Chương 6: Thương Hải Nhất Thanh Tiếu - Tiền kiếp chẳng vướng bận
Hoàng Dược Sư quyết định mang Siêu Mộng đi tìm Vương Trùng Dương tỷ thí, để xem liệu ông ta có thể hay không vượt qua tên đệ tử yêu nghiệt của mình. Nếu được, lão cũng chẳng cảm thấy mất mặt hay tủi hổ gì cả, đơn giản một kẻ tiểu bối khiêu chiến tiền bối, cho dù thua cũng là điều hiển nhiên. Còn nếu không được, thì kẻ làm thầy như Đông Tà đương nhiên là cực kỳ mát lòng mát dạ, vớt vát lại toàn bộ thể diện đã đánh mất trong trận thư hùng không lâu trước đó. Kể cả chuyện này giữ kín, là bí mật không để lộ ra với nhân sĩ võ lâm trong thiên hạ, thì nó cũng cho Nam Tống thiên hạ vô địch và Tam Tuyệt phải biết, rằng Hoàng Dược Dư ta không hề đứng cùng đẳng cấp với các ngươi.
Phùng Hành đối với chuyện này vô cùng hiếu kỳ, nàng hỏi:
- Liền chàng cũng không phải là đối thủ của y, chàng cảm thấy Mộng nhi có thể có phần thắng ?
Hoa Sơn luận kiếm tuy rằng chỉ có năm người, nhưng năm người này đều là Nam Tống đương đại tối tận tuyệt đỉnh nhân vật. Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, bốn người bọn họ võ công kỳ thực sàn sàn nhau, chỉ có Trung Thần Thông Vương Trùng Dương nhỉnh hơn một chút.
Hoàng Dược Sư cười trả lời:
- Tiểu Siêu Mộng phần thắng có bao nhiêu, ta cũng đoán không ra. Nếu như nó bại bởi Vương Trùng Dương, vừa vặn có thể cho nó biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên !
Phùng Hành yên tâm gật đầu, lần này đi sẽ không có nguy hiểm gì, Siêu Mộng nếu như gặp phải một vài trắc trở, đó cũng là chuyện tốt. Nàng có thai, Hoàng Dược Sư không đồng ý dẫn nàng cùng đi, nàng chỉ có thể dặn dò Hoàng Dược Sư nhiều thêm vài câu, chăm sóc thật tốt đồ đệ mình.
Bờ biển, một chiếc thuyền lớn đã được chuẩn bị ổn thoả từ lâu, toàn bộ đệ tử Hoàng Lão Tà đều có mặt ở đấy, chuẩn bị tiễn đưa bình an sư phụ sư đệ của họ. Biển nổi gió lớn, lão bảo Phùng Hành ở lại trên đảo không nên đi ra, tránh bị cảm lạnh động tới thai khí. Nhìn thấy Hoàng Dược Sư đi tới, bao quát Siêu Mộng, các đệ tử dồn dập cung kính hành lễ với lão.
Hoàng Dược Sư mặt không hề cảm xúc, nhìn thấy tiểu đồ đệ chịu xuất hiện, khẽ gật đầu, lão ngữ khí nghiêm túc nói:
- Đám các ngươi ở lại đảo chăm sóc sư nương thật tốt, còn có, từng người tuyệt đối không thể lười biếng luyện công, chờ ta trở lại sẽ kiểm tra các ngươi một phen, đến thời điểm đó nếu như ai không hợp cách, kết cục trong lòng mình tự rõ.
Nhớ tới cách trừng phạt của sư phụ, chúng đệ tử trong lòng không khỏi một trận rùng mình. Hoàng Dược Sư mặc dù là danh sư, nhưng cũng là nghiêm sư, đủ loại thủ đoạn, đủ loại h·ình p·hạt tuyệt đối cho người khác đau đến sống không muốn, c·hết không xong. Cái danh Đông Tà không phải thổi ra cho vui, mà hoàn toàn có cơ sở từ chính cách làm người của lão. Siêu Mộng đối với sư huynh sư tỷ của mình đánh tới ánh mắt đồng cảm, pha thêm một chút thương hại. Có lẽ, trong toàn bộ chúng đệ tử, chỉ duy nhất y là Hoàng Lão Tà không cách nào trị nổi.
