Chương 9: Súng Lưu Quang
Hai binh sĩ tên Sơn và Linh cùng nhau lao lên, trên tay mỗi người cầm một khẩu súng lục màu xanh, vừa bóp cò một luồng ánh sáng màu xanh từ súng bắn ra, giống như một tia chớp bắn thẳng vào người của hai con quái vật trước mặt.
Hai luồng ánh sáng màu xanh này làm cho hai con quái vật kia có cảm giác sợ hãi đều cảnh giác né tránh.
Nhưng mà tốc độ của hai luồng ánh sáng xanh kia cực kỳ nhanh, chỉ nghe.
"Ầm ầm…"
Ánh sáng xanh vừa chạm vào người hai con quái vật lập tức nổ tung, lực công phá vô cùng ghê gớm làm cho hai con quái vật gần nhất b·ị đ·ánh bay ra xa ngã lăn trên mặt đất, toàn thân đầy v·ết m·áu trên ngực còn lưu lại một cái lỗ thật lớn, có thể nhìn thấy cả xương trắng bên trong
Hai khẩu súng kia có tên là Súng Lưu Quang, do một thiên tài ở Việt Nam chế tạo ra 5 năm trước.
Việt Nam là một quốc gia nhỏ, tại sao trong c·hiến t·ranh thế giới lại không bị các quốc gia lớn thôn tính.
Không phải vì Việt Nam có một vị Chiến Thần nằm trong Top 10 thế giới. Chiến Thần thì cũng mạnh đó nhưng không đủ để làm các quốc gia lớn như Mỹ, Nga, Trung...phải e dè nhiều.
Đơn giản thứ làm họ phải e dè Việt Nam chính là Súng Lưu Quang, đây không phải là một khẩu súng bình thường, bên trong nó chứa một thứ có tên là Đá Lưu Tinh.
Những người tu luyện cổ võ đến cảnh giới nhất định có thể sinh ra nội lực, thì súng đạn bình thường đối với bọn họ đã không còn uy h·iếp quá lớn. Bọn họ chỉ cần phóng nội lực ra bên ngoài cơ thể là có thể dễ dàng cản được đạn.
Đối với những cao thủ được xưng là Chiến Thần hoặc đứng trong Top 10 thế giới thì càng không cần phải nói, súng đạn không thể nào làm bọn họ b·ị t·hương được, trừ phi dùng đến những loại bom có sức công phá lớn như đạn h·ạt n·hân.
Mà Súng Lưu Quang của Việt Nam chế tạo ra lại hoàn toàn khác, nó có thể dễ dàng bắn xuyên qua lớp kết giới được tạo ra từ nội lực của các cao thủ kia, trực tiếp đả thương bọn họ, ngay cả Chiến Thần cũng không ngoại lệ.
Đây mới là lý do chính khiến nhiều quốc gia lớn phải e dè Việt Nam, hiện tại cách chế tạo loại súng này được liệt vào trong hàng bí mật quốc gia, chỉ có Việt Nam biết cách chế tạo.
Có nhiều tin đồn rằng Việt Nam đang nắm giữ một loại v·ũ k·hí khác làm từ Đá Lưu Tinh, có thể trực tiếp tiễn một vị cao thủ Chiến Thần đi bán hột vịt muối.
Tuy nhiên, súng lục trên tay của Sơn và Linh thì chỉ là loại bình thường, uy lực cũng không lớn chỉ có thể làm b·ị t·hương mấy con quái vật kia.
"Cẩn thận."
Huỳnh Phong quát lên một tiếng.
"Vù...vù..."
Huỳnh Phong sức mạnh toàn thân bộc phát, một quyền đánh tới một con quái vật đang định lao đến sau lưng Sơn và Linh, khiến nó b·ị đ·ánh bay ra xa, mà hắn cũng cảm nhận được trên tay truyền đến một cơn đau đớn, thân thể đám quái vật kia thực sự quá cứng rắn.
Nhân cơ hội người của mình đang cầm chân đám quái vật kia.
Đội trưởng Quang nhanh như chớp xông lên đầu tiên, một tay cầm Súng Lưu Quang liên tục bắn vào đầu của con quái vật to lớn nhất.
Âm thanh nổ ầm ầm vang vọng khắp nơi.
Nhưng mà Súng Lưu Quang kia chỉ là loại bình thường, đối với thân thể cứng rắn của quái vật to lớn kia cũng không gây ra bao nhiêu sát thương.
"Không ổn!"
Sau khi bắn liên tục mấy phát vào người mấy con quái vật đội trưởng Quang biến sắc, hô lên.
Con quái vật to lớn lao đến với tốc độ cực nhanh, thân hình to như một chiếc xe tải nhỏ, tốc độ lại vô cùng nhanh. Đội trưởng Quang căn bản không thể tránh kịp.
"Ầm...ầm..."
