Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thực Ra Ta Là Tiểu Kiếm Thánh

Chương 23: Hoàng Dung ra đời!




Chương 23: Hoàng Dung ra đời!

Siêu Mộng trở lại phòng của mình, bên trong phòng tuy rằng chỉnh tề, nhưng giác quan của người tập võ rất nhảy cảm, đặc biệt là những cao thủ như y, vẫn dễ dàng phát hiện chỗ bất đồng, khoảng thời gian y ra ngoài từng có ai đó đến đây, còn động vào đồ vật của mình.

Ánh mắt y lướt qua mọi ngóc ngách trên giá sách, dừng lại ở phần trung tâm, nơi đó thiếu mất một quyển. Siêu Mộng cười khổ trong lòng, Âu Dương Phong đều có thể phòng được, không nghĩ tới cuối cùng lại chúng chiêu của người mình.

Một kế điệu hổ ly sơn khá đơn giản, Mai Siêu Phong lấy cớ dẫn y rời đi, kẻ còn lại đến đây trộm thư. Siêu Mộng lắc đầu thở dài, nếu bọn họ muốn nhìn, trực tiếp tìm y hỏi mượn là được rồi, hà tất phải làm như vậy. Cửu Âm Chân Kinh đối với y mà nói, chỉ là một quyển kinh thư thông thường, cho đồng môn sư huynh đệ mượn đọc thì có gì phải đắn đo suy nghĩ ?

Khác với nguyên tác, lần này mặc dù Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong đánh cắp là Cửu Âm Chân Kinh toàn bản, nhưng không có Siêu Mộng chỉ điểm, bọn họ xem không hiểu Phạn văn tổng cương, cửu âm cực thịnh, chắc chắn sẽ có tai hoạ. Bỏ qua nền tảng cốt lõi, chỉ chăm chăm luyện những bộ phận khác, sợ rằng mai sau trên giang hồ vẫn sẽ xuất hiện Hắc Phong Song Sát, hơn nữa nhất định còn mạnh hơn rất nhiều so với bản gốc.

Dựa tường nghe gió mưa, lạnh nhạt ngắm thiên hạ!

Mặc dù không biết vì lý do gì mà Kiếm Giới để y sống lại một thế, bất quá, giang hồ này, võ lâm này, đã không còn là đồ vật mà Siêu Mộng quan tâm, thứ mà hiện tại y để ý đều đang tồn tại trên hòn đảo mà y đang ở. Chuyện tương lai đến đâu thì cứ mặc nó đến!

Ngày thứ hai, Hoàng Dược Sư triệu tập mọi người, phát hiện thiếu đi Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong, khuôn mặt lão lập tức tối sầm lại.

- Huyền Phong và Siêu Phong tại sao không tới ?

Lục Thừa Phong nhanh chóng hồi đáp:

- Sư phụ, đệ tử vừa đi qua chỗ ở của Trần sư huynh nhưng không thấy bất kỳ ai!

Vũ Miên Phong ứng thanh nói:

- Đệ tử đi thông báo Mai sư tỷ thì cũng không hề gặp bất cứ người nào!

- Hừ!

Hoàng Dược Sư lạnh lùng nói:

- Hai đứa nghiệt đồ, trước đó có ai trong các ngươi từng thấy bọn chúng ?



Siêu Mộng tiến lên phía trước, mở miệng trả lời:

- Ngày hôm qua Mai sư tỷ từng đến tìm đệ tử thảo luận chưởng pháp. Toàn bộ buổi chiều đều ở cùng với đệ tử, thời gian sau đó thì con không rõ.

Chuyện hai người ă·n t·rộm kinh thư, Siêu Mộng quyết định vì bọn họ ẩn giấu, tuy y không thèm để ý, nhưng nếu như Hoàng Dược Sư thật sự biết được, tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó chẳng ai biết lão sẽ làm ra hành động gì.

Hoàng Dược Sư lãnh đạm nói:

- Liên quan tới hai tên nghiệt đồ này sau hãy nói. Sắp tới lúc sư nương các con phải lâm bồn, khoảng thời gian này, ta không muốn thấy trên đảo lại xảy ra chuyện gì, bằng không… tư vị Phụ Cốt Châm, trong lòng mấy đứa rõ ràng!