Chính lão cũng biết điều này. Nhớ có lần, Siêu Mộng khiến Dược Sư tức điên, không còn nể mặt nương tử hay vai vế thầy trò gì nữa, vận hết nội công dự định t·rừng t·rị kẻ cứng đầu. Cho dù không g·iết c·hết, cũng muốn y phải nằm giường dăm ngày nửa tháng, tự biết sai mà nhún nhường hạ mình. Ai ngờ, Siêu Mộng đâu có chút nào gọi là sợ sệt, không chạy không chốn cũng chẳng nhờ vào Phùng Hành để làm tấm lá chắn. Y bày ra một kiếm trận kỳ lạ Hoàng Dược Sư chưa từng thấy trước kia, chỉ biết nó cực kỳ hung hiểm, cực kỳ ảo diệu tối cường, thiên biến vạn hoá, sát chiêu tầng tầng lớp lớp, tuy nhiên trong đó lại hàm chứa vài phần chữ tình, cái gọi là hữu ý.
Nếu không phải khi đó y còn nhỏ tuổi, nội lực chưa đến mức thượng thừa như sư phụ, hoặc chí ít sánh với Toàn Chân Thất Tử, cộng thêm việc Siêu Mộng không hề có sát ý, thì có lẽ Hoàng Lão Tà mới là người phải nằm trên giường để thê tử chăm sóc cho mình.
Dược Sư quên hết giận giữ trong lòng, chỉ còn nỗi hiếu kỳ nồng đậm về tuyệt thế kiếm trận để lão không còn đường lui đó. Lão đã hỏi, Siêu Mộng chỉ trần trờ phút chốc, rốt cuộc cũng không có ý dấu giếm, thành thật trả lời:
- Kiếm trận có tên "Thánh Linh".
Từ câu nói khi ấy, bằng vào trí thông minh cùng câu chuyện đồ đệ từng kể trong lúc rảnh rỗi năm xưa, Đông Tà đã biết, mình thu một người đệ tử chẳng phải tầm thường. Đó cũng là cơ sở chính để lần này lão quyết định mang theo tiểu đệ tử bái sơn Vương Trùng Dương.
Sau khi cùng Hoàng Dược Sư lên thuyền, thuyền lớn lập tức giương buồm xuất phát. Rất nhanh, trong mắt Siêu Mộng, Đào Hoa Đảo càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đã thành một điểm đen nơi cuối chân trời, rồi biến mất không còn tăm tích.
Thuyền lớn rất chi xa hoa, trên có ba tầng lầu các, bên trong trang sức cũng vô cùng hào hoa phú quý trang nhã, hiển lộ hết thảy sự giàu có của đảo Đào Hoa. Giờ khắc này, cặp thầy trò chính đang tại lầu ba đánh cờ.
Phùng Hành tuy rằng không cho phép hai người bọn họ chơi cờ, nhưng Hoàng Dược Sư đâu có chịu cam tâm. Mỗi khi suy nghĩ ra kỳ chiêu tinh diệu, chuyện đầu tiên là nghĩ tìm Siêu Mộng thử một lần.
Mặc cho Hoàng Dược Sư kỳ chiêu có cao tay đến đâu, chỉ cần để lại dấu vết, Siêu Mộng đều có thể tìm tới phương pháp phá giải, đánh cờ vây như dịch kiếm, qua ba tuần trà, Hoàng Lão Tà liền không thể không thất thủ chịu thua.
Siêu Mộng cười nói:
- Sư phụ bày ra ván trân lung này thật là nhọc lòng
Hoàng Dược Sư hừ nhẹ một tiếng, một ván này lão xác thực chuẩn bị rất lâu, vốn định làm khó dễ tiểu đệ tử một phen, đáng tiếc, xem vẻ mặt của y, từ đầu tới cuối đều chưa từng thay đổi.
Kỳ nghệ vẫn cứ không phải đối thủ với Siêu Mộng, Hoàng Dược Sư vội vã nói sang chuyện khác:
- Sư phụ muốn trắc con âm luật. Tùy ý gảy một khúc đi !
Biển rộng mênh mông vô bờ, sóng vỗ dạt dào không ngừng không nghỉ. Trong lòng Siêu Mộng cũng nhảy lên cảm xúc thơ ca nhạc hoạ, hữu tâm gảy một khúc. Y khẽ gật đầu, hồi lầu hai lấy cây huyền cầm của mình, nhìn về phía ngoài cửa sổ, Siêu Mộng hai tay nhẹ nhàng kích thích gảy xuống dây đàn, bắt đầu biểu diễn.
