Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thực Ra Ta Là Tiểu Kiếm Thánh

Chương 5: Thiếu niên Hoa Đào - Thanh kiếm năm xưa ?




Chương 5: Thiếu niên Hoa Đào - Thanh kiếm năm xưa ?

Đào Hoa Đảo, phong cảnh tươi đẹp, một năm bốn mùa hoa đào đều nở rộ, thực sự xứng với danh xưng thế ngoại đào nguyên, chốn động thiên phúc địa tiên cảnh hàng đầu Trung Nguyên.

Phần đảo phía đông có một mảnh rừng trúc, ở sâu bên trong đó lại có một thác nước không lớn không nhỏ. Mà lúc này ngay ở phía dưới thác nước, bên cạnh cái hồ lớn, trong động đình có một thiếu niên áo trắng thảnh thơi thanh thản ngồi đánh đàn. Từng giai điệu cổ cầm vang lên hoà cùng tiếng nước đổ ầm ầm, tạo nên một khung cảnh hữu tình có sắc có âm, thiên nhiên con người như thành một thể.

- Khúc Bích Hải Triều Sinh này bị con dùng Thất Huyền cầm đàn tấu, nghe ra một ý vị thật khác biệt.

Đường đá nhỏ bắc ngang qua rừng, một mỹ phụ nhân vừa chậm rãi đi tới, vừa cười dài khen ngợi.

Thiếu niên nói:

- Tiếng đàn của con so với tiếng tiêu của ông ấy thì như thế nào ?

Trên khuôn mặt xinh đẹp của mỹ phụ nhất thời hiện lên nụ cười khổ, môi hở răng lạnh

- Ông ấy dù sao cũng là sư phụ con, tại sao lúc nào cũng phải đối nghịch so đo với y làm gì ?

Thiếu niên đứng dậy, nhìn về phía mỹ phụ, cười trả lời:

- Năm đó y mạnh mẽ kiên quyết thu con làm đồ đệ, sư nương lại không chịu hơn nữa còn ngăn cản, liền nên ngờ tới sẽ có cục diện hôm nay

Mỹ phụ than thở:

- Dược Sư trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp, cầm kỳ thư họa, bốc số tử vi, y nghệ không gì không biết, không gì không giỏi, danh sư như vậy, thế gian nhiều người cầu còn không được.

Thiếu niên đi tới bên người mỹ phụ, tiếp nhận hộp cơm trong tay nàng, đặt lên bàn đá gần đó. Mỹ phụ có thai, y nâng nàng ngồi xuống, sau đó mới nói, giọng điệu mang theo vài phần trêu đùa:

- Công khai khen ngợi chồng mình như vậy, Người không cảm thấy xấu hổ à ?

Mỹ phụ tay phải nhẹ nhàng gõ xuống đầu thiếu niên, giả bộ cả giận nói:

- Con thật sự càng lớn càng không đáng yêu, hoàn toàn khác so với khi vừa mới nhập môn !

Mở ra hộp cơm, bên trong có hai đĩa thức ăn tinh xảo, bốc lên mùi thơm ngát thanh đạm, một bát cơm trắng, cuối cùng còn có thêm một bình rượu ngon. Thiếu niên nói:

- Vẫn là sư nương Người hiểu con nhất, biết con thích gì.

Mỹ phụ tên gọi Phùng Hành, là nữ chủ nhân duy nhất hiện tại của hòn đảo giữa biển Đông này, cũng là Hoàng Dược Sư thê tử, một trong thiên hạ Ngũ Tuyệt. Còn thiếu niên, không ai khác ngoài Siêu Mộng, đời này y chính là đồ đệ thứ bảy của Hoàng Lão Tà.

Hoàng Dược Sư thu đồ đệ có bảy, Siêu Mộng đứng hàng cuối cùng, những đệ tử khác đối với lão đều vô cùng cung kính kh·iếp nhược, duy chỉ có Siêu Mộng vẫn luôn cùng sư phụ mình bất hòa.



