Chương 7: Tây Độc Âu Dương Phong
Ngày hôm đó, Siêu Mộng cùng Hoàng Dược Sư đến cảnh nội Thiểm Tây. Vào buổi trưa, đang trên đường bắc ngang qua một rừng cây, hai người đột nhiên ngừng lại.
Hoàng Dược Sư lên tiếng nói:
- Các hạ theo chúng ta hồi lâu, cũng nên hiện thân gặp mặt rồi đó
Tại thời điểm tới kinh thành, thầy trò hai người liền phát giác được, phía sau có cái đuôi vẫn luôn theo sát bọn họ. Vừa bắt đầu, cả Siêu Mộng lẫn Hoàng Lão Tà cũng không để trong lòng, nhưng theo lộ trình tăng nhanh, đối phương vẫn bá·m s·át không bỏ, chuyện này khiến bọn họ chẳng thể phớt lờ bỏ mặc nữa, bắt đầu chú tâm đến. Kẻ đến không thiện, là cao thủ, chí ít khinh công có thể sánh ngang với cặp sư đồ, truy đuổi mà không bị mất dấu.
Nghe được lời đề nghị của Hoàng Dược Sư, người trong bóng tối có hơi kinh ngạc, dưới chân trong nhất thời chần chờ giây lát. Khoé miệng Siêu Mộng nhếch lên rất nhỏ, khó nhận ra được, bỗng nhiên thân hình y biến mất, Hoàng Dược Sư ánh mắt liếc nhìn theo
- Theo chúng ta lâu như vậy, lẽ nào lại nghĩ không từ mà biệt ?
Siêu Mộng ngăn cản một đạo bóng người đang ý định muốn rời đi, lạnh nhạt nói. Chỉ thấy đối phương thân hình cao lớn, người mặc áo trắng, mũi cao thâm mục, mặt sắc nâu nhạt, là một người đàn ông trung niên còn lớn tuổi hơn đôi chút so với Hoàng Lão Tà.
Nam nhân nhìn về phía Siêu Mộng, đồng tử như rắn độc, cực kỳ âm hiểm, hãi hùng lòng người. Siêu Mộng không rụt rè sợ hãi mặt đối mặt cùng hắn, ánh mắt y sáng lạn như tinh hà, sắc bén như đao kiếm phảng phất có thể chứa đựng thiên địa vạn vật, cũng có thể chém tận Lục Đạo thương sinh.
Nam tử giật mình trong lòng pha thêm vài phần kh·iếp đảm, tại khoảnh khắc thoáng qua đó, hắn vội vàng né tránh ánh mắt, tiêu cự không dám phân cao thấp với thiếu niên trước mặt, vừa mới sơ chiến, phần thắng đã nghiêng về Siêu Mộng.
Về phần kẻ này, hắn nhận thức Hoàng Dược Sư. Trước đây không lâu, lão cùng với vài người khác đã từng cùng hắn giao thủ ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại. Rõ ràng võ công của lão cùng mình sàn sàn nhau, nhưng thiếu niên này xem chừng mới chỉ khoảng trên dưới 15, tuổi tác tương đương với đứa chất nhi vẫn còn đang chơi bùn ở nhà, nhưng y lại triển hiện ra thân pháp khinh công vô cùng cao minh.
Thấy Siêu Mộng ngăn cản đường đi của chính mình, nam tử cười nói:
- Thằng nhóc, ngươi là ai ?
Âm điệu của hắn khàn vô cùng, tựa như có thanh kim loại mắc ở cổ họng đèn nén thanh điệu phát ra, cực kỳ chói tai, khiến người nghe khó chịu không thôi.
Sau khi áp sát, Siêu Mộng mới phát hiện, nếu lúc trước hắn không đột nhiên dừng lại, bằng vào nội lực hiện giờ, y cũng khó có thể phát hiện phương vị kỳ hướng của đối thủ. Chỉ bằng vào ngón công phu che dấu hơi thở này, liền đủ để so được với Hoàng Dược Sư.
