Chương 10: Vũ Khúc 1
Một đòn chém hụt kia làm cho con quái vật to lớn có hơi sững sờ, trên mặt lộ ra một vẻ kì dị nhìn Lê Phương, không hiểu hắn làm thế nào tránh được một kích kia.
Nhưng mà con quái vật cũng không có ngạc nhiên quá lâu, đối với nó mà nói, Lê Phương chỉ là một con sâu, con kiến bình thường mà thôi, một chút nữa chắc chắn cũng sẽ thành bữa ăn của nó.
Quái vật to lớn gầm lớn một tiếng, vung móng vuốt giống như là lưỡi hái hướng phía Lê Phương, quét ngang.
Quái vật chỉ trong nháy mắt đã đến bên cạnh Lê Phương.
Nhanh, quá nhanh.
Căn bản là Lê Phương không phản ứng kịp.
Lê Phương trong lòng kinh hãi, giờ khắc này, hắn tựa hồ đã nhìn thấy c·ái c·hết cách mình không xa.
Dây thần kinh của hắn căng ra toàn bộ thể xác và tinh thần hoàn toàn tiến vào một loại trạng thái kì quái.
Đồng thời Lê Phương ngồi xổm xuống, đâu là phản ứng tự nhiên của hắn.
"Vèo!"
Tiếng xé gió chói tai vang lên, một vệt màu đen chém qua đỉnh đầu của Lê Phương.
Giờ khắc này, Lê Phương cơ hồ không có thời gian suy nghĩ nhiều, thân thể vừa ổn định trong nháy mắt sức mạnh toàn thân bùng nổ, bắt đầu nhanh chóng tụ lại ở hai chân, cả người hắn lập tức biến mất.
Quái vật thấy Lê Phương biến mất cũng không có t·ấn c·ông tiếp mà xong đến những binh sĩ xung quanh.
Chỗ nào con quái vật đi qua binh sĩ nơi đó liền ngã xuống, t·hi t·hể bị lưỡi hái trên tay quái vật chia thành hai mảnh.
Một tiểu đội 15 người trong phút chốc chỉ còn 5 người sống xót.
Lê Phương thấy cảnh này thì giận điên người, hắn hận thực lực của mình quá yếu không thể kịp thời cứu những đồng đội kia.
Bây giờ nội lực của hắn đã cạn, huống hồ chân phải còn b·ị t·hương không thể nào là đối thủ của con quái vật kia.
"Bị thương" nghĩ đến đây trong đầu Lê Phương đột nhiên nhớ ra một chuyện, không phải hắn có một bình Hồi Thương Đan sao?
Vừa nghĩ đến tay phải Lê Phương lắc nhẹ, một bình ngọc liền xuất hiện, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều lập tức lấy một viên bỏ vào miệng.
Đan dược vừa vào bên trong miệng lập tức tan ra, hóa thành một luồng khí nóng chui vào bên trong cơ thể hắn.
Luồng khí nóng kia chạy dọc theo kinh mạch, lục phủ ngũ tạng của Lê Phương, đem nội thương bên trong cơ thể và ngoại thương nhanh chóng chữa lành.
Vết thương do con quái vật cắn trên chân Lê Phương cũng đang từ từ khép lại, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Lê Phương có thể cảm nhận được thân thể hắn đang dần trở lại trạng thái đỉnh phong, thậm chí ngay cả nội lực đã tiêu hao sạch trước đó cũng đã nhanh chóng hồi phục lại.
"Tốt, Haha..."
Lê Phương cười to sau đó cầm lấy khẩu Súng Lưu Quang trên t·hi t·hể một binh sĩ gần nhất, hướng đầu của con quái vật to lớn mà liên tục xả đạn.
Con quái vật vốn dĩ đang t·ấn c·ông đám người của đội trưởng Quang, nó há to miệng định cắn vào cổ của hắn thì bị Lê Phương phá đám, khiến nó vô cùng tức giận.
Quái vật to lớn hướng phía Lê Phương thân thể lao đi cực nhanh, lưỡi hái sắc bén trên tay tản ra luồng khói màu đen, làm cho lưỡi hái bộc phát ra lực công kích vô cùng lớn.