沧海笑 滔滔两岸潮
Biển xanh cười, sóng dạt dào đôi bờ
浮沉随浪 记今朝
Chìm nổi theo sóng, mãi nhớ ngày hôm nay
苍天笑 纷纷世上潮
Trời xanh cười thế sự chìm nổi tựa sóng triều
谁负谁胜出天知晓
Kẻ thắng người thua, chỉ trời xanh mới biết
江山笑 烟雨遥
Giang sơn cười, mưa bụi xa xăm……
Chuyện cũ trước kia theo từng giai điệu tiếng cầm của Siêu Mộng không ngừng hiện lên, lại không ngừng biến mất. Danh chấn giang hồ, xưng bá thiên hạ, tâm ngộ nhất kiếm, chiến bại thương sinh, những điều này y đều đã trải qua, kinh nghiệm bao năm tháng dài đằng đẵng, để rồi cuối cùng cũng toàn bộ thả trôi theo nhân sinh con người mà đi. Được sinh hoạt tự do tự tại nơi chốn tiên cảnh đảo Đào Hoa, mới là mục đích duy nhất hiện tại và tương lai mà kể từ khi thức tỉnh ký ức tiền kiếp, Siêu Mộng muốn hướng tới.
Một đời khổ cực lam lũ tìm từng miếng cơm manh áo; nhất thế kiếm đạo thương hải tang điền. Giờ đây đã không còn phải lo cảnh sinh hoạt, đã không còn phải vướng bận thương sinh Thần Châu vì Thiên Thu Đại Kiếp, con đường kiếm đạo tuy không bờ không bến, chẳng có điểm dừng, nhưng đâu cứ phải vô tình tuyệt mệnh như tam thế kiếm để sở cầu ?! Cứ ung dung tự tại, thanh thanh thản thản, cùng người mình thương, ngươi thương mình bước nốt đại lộ còn lại, há chẳng phải an ổn hơn sao !
Hoàng Dược Sư không rõ ràng Siêu Mộng đã trải qua những gì, hoặc có lẽ lão có ngờ tới, nhưng ít nhiều từ tiếng đàn bên trong, lão có thể nghe ra ý cảnh hào hiệp của nhân sĩ anh hùng thiên hạ. Tên đồ đệ này của mình, vốn không phải là phàm nhân!
Một khúc kết thúc, dư âm còn văng vẳng bên tai. Hoàng Dược Sư than thở:
- Thủ khúc này tên là chi ?
Siêu Mộng chậm mở hai mắt, nỗi niềm chất chứa trong đó chỉ hiện lên trong nhất khắc, rồi lập tức tán đi. Y mỉm cười nhẹ, nói:
- Thương Hải Nhất Thanh Tiếu !
Hoàng Dược Sư tinh tế thưởng thức danh tự đó, lại ngẫm đến dư vị lúc trước của từ khúc, bỗng nhiên hỏi:
- Có phải có thể cùng tiêu hợp tấu ?
Siêu Mộng trong lòng khâm phục, một vài từ ngữ trong khúc này đã bị y sửa đổi, dù sao cầm tiêu hợp tấu mà để mình đàn đến đơn độc diễn tấu, đều không triển hiện ra hết tinh tuý. Không nghĩ tới, Hoàng Dược Sư chỉ nghe một lần, liền có thể nhìn ra điểm này.
Y cười trả lời:
- Sư phụ nếu hữu tâm, có thể hợp tấu tiêu khúc. Tin tưởng sư nương nhất định rất đồng ý cùng Người hợp tấu.
Siêu Mộng cùng Hoàng Dược Sư tuy rằng cũng có thể được coi là tri kỷ, nhưng bất kể là y, vẫn là người sư phụ này đều không thế nào muốn cùng đối phương cầm tiêu diễn khúc. Y và lão đơn giản chỉ là thầy trò sư đồ, mặc dù tình cảm rất sâu, bất quá dù sao hai người cũng không phải là Khúc Dương và Lưu Chính Phong của Đại Minh.
Hoàng Dược Sư cảm thấy đề nghị của Siêu Mộng không tệ. Cùng thê tử hợp tấu, đánh đàn thổi tiêu, thật sự là nghĩ tới thôi cũng không nói ra được độ phong lưu kiều diễm trong đó. Dọc theo đường đi Hoàng Dược Sư đã dành hầu hết thời gian còn lại bắt đầu suy nghĩ nội tình của khúc phổ.
Ngay khi lão chìm trong suy tư xuất thần, Siêu Mộng bỗng nhiên ngắt ngang hỏi:
- Sư phụ, đến cùng chuyến này hai ta đi đâu ?
Hoàng Dược Sư ngẩng đầu lên nói:
- Ta cho rằng con sẽ vẫn luôn nhịn xuống không hỏi đây
Thuyền đã khởi hành được nửa ngày, Siêu Mộng chưa bao giờ mở miệng nhắc lên nửa câu liên quan với mục đích của chuyến đi. Tính cách của đồ đệ Đông Tà tối hiểu, bởi vậy mới không cảm thấy kỳ quái gì khi suốt quãng thời gian vừa qua y im hơi lặng tiếng.
Siêu Mộng đáp:
- Sư phụ không nói, như vậy liền để cho con tới đoán một lần.
