Chương 8: Lão Ngoan Đồng
Toàn Chân giáo tọa lạc tại núi Chung Nam, địa thế tương đối hiểm trở, nằm ở giao giới giữa những bộ lạc thảo nguyên phương Bắc và Nam Tống. Hôm nay, dưới chân núi, đột nhiên xuất hiện ba người, hai người đàn ông trung niên, một tên thiếu niên nhỏ tuổi, chính là Đông Tà, Tây Độc, cùng với Siêu Mộng.
Âu Dương Phong liếc nhìn cặp thầy trò, nói:
- Dược huynh, hai người chúng ta cùng với hiền chất ngàn dặm viễn phó, đi tới nơi này bái phỏng Vương Trùng Dương, y thân là chủ nhân, có phải hay không nên tự mình hạ sơn đón tiếp ?
Hoàng Dược Sư gật đầu nói:
- Âu Dương huynh nói có lý, việc truyền lời liền để ta tới làm đi
Âu Dương Phong thường có ác danh, đó là lý do hắn bị phong cho danh hiệu Tây Độc. Nếu như để hắn lên tiếng bái phỏng, rất có khả năng trực tiếp bị coi như ác khách tới cửa. Hoàng Dược Sư tuy rằng cũng là tà đạo, nhưng cùng Vương Trùng Dương có tư giao sâu đậm hơn, đối phương tự mình ra cửa đón tiếp là điều hiển nhiên.
Ngước nhìn về phía đạo quan đồ sộ trên đỉnh ngọn núi, Hoàng Dược Sư cất cao giọng nói:
- Cố nhân tới thăm, kính xin Trùng Dương chân nhân cho chút thể diện
Bên trong Trùng Dương Cung, Vương Trùng Dương đang giảng kinh thuyết pháp cho chúng đệ tử, chợt nghe thấy đạo thiên lý truyền âm này, âm thanh có chút quen thuộc, bên cạnh ông ta có một tên nam tử trẻ tuổi hơn một chút, nghe được giọng nói kia liền không nhịn được thốt lên:
- Sư huynh, là Hoàng Lão Tà !
Người nói không ai khác ngoài Vương Trùng Dương sư đệ, Chu Bá Thông.
Vương Trùng Dương bình tĩnh gật đầu, nhìn thấy mấy người đệ tử sắc mặt hơi hiện lên vẻ kinh hoảng, ông nói:
- Khách tới là đảo chủ Đông Hải Đào Hoa Đảo, Hoàng Dược Sư, các con chuẩn bị theo ta đi nghênh đón
Bực này thiên lý truyền âm, không chỉ có truyền vào bên trong Trùng Dương cung, mà còn vang tới phía sau núi, truyền đến một toà cổ mộ. Âm thanh trải qua tầng tầng cách trở, gây nên kinh hãi cho một cô gái ở sâu bên trong đó.
Nữ tử dung mạo cực đẹp, đôi mi thanh tú nhu hoà, nhưng khóe mắt trong lúc này, mơ hồ chứa một tầng sát khí. Đi ra bên ngoài Cổ Mộ, nữ tử nhìn phía phương hướng âm thanh truyền tới lúc trước, thầm nghĩ: "Người này công lực thật thâm hậu, y rốt cục là địch hay là hữu ?"
Siêu Mộng ba người đứng dưới chân núi không phải chờ đợi quá lâu, liền nhìn thấy một bóng người như viên hầu đang nhảy lên nhảy xuống, chân tay múa may cấp tốc chạy vội tới. Chu Bá Thông tuy lớn nhưng tính tình vẫn hiếu động y hệt hài tử, lão so với sư huynh cùng mấy vị sư điệt trước một bước đến chân núi, hi vọng gặp được người quen.
Nhìn thấy ba người Siêu Mộng, Chu Bá Thông nhất thời khẽ ồ lên một tiếng:
- Hoàng Lão Tà, không nghĩ tới ông lại cùng Lão Độc Vật tới đây, đứa bé này là ai ?
Nghe được Chu Bá Thông nói, Hoàng Dược Sư mặt không hề cảm xúc, không biết là mừng hay giận, còn Âu Dương Phong đối với Chu Bá Thông cũng không có cảm tình gì, hai người đều không để ý đến lão.
Duy chỉ có Siêu Mộng cảm thấy người này rất hợp khẩu vị mình, cười nói:
- Ta tên Siêu Mộng, lão đây ?
Thấy hai người khác không phản ứng chính mình, chỉ Siêu Mộng là ngoại lệ, Chu Bá Thông đem hết thảy ánh mắt đặt ở trên người y, lão cười hì hì nói:
- Cậu muốn biết ? Ta sẽ không nói cho cậu !