Thần thức của Lê Phương phóng ra ngoài bao trùm lấy phạm vi 5 mét xung quanh hắn.
Nội lực bộc phát thân hình của Lê Phương lập tức biến mất, sau đó đột nhiên xuất hiện phía sau quái vật, một quyền đánh mạnh vào lưng nó.
Do có thần thức nên một khi quái vật bước vào khu vực bao trùm của thần thức, Lê Phương lập tức cảm nhận được toàn bộ hành động của nó.
Nên đối với thời gian, vị trí, khoảng cách, hắn nắm bắt vô cùng chính xác.
Lê Phương biết rõ, dù mình đã tu ra nội lực một quyền đánh ra gần 1000 cân, nhưng quái vật kia cũng không tầm thường, thân thể nó cũng vô cùng cứng rắn, đối đầu chính diện với nó, hắn không có cơ hội thắng. Nhất là nội lực của hắn còn rất ít, chỉ có thể sử dụng hai hoặc ba lần là sẽ cạn sạch, khẳng định không thể nào đánh lâu dài.
Nếu như không phải có người tới ứng cứu giúp hắn tiêu diệt bớt đám quái vật kia, mà để một mình đối mặt với nhiều quái vật như vậy, còn có khả năng hồi sinh, dù biết điểm yếu của chúng, nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, cái mạng nhỏ của hắn chắc chắn không giữ nổi.
Nhưng mà bây giờ hắn nhất định phải đ·ánh c·hết con quái vật này mới được.
Quái vật lúc này đang cực kì phẫn nộ, bị một quyền của Lê Phương đánh trúng nó cố gắng chịu đựng quay đầu, miệng há to cắn thẳng về phía Lê Phương.
Lê Phương trên không trung chân phải đạp vào vai quái vật, mượn thế xoay người, liền nhoáng một cái đã nhảy sang một bên.
Tay phải vung lên thúc dục toàn bộ nội lực truyền vào tay, tốc độ vô cùng nhanh đấm thẳng vào một bên má của con quái vật.
"Ầm"
Tiếng gầm gừ của con quái vật giống như bị kẹt ở cổ két một tiếng dừng lại, thân thể to lớn của nó, b·ị đ·ánh bay.
Nói về cường độ thân thể, Lê Phương nhất định không bằng con quái vật kia, nhưng bị hắn đánh trúng một quyền dưới tình huống có kèm theo nội lực, Lê Phương mới may mắn có thể đánh ngang cơ với con quái vật kia.
Quái vật to lớn bị Lê Phương đánh bay thân hình trên không trung còn chưa kịp ổn định, trước mặt nó liền xuất hiện hàng chục đường ánh sáng màu xanh đánh thẳng vào mặt.
Quái vật ngã trên mặt đất gầm lên một tiếng đau đớn, trên mặt nó bây giờ be bét máu, có thể nhìn thấy một mắt của nó đã bị mù máu đen là từ mắt chảy ra.
Đám người đội trưởng Quang thấy vậy cũng có chút thất vọng, nhiều đạn như vậy bắn trúng cũng không thể g·iết được nó, có thể là do đẳng cấp của Súng Lưu Quang này hơi thấp đối với con quái vật kia không có uy h·iếp quá lớn.
Trong khi mọi người còn đang tìm phương án đối phó với con quái vật trước mặt, đột nhiên từ phía cuối phi thuyền vang lên một tiếng gầm thật lớn, khiến cho người nghe cảm thấy sợ hãi từ trong tâm. Đám quái vật sau khi nghe tiếng gầm kia thì đột nhiên dừng tay lại, hướng phía tầng 8 mà chạy đi.
Mà bên này Lê Phương sau khi nghe tiếng gầm kia, làm cho hắn có cảm giác sợ hãi, mà bên trong âm thanh còn kèm theo uy áp tinh thần làm cho thân thể hắn không tự chủ được mà run lên.
Mắt thấy con quái vật đã b·ị t·hương nặng đang chạy trốn, Lê Phương sau khi nghe tiếng gần đây kia lập tức biết được ở tầng 8 kia vẫn còn một con quái vật nữa, thực lực còn vô cùng khủng bố nếu để nó trở về hợp mặt với con kia rồi trị thương, thì bọn hắn coi như tiêu đời.