Siêu Mộng không trả lời, bình tĩnh hỏi ngược lại:
- Sao ngươi không trước tiên báo ra danh tính của mình ?
- Mộng nhi, hắn là trang chủ Tây Vực Bạch Đà sơn trang, Âu Dương Phong !
Không chờ Âu Dương Phong trả lời, Hoàng Dược Sư đã đi tới, đồng thời mở miệng giới thiệu. Hoàng Lão Tà tất nhiên nhận ra Âu Dương Phong ngay từ cái nhìn đầu tiên, trong lòng cũng nảy sinh buồn bực, Hoa Sơn luận kiếm đã sớm kết thúc. Âu Dương Phong tại sao còn ở Trung Nguyên ?
Thấy đồng đạo đã lên tiếng, Âu Dương Phong liền chào hỏi xã giao:
- Dược huynh, Hoa Sơn từ biệt mới bất quá mấy tháng, chúng ta lại gặp mặt
Hoàng Dược Sư nói:
- Đúng vậy ! Hơn nữa ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như thế này !
Âu Dương Phong được xưng Tây Độc, độc mà không phải tà, dọc theo con đường này theo dõi sư đồ hai người họ, trăm phần trăm là không có ý tốt, Hoàng Dược Sư ngữ khí liền tỏ ra không thân chẳng quen.
Âu Dương Phong thoáng chút lúng túng, bỗng nhiên ánh mắt thoáng nhìn về phía Siêu Mộng, thắc mắc:
- Không biết vị tiểu huynh đệ này có quan hệ gì với Dược huynh ?
Siêu Mộng cùng Hoàng Dược Sư khinh công thân pháp rất là giống nhau, nhưng lại để cho người ta có cảm giác hơi có sự khác biệt. Người sau như biển rộng mênh mông, kẻ trước như kiếm khí ngang dọc vô định. Biểu hiện không hề giống với một tên đồ đệ mới nhập môn. Âu Dương Phong thân là cao thủ tuyệt đỉnh, nhất đại tông sư trong Nam Tống giang hồ hiện thời, đương nhiên có thể nhìn ra điểm này. Bất quá hắn không biết rằng Siêu Mộng hiển nhiên từ lâu tự thành một trường phái riêng, khuôn pháp võ học gò bó không chỉ riêng Đào Hoa Đảo, mà cả giang hồ bây giờ, y dù có học, cũng chỉ là bổ sung, tất thảy vẫn sẽ theo kiếm lộ trước kia đã và đang bước, nó đã in sậu tận xương tuỷ huyết dịch. Thậm chí như vừa nói, Siêu Mộng có thể biến ảo từ võ công khác xát nhập vào trong cái vốn có của mình, tạo thành một phiên bản nâng cấp hơn rất nhiều.
Tuy rằng Hoàng Dược Sư đối Siêu Mộng tràn ngập đủ loại bất đắc dĩ, nhưng có đồ đệ như vậy, còn mong cầu chi cao xa hơn. Hãnh diện với người ngoài vì trò giỏi, sư phụ nào cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo.
Hoàng Dược Sư giới thiệu:
- Đây là tiểu đồ, Siêu Mộng !
Âu Dương Phong trong lòng kinh ngạc, Siêu Mộng lại đúng là Hoàng Dược Sư đệ tử. Ngạc nhiên đồng thời, hắn lại có chút ước ao, bọn họ tự thân võ công đã là đương đại tuyệt đỉnh, muốn tiến thêm một bước nữa rất khó, là thời điểm cân nhắc đến truyền nhân y bát.
Nghe nói Vương Trùng Dương có mấy tên đệ tử, nhưng Âu Dương Phong hoàn toàn không để ở trong lòng, bởi vì bảy thằng gia hỏa kia hắn từng thấy, liếc mắt đã nhìn ra bọn họ sẽ không có nhiều thành tựu, xem ra Trung Thần Thông không người nối nghiệp.
