Chương 10: Hoá Thạch Chưởng
Ngay lúc Siêu Mộng đang lưu ý tới kẻ âm thầm theo dõi trong bóng tối, bỗng nhiên, ánh mắt của mọi người đều dồn dập nhìn về phía y, bên tai cũng truyền đến giọng nói của Hoàng Dược Sư:
- Mộng nhi, con từ nhỏ thông tuệ hơn người, việc dùng ngón tay khắc chữ lên nền đá cứng, nếu là con, có thể làm được sao ?
Siêu Mộng nghiêng đầu nhìn về phía tảng đá lớn, lại liếc một chút mấy người khác, bọn họ tựa hồ cũng đối với mình tương đối hiếu kỳ, y hơi trầm ngâm sau đó nói:
- Vấn đề này cũng không khó
Vương Trùng Dương rốt cục tăng nhiều lực chú ý với Siêu Mộng. Lão đã biết thân phận y, luận thần thái, luận phong độ, Siêu Mộng xác thực rất giống Hoàng Dược Sư, lẽ nào đến bản lĩnh cũng giống sư phụ mình như thế, đều học rộng tài cao ?
Qua vài giây quan sát kỹ kẻ này, Vương Trùng Dương sắc mặt dần dần trở nên nghiêm nghị, khó trách lúc đầu lão không thể cảm giác được, nguyên lai y cũng là cao thủ không thua kém gì bọn họ, ít nhất nội lực cũng phải ngang ngửa Chu Bá Thông.
Phản phác quy chân, không nhất định phải xem như người chẳng võ công, mà là tự nhiên, bất luận trong mắt người nào đều rất tầm thường vô vi. Cái nhìn đầu tiên khi Vương Trùng Dương thấy Siêu Mộng, cảm giác y chính là tên thiếu niên bình thường, nhưng lại tựa như hoà cùng từng ngọn cây cọng cỏ trên Chung Nam Sơn. Ngạc nhiên thì đúng, tuy nhiên khi đó lão cũng không để tâm quá nhiều, cứ vậy liền quên bẵng đi.
Bây giờ, mới vừa nghe được từ miệng sư đệ chuyện hai người tỷ thí khinh công leo núi, Chu Bá Thông cứ thế mà thua. Núi này tuy rằng không phải vách núi cao vạn trượng như Thái Sơn, nhưng cũng không hề thấp, hơn nữa địa thế còn vô cùng dốc thẳng gồ gề. Chỉ bằng vào công lực cỡ này, Vương Trùng Dương biết Siêu Mộng tuyệt đối không phải người bình thường. Bất quá, công pháp của y dường như không hề thuộc về Đào Hoa Đảo, tính chất khác hẳn với Hoàng Dược Sư, điều này khiến lão vô cùng hiếu kỳ khó hiểu.
Vương Trùng Dương ngạc nhiên nói:
- Không biết hiền chất có biện pháp gì có thể dùng tay không khắc chữ lên tảng đá ?
Siêu Mộng đưa tay phải ra xoa xoa mặt đá lớn, Hoàng Dược Sư mau chóng tránh ra, biện pháp lão nghĩ ra còn cần chuẩn bị chút vật liệu, trong thời gian ngắn cũng không làm được. Tên đồ đệ này ý đồ giống lão như thế, vẫn là có biện pháp khác ?
Nếu như muốn tại trên mặt đá cứng lưu lại chỉ pháp như vậy, đối với những người có mặt ở đây chẳng hề khó khăn gì. Thiếu Lâm Kim Cương Chỉ đều có thể nắm kim sinh ấn, bọn họ thân là Ngũ Tuyệt, điểm ấy sao mà không làm được. Vấn đề hóc búa chân chính nằm ở nét chữ, bằng cách nào mà nó lại trơn mượt vô cùng, không một vết ngấn ?
Tự nhiên bạo phát một quyền, người biết đánh nhau có sức lực lớn đều có thể tạo ra hàng trăm hàng ngàn cân nặng, tuy nhiên liên tiếp trăm quyền, mỗi quyền cũng phải có cân nặng như vậy. Độ khó này nhưng phải tăng lên không biết bao nhiều tầng.
Lâm Triều Anh khắc xuống tám câu thơ, luận bút hoạ, gộp lại có tới hơn trăm nét. Nếu là dùng bút lông viết trên giấy, thì cũng chẳng phải kể lể than thở làm chi. Nhưng rơi vào trên tảng đá lớn, nhất thời để người ta xuất hiện một loại cảm giác, phảng phất mỗi một nét đều như dùng ngón tay quệt vào đất sét, hoá đá thành bùn, biến nặng thành nhẹ.
