Chương 22: Trần, Mai bỏ trốn
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, thời hạn một tháng xử phạt Hoàng Dược Sư định ra cho Trần, Mai cuối cùng kết thúc, hai người trong lúc cấm đoán lét lút qua lại hẹn hò, tựa hồ cũng không có bị phát hiện.
Buổi trưa ngày hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Mai Siêu Phong tìm đến Siêu Mộng. Ngoại trừ Phùng Mặc Phong tuổi tác bề ngoài xấp xỉ mấy người khác rất ít khi bước chân đến tiểu viện của y, hôm nay nhìn thấy Mai Siêu Phong tới đây, Siêu Mộng hơi ngạc nhiên, lẽ nào lão đầu tử lại có sự tình gì tìm chính mình?
Mai Siêu Phong bước vào Siêu Mộng thư phòng, vừa đi vừa đánh giá bốn phía, đặc biệt là mấy cái giá sách đặt sát tường.
Siêu Mộng cười hỏi:
- Ngày hôm nay ngọn gió nào đem Mai sư tỷ thổi tới đây vậy ?
Mai Siêu Phong nhìn về phía tiểu sư đệ nói:
- Ngày hôm nay sư tỷ có việc muốn mời sư đệ hỗ trợ, sư đệ có rảnh không ?
Siêu Mộng nói:
- Sư tỷ có chuyện gì cần tiểu đệ ra sức, cứ nói đừng ngại!
Mai Siêu Phong đáp:
- Sư phụ từng kể, sư đệ Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng trình độ cực cao, sư tỷ tư chất ngu dốt, tuy rằng cũng được sư phụ truyền thụ qua môn chưởng pháp này, nhưng vẫn không lĩnh ngộ được tinh tuý trong đó, muốn nhờ sư đệ chỉ điểm một hai.
Nghe Mai Siêu Phong nói thế, Siêu Mộng rất chi là kinh ngạc, ngoại trừ Phùng Mặc Phong, ngoài ra mấy người khác đều không kéo xuống nổi thể diện tìm đến y, Mai Siêu Phong tuy là thân nữ tử, trước đây cũng tương đối có ngạo khí, hôm nay sao lại đột nhiên đến cầu cạnh mình?
Có điều nàng dù sao cũng là sư tỷ trên danh nghĩa của y, Siêu Mộng cũng không thể thẳng thắn từ chối, gật đầu một cái nói:
- Sư tỷ muốn cùng tiểu đệ thảo luận chưởng pháp, tiểu đệ vô cùng hoan nghênh.
Nhận được Siêu Mộng đáp ứng, Mai Siêu Phong thầm vui trong lòng, vội vội vàng vàng nói:
- Vậy bây giờ chúng ta liền ra ngoài luyện đi.
Siêu Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng trêu chọc:
- Sư tỷ sốt ruột đến vậy à!
Trong lòng Mai Siêu Phong hơi căng thẳng, tựa hồ sợ tiểu sư đệ nhìn ra điều gì. Nàng vội vàng nói:
- Lần trước bởi vì môn chưởng pháp này, ta bị sư phụ cứng rắn trách phạt một phen, bởi lẽ đó vẫn luôn muốn mau chóng luyện tập nó thật tốt.
Siêu Mộng nói:
- Được rồi, chúng ta đến rừng đào đi, muốn luyện Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, không có chỗ nào thích hợp hơn nơi đó.
Mai Siêu Phong một mặt ý mừng, lập tức cùng Siêu Mộng ra cửa, đi tới rừng đào. Hai người vừa rời đi chưa được bao lâu, một bóng người lách vào thư phòng.
Tuy rằng thời điểm này cũng không phải là xuân tháng ba, nhưng trong rừng đào hoa đào vẫn luôn nở rộ, tràn trề mùi thơm tứ phía. Hai người đến nơi này, Siêu Mộng bẻ một nhánh cây đưa cho Mai Siêu Phong.
Mai Siêu Phong không rõ ý nghĩa, y liền hỏi:
- Sư tỷ có biết môn chưởng pháp này, danh tự từ đâu mà có ?
Mai Siêu Phong nói:
- Đào hoa lạc anh phi thần kiếm, bích hải triều sinh đè tiêu ngọc!