Chu Bá Thông muốn chờ Siêu Mộng tiếp tục truy hỏi mình, nhưng mà chờ đến nỗi lòng ngứa ngáy khó nhịn, cũng không đợi được y mở miệng. Trên đầu bỗng chốc bay qua vài con quạ đen, 'Oa..oa..oa' kêu vài tiếng, tựa như đang chế giễu người nào đó ngớ ngẩn.
Tính cách ngoan đồng đến nỗi này, rất dễ dàng liền để Siêu Mộng đoán được thân phận của đối phương. Gặp Chu Bá Thông một mặt chờ mong, Siêu Mộng nói:
- Xem dáng dấp này của lão quả thực như cái Lão Ngoan Đồng, lão không muốn nói, vậy ta gọi lão là Chu Tinh Tinh vậy
- Ta nhổ vào ! Cái tên quái gì vậy ? Tên của ta gọi Chu Bá Thông, không gọi cái gì Chu Tinh Tinh
Siêu Mộng đoán được lão họ Chu, bất quá lại cố ý nói sai tên của lão, điều này để Chu Bá Thông tuyệt không nhịn được, chính mình tự tiết lộ ra.
Siêu Mộng mặt ngập ý cười nhìn chằm chằm Chu Bá Thông. Muốn lừa những người tính trẻ con như lão, đơn giản có rất nhiều cách. Ví dụ như lần này, chỉ một câu bông đùa mà không đánh đã khai. Lão Ngoan Đồng đang muốn nói thêm gì nữa, phía sau truyền đến một thanh âm:
- Bá Thông, không được hồ nháo, thất lễ với khách nhân !
Không thấy người, trước tiên đã nghe âm, phía sau Lão Ngoan Đồng, một đạo sĩ trung niên chậm rãi khoan thai đi xuống, chính là Vương Trùng Dương. Bước chân Vương Trùng Dương nhìn thì như chậm nhưng thực chất lại khá nhanh, âm thanh vừa tới, người cũng theo đến.
Phía sau ông ta còn hiện diện bảy tên đệ tử, thời điểm này trên giang hồ còn chưa đạt được danh hào Toàn Chân Thất Tử, đương nhiên, coi như thật truyền ra, Siêu Mộng ba người cũng sẽ không có hứng thú gì. Bọn họ ánh mắt đều chăm chú nhìn chằm chằm Vương Trùng Dương, liền Chu Bá Thông cũng cảm nhận được lúc này bầu không khí không bình thường, toàn trường nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Vương Trùng Dương đối với Hoàng Dược Sư cùng Âu Dương Phong hành lễ đơn giản qua, hai người cũng đồng thời đáp lễ lại. Về phần Siêu Mộng, Vương Trùng Dương chỉ thoáng liếc nhìn, suy đoán khả năng là đệ tử hoặc con cháu của một trong Nhị Tuyệt trước mặt, ông ta không có quá nhiều lưu ý.
Vương Trùng Dương cười nói:
- Hai vị hôm nay tới chơi, bần đạo thực sự là vô cùng vui mừng.
Hoàng Dược Sư nói:
- Chúng ta đột nhiên đến, không hề báo trước một tiếng, có nhiều mạo phạm, mong Vương huynh chớ trách
Vương Trùng Dương vội vàng đáp lại:
- Hai vị đại giá quang lâm, khác gì rồng đến nhà tôm, Trùng Dương Cung cực kỳ hoan nghênh
Hơn mười người chen ở trên sơn đạo, nói chuyện có chút bất tiện, Vương Trùng Dương lập tức mời ba người nghênh vào Trùng Dương Cung. Đệ tử đi pha trà, Vương Trùng Dương cùng Chu Bá Thông lưu lại tiếp khách.
Có Vương Trùng Dương ở đây, Chu Bá Thông không dám làm càn, vẫn luôn quy củ ngồi im một bên. Nhưng mà, sư huynh cùng Hoàng Dược Sư, Âu Dương Phong ba người ôn chuyện lão chen miệng không lọt, cũng không có hứng thú gì nhiều.
Chu Bá Thông chính lúc một mặt tẻ nhạt cùng phiền muộn, chợt thấy Siêu Mộng tựa hồ cũng giống như mình, nhất thời tụ hợp tới, thấp giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, bọn họ nói chuyện rất vô vị, không bằng ta mang cậu đi dạo Chung Nam Sơn, nơi này có nhiều chỗ chơi vui lắm
Nếu như lấy lý do tiếp khách, Vương Trùng Dương nhất định sẽ đồng ý, như vậy Chu Bá Thông liền không cần lại ngồi trong này buồn chán tẻ nhạt.