Nghe thế, Hoàng Lão Tà liền nổi lên hứng thú, thằng nhóc này chẳng lẽ còn có thể đoán được tâm tư của chính mình ?
- Nói nghe một chút.
Mỉm cười gật đầu, Siêu Mộng nói:
- Gần nhất, nghe được mấy vị sư huynh đàm luận, sư phụ đi Hoa Sơn cùng người luận võ, cuối cùng nhận cái danh Đông Tà.
Vừa nói, y vừa quan sát sắc mặt sư phụ. Nhưng mà, Hoàng Dược Sư mặt không hề cảm xúc, không nhìn ra là mừng hay giận.
Siêu Mộng tiếp tục:
- Thiên hạ Ngũ Tuyệt, Đông Tây Nam Bắc bốn vị sánh vai cùng nhau, chỉ có vị kia ở trung thổ, càng tại phía trên bốn người còn lại.
Rốt cuộc Siêu Mộng cũng nhìn ra vẻ mặt Đông Tà xảy ra biến hoá, đó là không thích !
Loại b·iểu t·ình không vui này, bình thường chỉ có thời điểm Hoàng Dược Sư bại bởi chính y mới được xuất hiện. Hiển nhiên, đối với chuyện chiến bại người kia, lão cũng không cam tâm.
Hoàng Dược Sư đánh gãy lời nói của đồ đệ, giọng điệu có chút khó chịu ra mặt
- Con không cần đoán, sư phụ chính là muốn dẫn con đi gặp Vương Trùng Dương.
Siêu Mộng ngạc nhiên nói:
- Nghe nói bốn người các ngài liên thủ, đều không phải là đối thủ của y ?
Hoàng Dược Sư nghe vậy nhất thời giận dữ, khẽ gầm lên:
- Ngươi nghe được từ đâu ? Quả thực nói hưu nói vượn!
Nếu như bốn người bọn họ liên thủ đều bại bởi Vương Trùng Dương, còn mặt mũi nào cùng ông ta nổi danh giang hồ ?
Siêu Mộng bật cười nói:
- Là thật hay giả, chờ con so qua với y, liền rõ ràng rành mạch.
Hoàng Dược Sư hừ nhẹ một tiếng nói:
- Vương Trùng Dương võ công xác thực thoáng cao hơn sư phụ, nhưng thật muốn vượt qua ta, cũng không dễ như vậy. Còn con nói bốn người liên thủ, càng là lời nói vô căn cứ. Lần này, sư phụ dẫn con đi mở mang tầm mắt, miễn cho tính ngông cuồng tự đại, cả ngày ếch ngồi đáy giếng !
Khẽ mỉm cười, Siêu Mộng không phản bác Hoàng Dược Sư nữa. Đối với hành trình thượng Chung Nam Sơn lần này, y cũng có chút hứng thú. Vương Trùng Dương lại không lâu nữa, khả năng sẽ c·hết bệnh, đến thời điểm Siêu Mộng muốn cùng ông ta giao thủ, cũng không có cơ hội, tuy rằng giờ khắc này chính mình công lực chưa đại thành, nhưng muốn thắng, không phải chuyện gì khó khăn tầng tầng.
Thời đại này, cách trước kia đã ngàn năm có hơn, giang hồ thiên hạ thay đổi rất nhiều. Từ thế cuộc giang sơn xã tắc cho đến võ công kiếm đạo…tất cả đều không còn huy hoàng như thuở Thần Châu. Tứ đại Thần Thú Trung Nguyên đã tử, linh khí không còn được duy trì, võ đạo dần đi vào mạt lộ. Lấy trí nhớ kiếp trước, lúc mà giang hồ bây giờ hay quá khứ đều chỉ là tiểu thuyết mà ra, có thể đưa ra nhận xét rằng: Đã từng Cao Võ Tiên Võ, biến chuyển Đê Võ Hạ Phẩm !
Thần Châu chia năm xẻ bảy, mỗi phương tách biệt, không chút dính dáng. Tựa như có một bàn tay của Thiên Đạo sắp đặt, ngăn trở một hồi Thiên Thu Đại Kiếp thứ hai sẽ nảy sinh.
Nam Tống - Đại Kim - Mông Cổ; Minh - Thanh ám đấu, Bắc Tống - Liêu Hạ…mỗi vùng đều cách nhau bởi ngàn vạn hải lý xa xôi, chẳng mấy dính dáng được với nhau.
Tổng Võ mà không phải Tổng Võ !
Hải thuyền cặp bờ, thầy trò hai người tại khách sạn nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai trực tiếp đi tới Chung Nam sơn. Có điều, ở trên đường, Siêu Mộng và Hoàng Lão Tà gặp phải kẻ ngáng đường, một vị đồng đạo !