Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thực Ra Ta Là Tiểu Kiếm Thánh

Chương 9: Tự khắc trên đá




Chương 9: Tự khắc trên đá

Trong nháy mắt khi thân hình Chu Bá Thông sắp rớt xuống, bỗng nhiên cảm thấy có người ở trên lưng nhẹ nhàng vỗ một cái, thân thể của lão lại lui trở về vách núi. Chu Bá Thông liền vội vàng nắm chặt một khối đá lồi ra, thở hổn hà hổn hển.

Ổn định lại cơ thể, Chu Bá Thông nhớ tới tình huống vừa xảy ra, nhất thời một trận nghĩ đến mà sợ hãi, bên cạnh Siêu Mộng lên tiếng:

- Ta đi trước một bước !

Nói xong, Siêu Mộng gia tốc cước bộ, chỉ sau mấy hô hấp, y đã đăng đỉnh, qua những đám mây mập mờ nhìn xuống ba bóng người đang chậm rãi theo lối mòn đi lên nơi này.

Chu Bá Thông vội vàng đuổi theo, sắp tới đích thì hai tay dùng sức nhấn một cái, cả người mượn lực vươn mình nhảy lên, vững vàng rơi xuống đỉnh núi.

Chu Bá Thông vẻ mặt cười đùa nói:

- Siêu huynh đệ khinh công xem thật thú vị. Có thể hay không dạy ta ?

Siêu Mộng cười trả lời:

- Khinh công của lão cũng khá tốt rồi, hà tất phải theo ta học làm chi ?

Chu Bá Thông cho rằng Siêu Mộng là đang ép mình chịu thua, đánh cược có cược phẩm, chơi cũng phải có chơi phẩm, lão lập chí làm một Lão Ngoan Đồng, tuyệt không hy vọng người khác nghĩ mình chơi xấu.

Chu Bá Thông nói:

- Lão Ngoan Đồng khinh công kém xa cậu. Huynh đệ tốt, cậu sẽ dạy ta mà, đúng không ?

Lão Ngoan Đồng cuối cùng lại biểu hiện như một đứa bé con thế này, liên tục quấn quít lấy Siêu Mộng, trên nhảy xuống thoán, làm nũng đủ mọi cách chỉ để moi được bộ pháp của y.

Cảm thấy có hơi nhức đầu, Siêu Mộng đành cười nói:

- Kỳ thực cũng không khó, Cầm Long Công lão có nghe qua bao giờ chưa ?



Chu Bá Thông nói:

- Thật giống như võ công của Cái Bang, nhưng từ lâu đã thất truyền, liền Bắc Cái Hồng Thất Công đều không biết. Nghe nói chơi rất vui, Siêu huynh đệ, chẳng lẽ cậu biết ?

Nhất thủ của Siêu Mộng hướng về Chu Bá Thông giơ ra một trảo, thân thể của lão lập tức bị một lực hút vô hình hút bay dần về phía y, Chu Bá Thông vội vã nhún chân, rốt cục ổn định lại quyền khống chế. Hồi tưởng đến cảm giác vừa rồi, Chu Bá Thông ngạc nhiên nói:

- Đây chẳng lẽ là Cầm Long Công ?

Siêu Mộng lắc đầu nói:

- Đúng cũng không đúng. Nguyên bản ta chưa từng thấy, đây là ta căn cứ miêu tả bên trong lời đồn, tự nghĩ ra mà thôi.

Thấy Siêu Mộng lại có thể sáng thế ra bực này võ công. Chu Bá Thông hứng thú tăng nhiều, hai mắt sáng rực nhìn chằm y

- Điều đó cùng khinh công của cậu có liên quan gì ?

Siêu Mộng nói:

- Lấy tự thân công lực, thông qua loại phương thức nào đó, đối ngoại vật sinh ra sức hút, đây chính là nguyên lý của chiêu giả Cầm Long Công ta vừa xử. Mà lúc trước chiêu Bộ Phong Tróc Ảnh trong Phong Thần Thối, chính dùng cách thức vận dụng ngược lại. Vừa khiến cơ thể đản sinh ra lực đẩy với bên ngoài, đồng thời để mọi điểm tựa có tác động lực hút vừa đủ với bàn chân. Từ đó thân hình có thể lướt nhanh như gió, nhưng lại không sợ bị mất khống chế mà cước bộ bị loạn.