Mọi người nghe được danh tự kia, nhất thời giật hết cả mình. Phụ Cốt Châm là một hạng độc môn ám khí Hoàng Lão Tà sáng tạo ra, chỉ cần ở trên người kẻ địch vỗ nhẹ một phát, châm sẽ lập tức tiến vào trong cơ thể, một mực cố định tại các khớp xương. Trên châm có độc, dược tính chậm rãi phát tác, mỗi ngày sáu lần. Án lấy huyết mạch vận hành, gọi người nếm trải đủ mọi loại đau khổ đã biết hoặc chưa biết, hơn nữa muốn c·hết cũng không được, phải chịu dằn vặt sau một hai năm rồi mới lấy tính mạng người ta.

Kẻ nào võ nghệ có thành tựu, nếu như vận công ngăn cản, nhưng là càng cản càng đau, chịu đựng khổ sở còn hơn lửa cháy đổ thêm dầu, kịch liệt không gì tả xiết.

Phùng Hành lâm bồn, tức khắc đem sự tình hai người Trần, Mai bỏ trốn tạm thời đè xuống, Siêu Mộng gần như mọi lúc mọi nơi để tâm chú ý đến sư nương của mình.

Mà Hoàng Dược Sư thời thời khắc khắc một tấc cũng không rời, dành hàng giờ bồi tiếp thê tử. Siêu Mộng thì mỗi ngày sang đây thăm hỏi, làm bạn tâm sự với nàng. Ngày hôm đó, ba người đều có mặt, qua một hồi nói chuyện vu vơ, liền thảo luận tới tên của hài tử.

Phùng Hành hỏi:

- Dược Sư, Mộng nhi, hai người cảm thấy nên cho hài tử lấy tên là gì ? Đương nhiên, nhất định phải là tên của nữ nhi!

Hoàng Dược Sư cười nói:

- Là nam hay nữ tạm thời còn chưa biết, vội làm chi.

Phùng Hành cau mũi một cái nói:

- Ta thích con gái, Dược Sư, lẽ nào chàng không thích sao ?



Hoàng Dược Sư ôn nhu dỗ dành vợ:

- Đương nhiên yêu thích, nếu như là con gái, con bé nhất định giống nàng vô cùng!

Phùng Hành hơi giật mình, câu nói này, nàng đã từng nghe được từ miệng Siêu Mộng, vì thế không khỏi nhếch khoé môi nở nụ cười. Đôi thầy trò này, có đôi khi thực sự rất giống nhau.

Nàng nói:

- Như vậy hai người vì con bé nghĩ ra một cái tên đi!

Tên con trai con gái, trong lòng Hoàng Dược Sư sớm đã nghĩ sẵn từ lâu,

- Không bằng tên một chữ 'Dong' như thế nào ?

- Hoàng Dung!

Siêu Mộng nhẹ nhàng đọc lên tên đầy đủ. Bên trong "Cửu Khâu" 'Dong' đại biểu vận may, còn trong "Quy Tàng Dịch" 'Dong' lại đại diện cho nhân duyên. Danh tự này, trước khi xuyên qua, Siêu Mộng cực kì quen thuộc, nhưng cho tới hôm nay, y đọc đủ thứ thi thư, lượt khắp bách gia kinh điển, mới rõ ràng chân ý trong đó, đồng thời cũng minh bạch chờ mong của bọn họ.

Phùng Hành gật đầu một cái nói:

- Nhũ danh liền gọi Dung nhi, tên này nghe không tệ. Chỉ mong một đời sau này con bé sẽ luôn luôn bình an, khoái khoái lạc lạc.

Hoàng Dung tên liền định ra như thế, chính như danh tự này ngụ ý, nàng một đời nhất định hạnh phúc!

Hàn huyên hồi lâu, Phùng Hành hơi mệt chút, Siêu Mộng đứng dậy xin cáo lui.

Ngày mùng 8 tháng chạp, nguyên bản đây là sinh nhật Hoàng Dung, có điều, bởi ai đó xuất hiện, Phùng Hành không hề sinh non, thời gian lại chậm hơn với cốt truyện một tháng.

Năm mới đi qua, đã đến mùng 8 tháng giêng, Đào Hoa Đảo đại hỉ, đảo chủ Hoàng Dược Sư có tin mừng ái nữ, tên Hoàng Dung. Trên khắp hòn đảo, hoa đào nở rộ, chia muông vui ca đón chào một sinh mệnh mới xuất hiện trên thế gian.



Gian phòng nơi cô bé ra đời, Hoàng Dược Sư đang dốc lòng chăm sóc thê tử hậu sản suy yếu, mà Hoàng Dung thì lại do Siêu Mộng ẵm.