Siêu Mộng bật cười:
- Đây là sau khi sư phụ sáng chế ra chưởng pháp mới đề.
Mai Siêu Phong nghe vậy hơi đỏ mặt. Nàng cùng Trần Huyền Phong cũng không phải loại người đọc đủ tứ thư ngũ kinh, chỉ là trên đảo Đào Hoa có một toà chòi nghỉ mát, phía trên đề hai câu thơ này, nàng thấy nhiều liền một mực nhớ kỹ.
Mai Siêu Phong đầy hiếu kỳ hỏi:
- Danh tự này có thâm ý gì sao ?
Siêu Mộng trả lời ngay:
- Muốn luyện tốt một môn chưởng pháp hay bất kỳ loại võ công nào, trước tiên tỷ cần lĩnh hội ý cảnh trong đó. Chỉ có như vậy, mới có thể đem chỗ tinh diệu của nó phát huy tới mức nhuần nhuyễn.
Mai Siêu Phong gật gật đầu, Siêu Mộng tiếp tục nói:
- Bộ chưởng pháp này, hai chữ Lạc Anh trong danh tự là lấy từ một đoạn văn bên trong Đào Uyên Minh "Đào Hoa Nguyên Ký".
- 'Hốt phùng đào hoa lâm, giáp ngạn số bách bộ.
Trung vô tạp thụ, phương thảo tiên mỹ, lạc anh tân phân'.
- Mà hai chữ thần kiếm, lại bởi vì bộ chưởng pháp này vốn là do kiếm pháp biến hoá mà thành.
Mai Siêu Phong nhìn xuống cành đào trong tay, như có điều suy nghĩ hỏi:
- Vì lẽ đó, đệ có ý muốn ta trước tiên luyện kiếm pháp, rồi mới luyện chưởng pháp ?
Siêu Mộng nói:
- Không sai, nơi này chính là rừng đào, chính là thích hợp với bản ý của câu nói kia. Tỷ ở đây luyện tập kiếm pháp, có thể càng dễ dàng cảm nhận được ý cảnh trong đó.
Mai Siêu Phong hỏi:
- Ta nên luyện thế nào ? Chẳng lẽ ta phải đem bộ chưởng pháp kia hoá thành kiếm chiêu?
Siêu Mộng mỉm cười:
- Chiêu thức là c·hết, tỷ không cần thiết câu nệ với chưởng pháp chiêu thức. Còn để luyện. . .
Bỗng nhiên Siêu Mộng song chưởng vung hướng bốn phía, một trận kình khí đảo qua, nhất thời không gian nơi đây hoa đào bay lượn đầy trời. Thân hình y hoán đổi, nhánh cây trên tay Mai Siêu Phong trong nháy mắt đến trong tay y, tiếp đó, Siêu Mộng phảng phất huyễn hoá ra vô số thân ảnh, tại nơi rừng đào tuỳ ý múa kiếm. Mỗi một kiếm, đều đánh trúng mấy cánh hoa. Một lát sau, hoa đào giữa không trung tan mất, mà mặt đất nhưng không có đến một mảnh cánh hoa, chúng nó đều bị hấp thụ vào cành đào bên tay phải của y.
Siêu Mộng nói:
- Thấy không, việc tỷ cần làm chỉ đơn giản như vậy. Khi một ngày nào đó tỷ có thể làm đến dạng này, kiếm pháp cũng đã luyện thành.
Mai Siêu Phong chiêm ngưỡng Siêu Mộng thi triển kiếm pháp thì vô cùng ước ao, bất quá, tự mình muốn học chính là Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, thế là lập tức nói:
- Nhưng đó cũng không phải chưởng pháp?!
Siêu Mộng đem cành đào trên tay ném đi, trong tức khắc cánh hoa khi trước bị lực hút bởi kiếm cương dính vào đó lần nữa rải rác trên mặt đất, hai tay y liên tục vung lên, hoa đào vừa mới tản đi, từng bông từng nụ lại bị hay tay y nắm lấy, nhìn về phía Mai Siêu Phong, Siêu Mộng duỗi hai tay ra, nói:
- Kiếm bất quá là cánh tay kéo dài, không còn kiếm, tỷ dùng tay thay thế, chẳng phải là càng thêm thuận tiện ?