Chu Bá Thông nghe xong hai mắt nhất thời tỏa ánh sáng, chỉ cần biết được loại phương thức phát lực này, há chẳng phải muốn chơi kiểu gì thì chơi kiểu đó ?! Chu Bá Thông không ngừng mà cầu Siêu Mộng dạy lão, tuy nhiên y cớ sao lại đáp ứng được.

- Bá Thông, đệ lại đang hồ đồ rồi !

Trên sơn đạo đột nhiên truyền đến một thanh âm đầy nghiêm khắc quát lớn. Siêu Mộng cùng Chu Bá Thông lúc trước là từ vách núi dốc nghiêng mà chèo l·ên đ·ỉnh. Ngọn núi này còn có một con đường mòn nối thẳng từ bãi đất sau Trùng Dương Cung lên đến vị trí hai người đang đứng. Vương Trùng Dương, Âu Dương Phong và Hoàng Dược Sư ba người lúc này vừa vặn theo đó đi lên.

Vương Trùng Dương nghe được Chu Bá Thông quấn quít lấy Siêu Mộng hỏi dò y độc môn võ công, tâm niệm giận giữ thét lớn, đồng thời quay sang nhìn Hoàng Dược Sư biểu thị áy náy. Siêu Mộng là đệ tử của Hoàng Lão Tà, dưới cái nhìn của ông, võ công của y đều do Hoàng Dược Sư chỉ dạy, hành động này của người sư đệ không biết xấu hổ, chẳng khác nào muốn học trộm võ công Đào Hoa Đảo bọn họ.

Chu Bá Thông không sợ trời, không sợ đất. chỉ sợ duy nhất sư huynh Vương Trùng Dương của lão. Bị Vương Trùng Dương quát lớn dăn dạy một phen, lập tức ngậm miệng lại. Bất quá con mắt vẫn liếc ngang liếc dọc đầy láu cá, hiển nhiên lão vẫn chưa thật sự từ bỏ ý đồ xấu của mình.



Siêu Mộng nhìn về phía Hoàng Dược Sư nói:

- Sư phụ, các ngài vì sao cũng tới đây ?

Hoàng Dược Sư nói:

- Trùng Dương chân nhân muốn mời chúng ta xem một món đồ. Đồ vật tựa hồ ở ngay trên đỉnh Chung Nam Sơn

Nghe vậy, Siêu Mộng ngắm nhìn bốn phía, chỉ có duy nhất một tảng đá lớn khá bắt mắt. Sau khi Vương Trùng Dương đi tới khối đá to này, liền rằng:

- Dược huynh, Âu Dương huynh. Hai người các huynh đa mưu túc trí, không ngại cũng giúp ta nhìn một chút

Mọi người tiến đến bên cạnh tảng đá lớn, trên vách có khắc chữ viết, là một bài thơ, câu từ như sau:

"Tử phòng chí vong tần

Tằng tiến kiều hạ lý

Tá hán khai hồng cử

Ngật nhiên thiên nhất trụ

Yếu bạn xích tùng du

Công thành phất y khứ

Dị nhân dữ dị thư

Tạo vật bất khinh phó."



Ý tứ tám câu thơ này, tất cả mọi người đều rõ ràng, giảng thuật về một trong tam kiệt thời Hán Sơ, sự tích Trương Lương. Điều chân chính khiến bọn họ kinh ngạc chính là này tám câu thơ phảng phất có người dùng ngón tay khắc lên.

Hoàng Dược Sư đưa tay phải tới, vuốt lên vuốt xuống mặt đá, ngón tay vừa vặn khớp với đường nét của chữ, độ sâu phải in vào tận nửa thốn không ít.

Âu Dương Phong trong lòng kh·iếp sợ, đây là bực nào cao thủ, chỉ lực lại có thể luyện đến trình độ như vậy ? Lẽ nào là Vương Trùng Dương ? Không đúng, xem chữ viết này, tuy rằng giữa những hàng chữ, để lộ ra anh khí, nhưng những nét uốn lượn lại không mất đi sự uyển chuyển của nữ tử, hiển nhiên bài thơ xuất từ tay một cô gái.

Hoàng Dược Sư có nghi hoặc trong lòng, trực tiếp hỏi:

- Vương huynh, văn tự này đến từ đâu ?