Đột nhiên, một bóng đen lướt tới bên cạnh hắn, tung cước đá thẳng vào hong của con quái vật to lớn đang lao tới. Vì đang lao tới với tốc độ rất nhanh nên không thể làm ra phản ứng, bị một cước đá trúng làm thân thể khổng lồ nghiêng về một bên, đập mạnh vào tường, có điều sau đó lại nhanh chóng đứng lên.
"Đội trưởng Quang cẩn thận, con quái vật này tốc độ rất nhanh, không thể coi thường được." - Lê Phương nói.
"Phương, cảm ơn cậu."
Đội trưởng Quang cảm kích hô lên. Vừa rồi nếu không có Lê Phương, hắn chắc chắn sẽ c·hết.
Đám quái vật này tuy chỉ có mấy con nhưng mà vô cùng khó đối phó, đã có rất nhiều binh sĩ c·hết trong tay bọn chúng.
Đều làm cho nhóm người của đội trưởng Quang lo lắng nhất chính là bọn quái vật sau khi b·ị t·hương, chỗ b·ị t·hương lập tức có một luồng khí đen bao lấy từ từ chữa trị khiến cho bọn này dai như là đĩa đói đánh mãi không c·hết.
May mà hiện tại bọn họ còn có Súng Lưu Quang bọn quái vật cũng có chút e sợ, nên không dám t·ấn c·ông bừa.
"Không ổn rồi đội trưởng, đám quái vật này căn bản là đánh mãi không c·hết." - Sơn không kìm được hô lên.
Thời gian trôi qua từng giây, nguy cơ của bọn họ càng lớn hơn. Súng Lưu Quang cũng không còn sử dụng được bao nhiêu lần nữa.
Đúng lúc này con quái vật to lớn nhất vung một quyền đánh mạnh về phía Lê Phương, hắn lập tức b·ị đ·ánh bay về phía sau lui vào bên trong phòng tập luyện.
Đột nhiên chân của Lê Phương chạm phải thứ gì đó, quay lại nhìn thì thấy đây là t·hi t·hể của một con quái vật đã bị Lê Phương g·iết. Đều kì quái chính là con quái vật này bị g·iết tại sao lúc nãy lại không sống lại cùng đám quái vật kia.
Lê Phương nhìn kỹ lập tức phát hiện ra điểm quan trọng, con quái vật này là con đầu tiên bị hắn g·iết c·hết, lúc đó viên đạn xuyên qua mắt trực tiếp phá vỡ đại não khiến nó c·hết ngay lập tức.
Đầu của Lê Phương lập tức nhảy số.
"Mọi người bắn vào mắt nó."
Lê Phương lúc này đang ở cạnh t·hi t·hể của một con quái vật, lập tức hô to.
Lê Phương vừa hô xong tay phải lắc nhẹ, trên tay liền xuất hiện khẩu súng lục bạc, không chần chừ hướng một con quái vật gần nhất mà bóp cò.
"Bằng bằng bằng..." từng đường đạn điên cuồng từ nòng súng phun ra, bắn liên tục vào đầu của một con quái vật.
Con quái vật kia đang chiến đấu, đột nhiên b·ị b·ắn lén căn bản là không thể né tránh. Quái vật vừa quay người đã bị cơn mưa đạn của Lê Phương ập vào mặt.
"Bùng!".
Một viên đạn bắn vào mắt của quái vật làm nó vỡ đầu, máu đen phun ra, óc bay tung tóe, lập tức ngã trên mặt đất bất động.
"Ha ha… tốt, cuối cùng cũng có cách g·iết bọn này."
Đội trưởng Quang cười to, Súng Lưu Quang trong tay không ngừng bóp cò, những viên đạn điên cuồng bắn vào đầu của đám quái vật, gần như chỉ trong nháy mắt đã áp chế được bọn chúng.
Lê Phương đột nhiên cảm giác phía sau truyền đến cảm giác nguy hiểm. May là hắn có thần thức nên đã nhanh chóng phản ứng né sang bên phải.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, một móng vuốt to lớn cào mạnh xuống đất.
"Mẹ, thiếu chút nữa là xong rồi."
Ngay mới vừa rồi, nếu hắn phản ứng chậm một chút, cả người hắn sẽ bị móng vuốt kia chém làm đôi.
Lê Phương lúc này mới nhìn kỹ, không biết từ lúc nào móng vuốt trên tay con quái vật to lớn nhất đã dài ra hợp lại như một thanh lưỡi hái, xung quanh tản ra khí đen làm cho người ta vô cùng kinh hãi.
Nếu như vừa rồi Lê Phương b·ị c·hém trúng mà nói, ngay cả khi tu luyện Cửu Tinh Bá Thể Thuật đến tầng thứ 2 như hắn, sợ rằng thân thể cũng sẽ dễ dàng b·ị c·hém thành hai mảnh, trong nháy mắt toi mạng.
Thật may là hắn có thần thức mới kịp thời phát hiện, bằng không hiện tại hắn sợ mình chỉ còn là một cỗ t·hi t·hể.
Nghĩ tới đây, sau lưng Lê Phương đổ mồ hôi lạnh, áo thun trong nháy mắt bị mồ hôi thấm ướt.