Nam Đế cùng Bắc Cái tựa hồ vẫn chưa có truyền nhân. Cuối cùng chỉ còn dư lại Hoàng Dược Sư. Đông Tà cùng Tây Độc danh xưng đặt ngang hàng, võ công của hai người cũng tương đương với nhau, giờ khắc này lão đã có truyền nhân xuất xắc, mà Tây Độc vẫn chẳng thể tìm thấy. Điểm này, Âu Dương Phong cảm giác mình không khỏi thua nửa bậc !
Siêu Mộng nhìn về phía Âu Dương Phong nói:
- Âu Dương tiên sinh một đường theo chúng ta lâu như vậy, đến cùng vì chuyện gì ? Dù thế nào cũng sẽ không phải tiện đường chứ ?
Biểu lộ của Lão Độc Vật vô cùng sững sờ, trên thực tế, ban đầu hắn thật đúng tiện đường mà đi, chỉ là sau khi gặp phải Hoàng Dược Sư lại nổi lên tâm tư không thiện, quyết định theo dõi hai người, vì lẽ đó khó tránh khỏi có chút chột dạ.
Âu Dương Phong nhìn một chút Siêu Mộng, lại liếc về phía Hoàng Dược Sư, bỗng nhiên bốc lên một ý nghĩ, Hoàng Lão Tà sẽ không phải cũng có mục đích giống như mình ?
Âu Dương Phong nhìn về phía Đông Tà nói:
- Nhưng phải chăng Dược huynh là đi Chung Nam Sơn ?
Hoàng Dược Sư nghe vậy hơi thay đổi sắc mặt, Âu Dương Phong làm sao sẽ đoán được ? Trong phút chốc, ý nghĩ của Tây Độc đồng dạng thoáng hiện lên trong đầu lão, lại liên tưởng đến Âu Dương Phong không trở về Tây Vực, vẫn còn nán lại Trung Nguyên lâu như vậy, đối với suy đoán đó Hoàng Dược Sư càng lúc càng khẳng định chắc chắn.
Lão nói:
- Ta nghĩ mang liệt đồ đi Chung Nam sơn v·a c·hạm giang hồ. Không biết Âu Dương huynh lại vì chuyện gì ?
Nghe được cái cớ đường đường chính chính này, Âu Dương Phong cười lạnh trong lòng, có điều rất nhanh liền nghĩ đến, cặp sư đồ này nếu như liên thủ, bằng vào công lực vốn có của Đông Tà, cộng thêm sự tài hoa nổi trội của người đệ tử, nói không chừng hai người họ thật sự c·ướp được bí tịch từ tay người kia.
Ngũ Tuyệt trung, dứt bỏ võ công bên ngoài, nếu bàn về thông minh tài trí, tất nhiên Hoàng Dược Sư đứng thứ hai không ai dám đứng nhất. Điểm này, chính Âu Dương Phong không thừa nhận cũng không được. Khả năng Hoàng Dược Sư thật sự có biện pháp có thể lấy được Chân Kinh.
Nhớ tới đồ vật đó, Âu Dương Phong liền nổi lên khí thế hừng hực trong lòng. Dưới cái nhìn của hắn, đạt được Cửu Âm Chân Kinh, luyện thành võ công đỉnh cấp, nhất định sẽ đánh thắng được mấy người khác, trở thành Nam Tống thiên hạ đệ nhất, thậm chí còn có thể vượt biển cầu đạo, cùng tranh tài phân cao thấp với các lộ anh hùng ở những triều đại ngoài kia.
Âu Dương Phong cười một tràng dài rồi nói:
- Vừa vặn ta cũng muốn đi Chung Nam Sơn, diện kiến được xưng là đệ nhất thiên hạ giáo phái Toàn Chân Giáo, Dược huynh, không bằng chúng ta cùng đường ?