Thầy trò hai người ban đầu t·ranh c·hấp bắt nguồn từ tên. Sáu tên đệ tử trước của lão phân biệt là Trần Huyền Phong, Mai Siêu Phong, Khúc Linh Phong, Lục Thừa Phong, Vũ Miên Phong cùng với Phùng Mặc Phong. Bọn họ mỗi một người tại bên trong tên gọi đều có một chữ Phong huý, Hoàng Dược Sư yêu cầu Siêu Mộng cải danh. Nhưng y làm sao sẽ đồng ý ? Cuối cùng Phùng Hành phải ra mặt điều giải, chuyện này rốt cuộc đành sống c·hết mặc bay, dần dà mọi người cũng quên đi, không còn ai nhắc đến nữa.

Hoàng Dược Sư bắt đầu chỉ dạy Siêu Mộng võ công. Kết quả phát hiện bất luận chính mình truyền cho y võ công gì, y đều một lần thì thấu, rất nhiều võ công thậm chí so với ông triển lộ ra còn tinh diệu hơn. Sư phụ không bằng đồ đệ, trên mặt Sao Mà Đỡ Được ? Huống chi Hoàng Dược Sư là loại người gì, với tính tự phụ tự cao số một thiên hạ, liệu có thể chấp nhận tình huống như vậy ?

Võ công trên mình đã không có bản lĩnh để dạy Siêu Mộng, vậy thì đổi cái khác, âm luật, thư pháp, hội họa, cờ vây, những thứ này Hoàng Dược Sư cũng đều cực kỳ am hiểu. Tuy nhiên, âm luật cùng thư pháp, Siêu Mộng từ lâu tự thành một trường phái riêng, chơi cờ, đối với khả năng thiên phú của y mà nói, càng đơn giản giống như ăn cơm uống nước hàng ngày vậy.

Hoàng Dược Sư từng cùng đồ đệ đánh cờ ba ngày ba đêm. Cuối cùng suýt chút nữa tâm lực quá mệt mỏi, thổ huyết mà c·hết. Nhìn thấy dáng dấp trượng phu, từ đó về sau Phùng Hành cũng không cho phép thầy trò hai người tiếp tục chơi cờ, hoặc ít nhất là so kè với nhau.

Lại tới hội họa, Siêu Mộng học thông cực kỳ đơn giản, bản năng của thân thể vẫn còn, đối với việc nắm giữ sức mạnh, kiểm soát lực tay tự thân, có thể nói y đương đại số một, nhất niệm bách thông. Theo thời gian, trên hoạ đạo y rất nhanh liền vượt qua Hoàng Dược Sư, thành tựu trò giỏi hơn thầy !

Khắp mọi mặt tất cả đều bại bởi đồ đệ, Hoàng Dược Sư thẹn quá thành giận, một phát ra tay tàn nhẫn, đem Siêu Mộng vây khốn tại trong Đào Lâm Đại Trận, kết quả, đồ đệ so với lão trước một bước ra ngoài, ngồi thưởng thức trà thơm bình thản khiêu khích nhìn mình.

Từ đó về sau, vượt qua đồ đệ, đã thành cái gai, thành đại sự số một trong lòng Hoàng Lão Tà. Thiên hạ đệ nhất ? Trước tiên đánh thắng chính trò của mình rồi hãy nói !

Phùng Hành hồi tưởng lại đủ loại ân ân oán oán của cặp sư đồ thấy nhau là ghét trong quá khứ, không khỏi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Đang dùng cơm Siêu Mộng đột nhiên nói:

- Kỳ thực ông ấy muốn vượt qua con rất đơn giản

Phùng Hành ngạc nhiên nói:

- Con cam nguyện chịu thua ?

Siêu Mộng chép miệng trả lời:

- Nếu so về nấu ăn, con không bằng ông ấy !

Phùng Hành nhất thời trợn tròn mắt, nếu như Hoàng Dược Sư biết mình chỉ có thể bằng vào trù nghệ để vượt qua Siêu Mộng, e rằng sẽ tức c·hết. Quân tử xa nhà bếp, Đông Tà tuy tinh thông trù nghệ, nhưng vẫn luôn không lấy đó làm vốn mà kiêu ngạo.