Mai Siêu Phong nhất thời tỉnh ngộ, nguyên lai, đây chính là Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng chân diện mục. Nàng cảm kích nói, thậm chí còn hơi cúi người chắp tay hướng Siêu Mộng
- Đa tạ sư đệ chỉ điểm!
Siêu Mộng nhẹ nhàng mỉm cười, đem nhánh cây nhặt lên đưa cho Mai Siêu Phong,
- Kế tiếp, sư tỷ một người luyện đã đủ rồi!
Gặp y xoay người muốn quay trở về, Mai Siêu Phong vội vã ngăn cản, mở miệng hô to:
- Sư đệ, trong này còn một số chỗ ta không hiểu, đệ có thể hay không nhìn ta luyện mấy lần, lại ở bên cạnh chỉ điểm một hai ?
Nét mặt Siêu Mộng hơi biến hoá, y lấy thần sắc hoài nghi trên dưới đánh giá Mai Siêu Phong, nhìn ra nàng cả người không được tự nhiên, có điều, cuối cùng y vẫn là đáp ứng. Siêu Mộng bồi tiếp nhị sư tỷ ở trong rừng đào một mực luyện đến chạng vạng tối mới kết thúc. Mai Siêu Phong kiếm pháp đã làm cho ra dáng, tin tưởng lần sau Hoàng Dược Sư khảo giáo, nhất định sẽ phi thường hài lòng.
Siêu Mộng nhắc nhở:
- Sắc trời không còn sớm, sư tỷ nếu còn muốn luyện, đợi ngày mai lại tiếp tục đi.
Mai Siêu Phong cảm thấy thời gian dài như vậy, Trần Huyền Phong chắc đã tìm tới đồ vật, cũng không có tiếp tục ngăn cản Siêu Mộng. Nhìn theo bóng người y rời đi, Mai Siêu Phong tâm tình rất là phức tạp, ngày mai, liền không còn gặp nhau nữa.
Siêu Mộng ở Đào Hoa Đảo rất là đặc thù, tại trong lòng mấy vị đệ tử khác cũng tương tự như vậy. Phùng Hành đối xử với y vô cùng tốt, Hoàng Dược Sư cũng dùng ánh mắt mong đợi nhìn xem y. Sáu đồ đệ còn lại, mỗi người chỉ có thể học được từ Đông Tà một hai môn võ công cao thâm, chỉ riêng Siêu Mộng, tuổi tác nhỏ nhất, Hoàng Dược Sư nhưng lại đem một thân sở học hết mực truyền thụ. Ban đầu, bọn họ hay là có chút đố kị, nhưng sau khi lĩnh giáo võ công Siêu Mộng triển lộ ra, chỉ còn dư lại trong tâm nỗi tự ti sâu đậm, bọn họ học cũng học không được, chênh lệch lẫn nhau quá lớn.
Thiên tài bất cứ lúc nào đều là hạc đứng giữa bầy gà, đám người Mai Siêu Phong, trước đây đối đãi Siêu Mộng có thể nói là kính sợ tránh xa. Mà Siêu Mộng cũng tự ý thức được, không chủ động tiếp xúc những người khác. Mai Siêu Phong cảm thấy, kiểu thiên tài như y, có lẽ cũng xem thường bọn họ. Ngày hôm nay, nàng đi tìm tiểu sư đệ thậm chí đã chuẩn bị xong mặt dày mày dạn, chịu y khinh thường từ chối, không nghĩ tới Siêu Mộng đơn giản liền đáp ứng rồi.
Càng không có nghĩ tới chính là, y tận tâm chỉ bảo nàng suốt một buổi trưa, để cho nàng từ bên trong đó nhận được ích lợi không nhỏ. Hiện tại, trong thâm tâm của Mai Siêu Phong cũng tràn ngập hổ thẹn, chính mình lại lợi dụng hảo ý từ đệ ấy, lừa dối đệ ấy thậm tệ như vậy.
Mai Siêu Phong không quay trở lại, mà trực tiếp xuyên qua rừng đào, vượt qua Đào Lâm Đại Trận, bên bờ, có một con thuyền đang thả neo sẵn sàng để xuất phát, đồng thời, còn có một thân ảnh đã chờ đợi nàng từ lâu.