Đủ loại ý nghĩ ở trong đầu xuất hiện, từng cái tới lui khác nhau, mục đích của Âu Dương Phong, Âu Dương Phong là hữu là địch….. cuối cùng Hoàng Dược Sư nhớ đến, Siêu Mộng cùng Vương Trùng Dương thắng bại kết quả, tốt hơn hết còn cần người thứ ba làm chứng, mà có uy tín nhất không gì bằng những vị khác nằm trong Ngũ Tuyệt.
Cuối cùng, Hoàng Lão Tà đưa ra quyết định, nói:
- Nguyên lai Âu Dương huynh đúng là cùng đường với sư đồ ta, Mộng nhi, không được vô lễ
Không thể lập tức động thủ, Siêu Mộng có chút tiếc nuối, ở bề ngoài thì thả ra đề phòng với Âu Dương Phong, nhưng trong lòng lặng để lại tâm. Luân hồi nhiều thế, nếm trải đủ loại cao thủ, mỗi đời một màu khác nhau. Hiện thời tuy giang hồ võ đạo đã yếu, nhưng Siêu Mộng vẫn không hề dứt đi lòng muốn thử khiêu chiến anh hùng thiên hạ. Mặc dù đã biết rõ, bất quá y thật sự hi vọng cảm nhận được sự chênh lệch nghiêng trời lệch đất giữa hai thời đại, một huy hoàng, một hiu hắt.
Hai người lộ, đã biến thành nhóm ba người, ba cao thủ lấy khinh công chạy đi, hơn xa người bình thường phi ngựa. Âu Dương Phong hữu tâm cùng đôi thầy trò này tranh tài một phen, thân hình càng lúc càng nhanh, mỗi lần cảm thấy sắp sửa bỏ qua đối phương thì cặp sư đồ cũng sẽ gia tốc theo, không chịu thua kém.
Trong rừng, ba bóng người cấp tốc lướt qua, lưu lại từng đạo từng lớp tàn ảnh, phảng phất tạo thành ba con Du Long, luân phiên giành trước, ai cũng đều tâm ý không hề nhún nhường người còn lại.
Một thời gian uống cạn chén trà, chu vi mấy chục dặm trong cánh rừng đã bị ba người xuyên qua. Mặc dù chỉ so tài thân pháp, nhưng ai cũng không muốn quá mức lãng phí chân khí, sau khi ra khỏi rừng cây, ba người không hẹn mà cùng hạ chậm lại tốc độ, điều nhịp chân khí toàn thân.
So đấu cước lực đến bực này, không chỉ riêng là khinh công thân pháp, còn có nội công tu vi. Liếc nhìn Siêu Mộng, Âu Dương Phong phát hiện hơi thở của y chẳng hề loạn chút nào, nội công tu vi đến mức như vậy, đã sắp không kém gì hắn cùng Hoàng Dược Sư.
Âu Dương Phong trong lòng có kinh dị, có lo lắng, cuối cùng toàn bộ hóa thành sát ý. Chỉ cần cho tiểu tử này thêm thời gian mấy năm, tranh c·ướp đệ nhất thiên hạ, há không phải lại thêm ra một cường địch.
Sư đồ hai người tựa hồ cũng sinh ra ý nghĩ trong lòng, đồng loạt nhìn về phía Âu Dương Phong, khiến hắn nhất thời cảnh giác. Không được, giờ khắc này mà động thủ, tuyệt đối là đang gây bất lợi cho chính mình. Hoàng Dược Sư một người liền có thể cuốn lấy không buông, thêm tiểu tử này…..Chẳng bằng trước tiên mượn tay bọn họ đi đối phó Vương Trùng Dương, rồi sau đó đợi nguyên khí tổn hao, cảnh giác buông lỏng, ra tay cũng không muộn.
Cách xa ở ngàn dặm bên ngoài, trong Trùng Dương Cung, một vị đạo sĩ đang tĩnh tọa luyện công, bỗng nhiên mở ra đôi mắt, lẩm bẩm nói:
- Vốn tưởng rằng còn có một năm, không nghĩ tới, lại sớm hơn dự tính.