Sau khi vì trượng phu mặc niệm một khắc, Phùng Hành đem đề tài chuyển đến những phương diện khác:

- Mộng nhi, con thích thêm một người sư đệ, vẫn là thêm một vị sư muội ?

Siêu Mộng nhìn về phía Phùng Hành, lúc này cái bụng nàng đã hơi nhô lên, trên mặt cũng tràn trề hào quang mẫu tính, tình thương mẫu tử, biểu hiện mà bất kỳ người phụ nữ nào sắp làm mẹ đều sẽ có, ai mà chẳng mong chờ cốt nhục bảo bối của mình được chào đời, cho dù đó có là trai hay gái, xấu hay đẹp.

Y nói:

- Sư muội đi, nàng nhất định phi thường giống Người !

Phùng Hành nghe vậy liền ngẩn ra, tựa hồ nghĩ tới điều gì, Phùng Hành nói:

- Nếu như là sư muội, sau đó con sẽ chăm sóc thật tốt cho nàng à ?



Siêu Mộng lẩm bẩm nói:

- Nếu đúng như vậy, con nhất định sẽ chăm sóc nàng cả đời !

Phùng Hành nở nụ cười hoà ái, nàng có một loại trực giác, giác quan thứ sáu của một người phụ nữ, rằng chính mình sinh ra nhất định là con gái, tuy rằng còn chưa chắc chắn, nhưng nàng đã vì con mình tìm kĩ nơi chốn hạnh phúc trong tương lai. Phùng Hành cảm thấy mình có thể gặp được Hoàng Dược Sư là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời, con gái nếu như có thể có một người săn sóc so với Hoàng Dược Sư càng xuất sắc hơn, nhất định sẽ sống một cuộc sống tươi đẹp hơn mình rất nhiều.

Thu thập xong bát đũa, Phùng Hành đứng dậy chuẩn bị rời đi, bỗng trên con đường đá trong rừng, một cô gái đi tới. Phùng Hành kinh ngạc nói:

- Siêu Phong, sao con lại đến đây ?

Người đến là Hoàng Lão Tà nhị đồ đệ, Mai Siêu Phong, Mai Nhược Hoa. Ngoại trừ Siêu Mộng, những người đệ tử khác đều do chính tay Hoàng Dược Sư thu nạp, tình cảm Phùng Hành đối với bọn họ rất nhạt. Hình tượng ngày thường của nàng khi đối mặt với những người còn lại gần như giống hệt với trượng phu, lạnh lùng và nghiêm khắc.

Ngược lại, không chỉ riêng Hoàng Dược Sư, Mai Siêu Phong hay bất kỳ ai khác cũng đều vô cùng kính nể sư mẫu. Tuy mang danh Đông Tà, tính cách cổ quái phóng đãng, không gò bó trong tục tập lễ nghi hay quan niệm phong kiến lạc hậu, thậm chí là ghét bỏ, nhưng chuyện tôn sư trọng đạo, Hoàng Dược Sư vẫn dạy dỗ vô cùng chuẩn mực, không hề buông lỏng mặc kệ đồ đệ làm theo cảm tính. Mặc dù nhìn Siêu Mộng hay đấu đá với lão vậy thôi, nhưng thực chất cả lão và Phùng Hành đều biết, tên đồ nhi nhỏ tuổi nhất này mới là người tôn trọng yêu quý hai người họ nhất.

Mai Siêu Phong nhìn thấy sư mẫu cũng ở cùng với tiểu sư đệ trong sân, liền vội vàng khom người hành lễ. Sau đó nói:

- Sư phụ muốn ra đảo

Phùng Hành mắt lộ ra nghi hoặc, trượng phu mới từ Trung thổ trở về, tại sao lại muốn đi ra ngoài lần nữa ? Hoa Sơn luận kiếm vừa kết thúc không lâu, Hoàng Dược Sư tuy rằng đạt được danh hiệu Đông Tà, nhưng ông lại bại bởi người khác, sau khi về đảo, vẫn sầu não uất ức mãi không thôi, ăn cơm cũng liên tục bỏ dở giữa trừng, đã bắt đầu thức khuya nhiều hơn trước kia. Chuyện này cũng khiến Phùng Hành càng ngày càng lo âu theo thời gian.