Siêu Mộng cũng cảm thấy tạm thời hơi vô vị, đối Chu Bá Thông đề nghị biểu thị tán thành. Thấy y gật đầu, Chu Bá Thông vô cùng phấn khởi, không thể chờ đợi được nữa mở miệng nói với Vương Trùng Dương:
- Sư huynh, ta bồi Siêu huynh đệ du lãm phong cảnh núi Chung Nam chúng ta, các huynh chậm rãi tán gẫu
Vương Trùng Dương thấy Siêu Mộng chỉ là thiếu niên khoảng chừng mười mấy tuổi, ở lại chỗ này cũng không có ý tứ gì, đành đáp ứng. Chu Bá Thông nhận được đồng ý từ sư huynh vội vã mang theo người bạn mới ra Trùng Dương Cung.
Chu Bá Thông thích chơi đùa, đều lôi kéo Siêu Mộng cùng lão chơi đủ loại trò xiếc của tiểu hài tử, nói là bồi Siêu Mộng, cuối cùng thành để y bồi hắn nghịch loạn.
Hai người cứ thế vừa tiến vừa vui đùa, dần dần đi tới hậu sơn Chung Nam. Suốt nãy giờ chỉ toàn chơi mấy trò vặt vãnh, Siêu Mộng cũng bắt đầu cảm thấy chán. Y nhìn về phía trên đỉnh ngọn núi, bỗng nhiên đề nghị:
- Lão Ngoan Đồng, không bằng hai chúng ta so một lần, liền lấy trên đỉnh ngọn núi vì đích, xem ai tới trước ?
Danh xưng Lão Ngoan Đồng là Siêu Mộng theo ký ức thuận miệng nhắc lên, giờ khắc này Chu Bá Thông chỉ vừa bước vào trung niên, kỳ thực không thể coi là một ông già, nhưng lão rất yêu thích cái tên đó, đã quyết định, từ bây giờ đây chính là danh hiệu của chính mình.
Nghe được Siêu Mộng đề nghị, Lão Ngoan Đồng cũng cảm thấy hứng thú. Ngay khi vừa gật đầu đồng ý, liền đã nhận ra Siêu Mộng thân hình vọt lên mấy trăm trượng. Chu Bá Thông vội vàng đuổi theo.
Chạy đường dài bằng phẳng không thể sánh với leo núi cao gồ gề. Hướng lên phía trên cùng tiến về phía trước, càng dễ dàng nhìn ra trình độ kinh công của một người. Lão Ngoan Đồng thân hình mạnh mẽ, ở trên vách núi mỗi lần hơi điểm nhẹ, thân thể liền có thể cất cao khoảng một trượng, nhưng mà Siêu Mộng thân pháp càng lệnh lão ước ao ngước nhìn. Vách núi, đối với y mà nói, chẳng khác gì bình địa, hai chân của y thật giống như dính liền vào nền đá cứng, bóng người lướt đi như gió, cứ vậy từng bước từng bước khoan thai đi lên.
Đạp không cũng có thể làm được, huống hồ đạp sơn, hữu tâm muốn bồi Lão Ngoan Đồng chơi một chút, Siêu Mộng không có ý tăng tốc vượt qua người lão, mà chỉ giữ nhịp bá·m s·át bên cạnh, đồng thời cười nói:
- Như thế nào Lão Ngoan Đồng, lão có nhận thua hay không ?
Chu Bá Thông biết, bất kỳ công phu gì, chỉ cần vừa lên tiếng vừa vận ra, cũng rất dễ dàng bị tụt thế. Thế nhưng giờ khắc này đang trong thời điểm leo núi, vậy mà y lại dám tùy ý mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn không bị xảy ra bất kỳ vấn đề nào cho thấy hơi thở bất ổn, lão vừa kinh sợ đồng thời cũng nổi lên lòng háo thắng. Chu Bá Thông thích vui chơi, điều đó ai đi lại gần đều biết. Tuy nhiên, lão lại càng si mê võ học hơn trăm lần, tình huống như hiện tại, lão sao có thể chịu thua ?
Bị Siêu Mộng nhiều lần khiêu khích, Chu Bá Thông cũng không nhịn được nữa:
- Công phu này của tiểu huynh đệ rốt cuộc là gì thế ?
Siêu Mộng mỉm cười trả lời:
- Phong Thần Thối, Bộ Phong Tróc Ảnh !
Giờ khắc này hai người đã dần tiếp cận đỉnh núi, mây mù vờn quanh, Siêu Mộng nhìn thì như bước chậm, nhưng thật ra trông không khác gì gió thổi tán vân, tùy ý cất bước. Chu Bá Thông nhìn mà thèm, ước ao vô cùng.
Lão còn muốn nói thêm gì nữa, bỗng nhiên không để ý, miệng mở tâm loạn, bộ cước nhất thời mất khống chế, trượt khỏi quỹ đão vốn có. Chu Bá Thông trong lòng kinh hoảng, lẽ nào Lão Ngoan Đồng hôm nay liền muốn biến thành Tử Ngoan Đồng ?