Tiểu Hoàng Dung, đời này vừa mở mắt ra nhìn thấy người đầu tiên chính là Siêu Mộng. Đối với cái thế giới xa lạ này, cô bé nhớ kỹ một thứ trước nhất, là nụ cười của y.

Khoảng thời gian linh hồn y được Kiếm Giới thu nhận, tại trong vùng không gian đó bằng ngộ tính tự mình học hết nhiều môn kiếm pháp cao thâm, dung nhập kiếm ý trăm họ vào một thân, tiếp đó sống lại, qua vài năm tham ngộ, Siêu Mộng đã đạt đến cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, Thiên Nhân Vi Hợp mà trước kia Thiên Kiếm Vô Danh từng chạm tới. Điểm này kẻ tầm thường khó có thể phát hiện, chỉ có hai loại người ngoại lệ, một loại là cao thủ, thứ hai chính là trẻ con.

Tiểu Hoàng Dung cảm thấy khí tức trên người y rất chi thoải mái, Siêu Mộng thỉnh thoảng lấy chân khí điều dưỡng thân thể cô bé, Hoàng Dung cực kì thích loại cảm giác vừa ấm áp lại hơi ngứa này, thỉnh thoảng đối với y phát ra tiếng cười 'y y a a'. Mà y cũng vô cùng yêu thích trẻ con, yêu thích loại khí tức thanh thuần không tì vết mà chỉ những đứa bé mới sinh mới có được.

Phùng Hành cười nói:

- Xem ra Dung nhi rất yêu thích Mộng nhi!

Trong tâm Hoàng Dược Sư không phục, nhìn thấy tiểu đồ đệ trêu đùa với con gái rất vui vẻ, lòng ngứa ngáy khó nhịn, cũng đi tới, muốn ôm qua Hoàng Dung, nào ngờ, vừa rời đi Siêu Mộng ôm ấp hoài bão, cô bé lập tức chuyển cười thành khóc, thứ cảm giác thoải mái kia không còn nữa rồi!

Vua hố! Vua hố danh xứng với thực ! Nét mặt Hoàng Dược Sư dần trở nên buồn bực, lẽ nào ta người cha này còn không thân cận bằng tên tiểu tử thúi kia ? Phùng Hành nhất thời cười khanh khách không ngừng.

Siêu Mộng đưa ngón tay hướng về Tiểu Hoàng Dung nằm trong lồng ngực Hoàng Dược Sư làm vài động tác chọc chọc ngoáy ngoáy trêu đùa. Cô bé lần nữa cảm nhận được khí tức của y, rất nhanh liền ngừng khóc. Hoàng Lão Tà sau khi thấy vậy chỉ có thể thầm than, chẳng trách trên sách đều nói nữ nhi hướng ngoại, liền trẻ con vừa ra đời đều như vậy.

Phùng Hành cười nói:

- Mang Dung nhi cho ta nhìn một chút.

Hoàng Dược Sư đem Tiểu Hoàng Dung nhẹ nhàng đặt ở bên người Phùng Hành, cảm giác gần gũi từ mẫu thân truyền đến, lần thứ hai Hoàng Dung nở nụ cười. Phùng Hành nhìn con gái nằm trong vòng tay mình, trên mặt nàng tràn trề hào quang mẫu tính.

Trông thấy bức tranh trước mặt, Siêu Mộng bỗng nhiên tìm ra được phương hướng của đời này!

Sinh xong Hoàng Dung, thân thể Phùng Hành rất yếu, bất quá có Hoàng Dược Sư dốc lòng điều trị, rốt cuộc sức khoẻ nàng đã dần dần tốt lên, bi kịch trong nguyên tác không hề phát sinh. Đây cũng là điều mà Siêu Mộng hi vọng.

Thời gian trôi đi rất nhanh, đảo mắt, một năm đã qua. Hoàng Dung tập đi, đi nhiều nhất là đi về con đường nơi tiểu viện Siêu Mộng ở. Tập nói, từ đầu tiên cô bé học được là ba chữ "Mộng ca ca".

Nghe thấy ba chữ này, Siêu Mộng hoảng hồn trong giây lát. Đã rất lâu rồi, không có ai gọi y bằng danh tự như vậy. Người gần nhất, đã từng rời bỏ y mà đi, từng để y đau đớn trong khoảng thời gian rất lâu.

Mà một bên khác, Phùng Hành lại thầm nghĩ, điều này phải chăng là gắn bó keo sơn, không thể tách rời trong truyền thuyết?!