Mai Siêu Phong chuyển hướng Siêu Mộng nói:

- Sư phụ lệnh lần này cần mang tới Siêu sư đệ !

Phùng Hành thêm lần nữa kinh ngạc, Siêu Mộng biểu cảm cũng đồng dạng như vậy, Lão đầu tử mang theo mình làm cái gì?

Phùng Hành hỏi:

- Sư phụ con chỉ mang theo một mình Mộng nhi ?

Mai Siêu Phong gật đầu một cái trả lời lại:

- Sư phụ để cho con tới thông báo Siêu sư đệ, thu thập hành lý xong lập tức đến bờ biển chờ ngài ấy. Không hề có nói sẽ mang thêm những ai khác.

Nghi ngờ trong lòng Phùng Hành càng nồng, quyết định tự mình đi hỏi trượng phu một câu.

Trong thư phòng, Hoàng Dược Sư nhìn thấy thê tử đi vào, liền vội vàng đứng lên, đi tới bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy



- A Hành, nàng đang có thai, không cần bước đi nhanh như vậy !

Phùng Hành không đáp lại mà hỏi thẳng:

- Chàng mang Mộng nhi theo ra đảo làm gì ?

Hoàng Dược Sư cười nói:

- Nàng quả nhiên lại vì chuyện liên quan đến tiểu tử thúi kia

Phùng Hành oán giận nói:

- Chàng suốt ngày cùng đồ đệ của mình giận hờn như hài nhi với nhau, ta có thể không lo lắng được sao ?

Hoàng Dược Sư mỉm cười xấu hổ, có chút nhõng nhẽo với vợ mà nếu để các đồ đệ thấy được, lão chắc chỉ còn nước nhảy xuống biển Đông để rửa sạch nhục nhã của mình.

Đông Tà nói:

- Nàng đến cùng lo lắng nó nhiều hơn, vẫn là lo lắng ta nhiều hơn thế ?!

Phùng Hành tiếp tục cáu giận đáp trả lại:

- Vậy chàng rốt cuộc lo lắng ta nhiều một chút, vẫn là lo lắng hài tử trong bụng ta nhiều hơn ?

Hoàng Dược Sư nhất thời nghẹn lời, một đời Hoàng Lão Tà chưa từng ngại đấu miệng lưỡi với bất kỳ ai, chưa từng e dè trước toàn bộ bàn dân trong thiên hạ, thậm chí đó có là những bậc Nho gia lý lẽ cổ hủ ra sao, lúc này lại chịu thua trước mặt vợ mình. Có thể thấy được, Phùng Hành chính là khắc tinh duy nhất của lão trên cõi đời này.

Lo lắng thê tử động thai khí, Hoàng Dược Sư thấp giọng an ủi:

- Đừng để động thai khí, cả hai người nàng và con ta đều lo lắng !

Thấy trượng phu nhún nhường cúi đầu, Phùng Hành không khỏi cảm thấy hài hước bật cười một tiếng:

- Chàng mang Mộng nhi đi ra ngoài đến cùng vì chuyện gì ?

Hoàng Dược Sư nghiêm mặt lại, trả lời:

- Ta muốn dẫn Siêu Mộng đi gặp một người, để nó cùng người đó phân cao thấp một lần !

Phùng Hành giật mình kinh ngạc, trượng phu của mình cũng hết cách trị Siêu Mộng rồi, còn muốn để ai cùng y so tài nữa ?

Bỗng nhiên, nàng nhớ tới nguyên nhân gần nhất khiến Hoàng Dược Sư rầu rĩ không vui, buột miệng hỏi:

- Chẳng lẽ chàng muốn mang thằng bé tới Chung Nam sơn gặp vị kia ?

Hoàng Dược Sư không hề ái ngại phủ định, gật gật đầu, tỏ rõ lòng kiên quyết của mình

- Ta rất hiếu kì, tiểu tử thúi cùng Vương Trùng Dương, đến cùng ai mới thật sự là thiên hạ đệ nhất ?