình tới thượng giới, vậy thì khiến cho người khác đi thay hắn chẳng phải được rồi sao, mà biện pháp hắn nghĩ ra chính là dùng trò chơi phương thức, triệu hồi ý thức của người chơi tới thượng giới làm việc cho hắn.
Tất nhiên việc này sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề, trong đó có hai yếu tố quan trọng nhất, một là làm sao có thể lưu trữ và đưa linh hồn của người chơi tới thượng giới, hai là người chơi sẽ thu thập năng lượng bản nguyên bằng cách nào.
Nhưng điều may mắn thay, là hai thứ nguyên thần vật trong tay Trần Long lại vừa hay giải quyết được những vấn đề này.