Vương Trùng Dương sâu đậm thở dài, chậm rãi nói ra một đoạn cố sự. Phái Cổ Mộ khai phái tổ sư Lâm Triều Anh từng là hồng nhan tri kỷ của ông ta. Lâm Triều Anh chân thành, nhưng lão trước sau chưa từng tỏ thái độ muốn tiến thêm một bước. Cuối cùng, Lâm Triều Anh quyết định cùng Vương Trùng Dương đánh cược, ép lão làm ra quyết định. Mà hai người đánh cược chính là nàng có thể hay không dùng ngón tay khắc chữ lên mặt đá.

Bây giờ tự ngay trước mắt, đánh cược năm đó, kết quả không cần nói cũng biết. Vương Trùng Dương thua, không chỉ có đem sào huyệt của mình, Hoạt Tử Nhân Mộ, bại hiến Lâm Triều Anh, hơn nữa chính lão chỉ có thể xuất gia thành đạo. Đương nhiên kỳ thực còn có một lựa chọn, nhưng Vương Trùng Dương tựa hồ nuốt không trôi cơn giận này.

Vương Trùng Dương mời Hoàng Dược Sư cùng Âu Dương Phong tới nhìn qua khối đá, chính là hi vọng hai người bọn họ có thể phá giải bí mật trong đó. Lâm Triều Anh võ công ra sao, Vương Trùng Dương rất rõ ràng, cùng lão sàn sàn nhau, bất phân cao thấp. Thậm chí nếu nói thật sự, thì nội lực nàng còn thấp hơn lão một bậc, chỉ là kiếm pháp, quyền pháp mà nàng xử đều khắc chế hết tuyệt học phái Toàn Chân.

Vương Trùng Dương tuy rằng tự phụ, nhưng tự biết dựa vào bản thân chỉ lực, không thể tại trên tảng đá lớn lưu lại chữ viết như thế, nếu không bởi năm đó tận mắt nhìn thấy, lão khó có thể tin tưởng Lâm Triều Anh thực sự làm được.

Thế gian lại có một kỳ nữ như Lâm Triều Anh, Hoàng Dược Sư cùng Âu Dương Phong không khỏi khâm phục. Một bên, Chu Bá Thông nghe xong, hơi bĩu môi, người phụ nữ kia võ công cũng tạm, vậy mà hung dữ vô cùng, liền sư huynh lão chỉ có thể đánh ngang tay.

Khoảng thời gian Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong đang than thở không thôi, Siêu Mộng bằng vào Lục Diệt kiếm ý trong thể nội, bỗng nhiên phát hiện chu vi xung quanh có người, tựa hồ đối với biểu hiện của Nhị Tuyệt, cảm xúc chợt ba động trong giây lát.

Nếu không có tia ba động đó, với công lực hiện giờ của mình, Siêu Mộng thật sự suýt nữa bị qua mắt. Đối phương là cao thủ trong cao thủ, hoặc có thể xưng nhất đại tông sư thời nay.

Trên đỉnh ngọn núi trừ y cùng Vương Trùng Dương ra, những người khác e rằng cảnh giới còn muốn hơi kém người kia một chút. Siêu Mộng cảm thấy, hành trình thượng Chung Nam Sơn lần này, thực sự là một quyết định đúng đắn. Ngũ Tuyệt luận kiếm Hoa Sơn ? Ha ha, bằng vào mấy người trên đỉnh lúc hiện tại, coi như muốn trùng lập Ngũ Tuyệt, cũng không phải là không thể.

Vương Trùng Dương, Chu Bá Thông, Hoàng Lão Tà và Âu Dương Phong đều không thể phát giác ra, đám người còn đang bận nghiên cứu văn tự trên khối đá.

Vương Trùng Dương nói:

- Dược huynh, huynh học rộng tài cao, có biết huyền bí gì ẩn dấu trong đó ?

Hoàng Dược Sư trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên bật cười thật lớn khiến Âu Dương Phong thầm than. "Quả nhiên, phương diện mưu kế chính mình không sánh được với Đông Tà !". Cho tới bây giờ hắn vẫn không có nửa điểm manh mối, tuy nhiên từ trong lời nói của Vương Trùng Dương, hắn đã tin tưởng, đây tuyệt đối không phải người kia dựa vào bản thân chỉ lực, mạnh mẽ viết ra.

Hoàng Dược Sư đang suy nghĩ lấy phương thức gì để trả lời, chợt liếc nhìn Siêu Mộng đứng một bên, tiểu tử thúi này giống như không gì không biết, không gì không làm được. Đạo đề này, không bằng thử cho nó đến giải, xem thực hư ra sao ?