Siêu Mộng vạch một đường lên khoảng trống cạnh bài thơ, trên tảng đá lộ ra một vết kẻ sâu, sau khi so sánh, y nói:
- Xem văn tự ở trên mặt đá, mỗi một nét đều ăn sâu vào ba phân, nếu như chỉ bằng vào công lực, mạnh mẽ khắc chữ, xung quanh tất nhiên sẽ có mảnh vụn rơi ra. Mấy chữ ở đây đều không xuất hiện dấu vết đó.
Vết kẻ mà Siêu Mộng vừa dùng chỉ vạch lên, chu vi tạo ra không ít đá vụn, hơn nữa đường nét rất rõ ràng từ nông tới sâu, khác hẳn với văn tự của Lâm Triều Anh, bằng bằng đều đều, y hệt dòng nước chảy khi không có tác động ngoại lực. Đối với Siêu Mộng chỉ pháp, mọi người khâm phục, có điều rất nhanh đều bị lời nói của y hấp dẫn.
Vương Trùng Dương gật đầu nói:
- Không sai, đây cũng chính là điểm khiến ta cảm thấy kỳ quái. Nàng muốn so đấu với ta dùng chỉ viết chữ, không chỉ riêng luận võ công thôi, cũng phải so cả thư pháp. Nếu như mạnh bạo dùng công lực khắc lên thì chẳng khác gì phá núi đục đá, há chẳng phải dung tục không thể tả ? Luận thư pháp liền thua ngay từ đầu.
Siêu Mộng cười nói:
- Khi luyện chữ, chúng ta cũng rất để ý chất liệu tờ giấy, lấy mặt đá này làm thành giấy, thì dường như là quá cứng rồi, không phải sao ? Như vậy liền cần làm nó nhũn dần. Theo ta, năm xưa vị Lâm tiền bối đó cũng có ý nghĩ như vậy.
Trong bóng tối, người đang ẩn náu nghe lén không khỏi gật đầu, tiểu tử này tuổi còn trẻ, xác thực thông minh bất phàm.
Hoàng Dược Sư thầm than trong lòng, quả nhiên không làm khó được tiểu đồ đệ của lão. Đã có thể nghĩ đến điểm này, biện pháp sau đó tự nhiên là có tương đối nhiều.
Siêu Mộng nói tiếp:
- Các vị tiền bối đều là võ học cao nhân, một ít kỳ dâm diệu kế chúng ta liền không nói, chỉ riêng bằng võ công, để khiến mặt đá này nhũn dần, tiểu tử ta cũng có thể làm được, xin để tại hạ múa rìu qua mắt thợ một phen !
Nghe Siêu Mộng nói thế, Hoàng Dược Sư còn có người trong bóng tối kia hơi hiện lên vẻ lúng túng. Phương pháp của hai người họ đích thị kỳ dâm diệu kế, bây giờ bị một vị tiểu bối âm thầm vạch trần, nhất thời mất đi phong độ của cao nhân võ học.
Siêu Mộng muốn dùng võ công đem vách đá này nhũn dần, mọi người đều rất hiếu kỳ. Vương Trùng Dương nói:
- Không sao, hiền chất cứ việc thử một lần !
Nhận được chủ nhân đồng ý, Siêu Mộng đặt bàn tay phải kề sát bên tám câu thơ của Lâm Triều Anh viết ra, nhẹ nhàng nhấn một phát, đám người không khỏi kinh dị, thủ pháp thật là cao minh. Siêu Mộng điều vận chân khí, chân khí hóa vào vách đá, vách đá nhưng không hề động một chút nào. Nếu như nói một chưởng này vô lực, khẳng định không thể, chẳng hề có một tiếng động cũng vô hình vô tướng. Từ điểm này có thể nhận ra, bản sự khống chế chưởng lực ấn pháp của y đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực.
Bàn tay phải Siêu Mộng hướng dần xuống phía dưới, cho tới khi vượt qua ba tấc, đạt đến đáy tảng đá, y thu chưởng lại, trên mặt lộ ra ý cười.
Dừng lại chốc lát, Siêu Mộng suy nghĩ xem nên viết gì, bỗng nhiên nhìn sang Vương Trùng Dương, lại nghĩ đến người đang núp trong bóng tối kia, rốt cuộc giơ ra ngón trỏ, bắt đầu từng nét từng chữ viết lên bề mặt
"Trùng Dương khởi Toàn Chân
Cao thị nhưng khoát bộ
Hào hiệp anh hùng tư
Thừa thì hoặc cát cứ
Vọng tích phục tri phi
Hồi tâm hoạt tử mộ
Nhân truyền nhập đạo sơ
Nhị tiên thử tương ngộ
Vu kim Chung Nam hạ
Điện các lăng yên vụ"
Vương Trùng Dương đọc xong, thật lòng khen ngợi:
- Hảo thư pháp, hảo công phu !
Vài câu thơ này của Siêu Mộng, vừa là thư pháp, cũng là võ công. Những người ở đây đều là đương đại tuyệt đỉnh nhân vật, sơ qua liền có thể nhìn ra, mười câu thơ này bên trong đã hóa vào kiếm chiêu.
Đối với việc Vương Trùng Dương tán thưởng, Siêu Mộng không để ý lắm, còn Hoàng Dược Sư lại có chút tự đắc, ý cười hiện rõ lên mặt, người được khen nhưng chính là đồ đệ của mình. Âu Dương Phong tiến tới phía trước tảng đá, đưa tay sờ soạng bề mặt. Phần trên cứng rắn, phần dưới mềm mại, chính như Siêu Mộng từng nói, bị y làm nhũn dần. Chưởng lực bực này thật sự tối cường thâm hậu, liền hắn cũng cảm thấy không bì kịp.
Âu Dương Phong không khỏi hỏi:
- Sao hiền chất làm được ?
Khi Siêu Mộng nói ra cách đem mặt đá nhũn dần, hắn đã nghĩ đến biện pháp, nhưng cũng chỉ là kỳ dâm diệu kế. Độc thuật cùng y thuật, hai thứ đều dùng dược, để hắn bố trí ra một loại thuốc khiến vách đá mềm không khó. Hóa Thi Thủy đều có, huống chi Hoá Thạch Tán.
Ánh mắt mọi người lần thứ hai tụ tập đến trên người Siêu Mộng, đồng thời rửa tai lắng nghe.
Y nhẹ cười một tiếng nói:
- Huyền thiết đều có thể hoá mềm, huống hồ tảng đá này. Người tập võ, luyện tập nội công đa số có thể chia làm âm nhu cùng dương cương, đương nhiên còn có kết hợp cả hai thứ, ta xưng là Thái Cực. Đào Hoa Đảo nội công một mạch thiên hướng âm nhu, chính là từ trong đại hải diễn biến mà thành. Thiên hạ chí nhu không gì bằng thủy, ta lấy thiên hạ chí nhu hoá thiên hạ chí cường, chỉ viên đá cỏn con này, muốn tan ra lại có gì khó !
Mọi người đều là bậc nhân vật đăng phong tạo cực trong võ học, Siêu Mộng chỉ cần giải thích sơ qua, không cần nói quá tỉ mỉ, bọn họ liền thông tỏ rõ ràng. Chưởng lực y như nước biển liên miên bất tuyệt, bùn đất ngâm nước nhiều liền sẽ biến nhão. Đồng dạng, núi đá bị Siêu Mộng quán chú chân khí, trải qua từng giây từng phút không ngừng gột rửa, cũng có thể dần dần bị mềm hoá.
Đạo lý tuy rằng đơn giản, nhưng muốn làm đến lại rất khó. Thời khắc này, trên đỉnh núi không còn người nào dám coi khinh Siêu Mộng. Thiếu niên này, đủ tư cách cùng Ngũ Tuyệt sóng vai.
Chủ đề đã hàn huyên tới võ học chi đạo, mục đích chuyến này của Siêu Mộng cùng Hoàng Dược Sư cuối cùng cũng chuẩn bị lộ rõ.
Siêu Mộng nói:
- Hoa Sơn Luận Kiếm, Trùng Dương chân nhân đạt được danh hào Trung Thần Thông, võ công có thể xưng thiên hạ đệ nhất, tiểu tử cỡ nào ngưỡng mộ !
Vương Trùng Dương bật cười đáp lại:
- Hiền chất quá khen, đệ nhất thiên hạ, đều do mọi người nâng đỡ mà thôi
Siêu Mộng nói tiếp:
- Tiểu tử theo gia sư tập võ nhiều năm, võ học chi đạo gặp phải rất nhiều chỗ không rõ, hôm nay kính xin Trùng Dương chân nhân chỉ giáo một hai !