Chương 24: Rời đảo
Bên trong rừng trúc cạnh tiểu viện của Siêu Mộng bây giờ có thêm một chòi nghỉ mát. Thiếu niên với mái tóc trắng kỳ dị, mặc một bộ trang phục đen tuyền từ trên xuống dưới đang trong lương đình đánh đàn, ngay bên cạnh, một bé gái ngồi lắc lư chiếc xích đu bằng gỗ, vừa nghe tiếng đàn của thiếu niên miệng vừa ngâm nga theo làn điệu, trông rất chi là thích ý.
Sau một hồi, tiếng đàn ngừng lại, bé gái vỗ tay nói:
- Mộng ca ca, huynh đánh đàn, Dung nhi nghe hoài không chán!
Siêu Mộng hơi liếc mắt nhìn cô bé, mỉm cười nói:
- Nghe đàn thì trăm lần không ngán, luyện công thì một lần muội đã ghét.
Hoàng Dung từ trên xích đu tuột xuống, nhảy nhảy nhót nhót đi tới bên cạnh Siêu Mộng, một mặt cười đùa nói:
- Mộng ca ca võ công cao như thế, Dung nhi luyện hay không luyện cũng không đáng kể rồi, có huynh ở đây không ai có thể bắt nạt đạt được ta.
Siêu Mộng không khỏi nở nụ cười. Tuy nhiên từ nụ cười đó người ta lại không thấy được sự sung sướng hay vui vẻ, mà thay vào đó là nét đau khổ, dằn vặt. Dường như là một nụ cười tự giễu. Rất lâu trước kia cũng đã từng có người nói với mình câu tương tự, nhưng cuối cùng mình vẫn chẳng thể bảo vệ được người ấy, như thế võ công dù cao đến đâu thì có tác dụng chi cơ chứ.
Đúng lúc này, Lục Thừa Phong vội vội vàng vàng đi tới, thấy Siêu Mộng đang ngồi ở lương đình, hắn lập tức lên tiếng nói:
- Sư đệ, sư phụ có chuyện tìm đệ!
Siêu Mộng gật đầu, bình tĩnh dọn dẹp lại đồ đạc trên bàn rồi mới mang lên Hoàng Dung, theo sát sau lưng Lục Thừa Phong. Dọc đường, Siêu Mộng vừa đi vừa hỏi:
- Sư huynh có biết sư phụ tìm ta có chuyện gì chăng?
Lục Thừa Phong thấp giọng trả lời:
- Có liên quan tới Trần sư huynh và Mai sư tỷ.
Siêu Mộng nói:
- Có tin tức của hai người họ ?
Lục Thừa Phong gật đầu:
- Gần nhất trên giang hồ xuất hiện một đôi nam nữ, võ công rất cao cường, ra tay độc ác, được người giang hồ đặt cho biệt hiệu 'Hắc phong Song Sát'! Căn cứ tin tức thăm dò được, hai người này rất khả năng chính là bọn họ.
Mai Siêu Phong cùng Trần Huyền Phong chạy trốn khỏi đảo, một quãng thời gian rất dài đều mai danh ẩn tích, sau khi Hoàng Dung ra đời, Hoàng Dược Sư rốt cuộc quyết định xử lý tới chuyện này. Muốn đem hai tên nghịch đồ bắt trở về, nhưng vẫn luôn không tìm được bóng dáng. Từ năm năm trước, Lục Thừa Phong đã được Hoàng Lão Tà cho phép xuất sư, hắn ở trên Thái Hồ dựng lên một toà Quy Vân Trang, qua thời gian dài nhờ vào công sức và danh tiếng của sư phụ đã phát triển trở thành một thế lực có quy mô không nhỏ trong võ lâm Nam Tống. Lợi dụng thế lực này, Lục Thừa Phong vì sư môn khắp nơi vì sư môn tìm kiếm tung tích hai người Trần, Mai. Đến nay cuối cùng cũng được đền đáp.
Trong số những đệ tử của Hoàn Dược Sư, võ công của Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong đều thuộc dạng số một số hai. Có thể nói trừ Siêu Mộng là thành phần dị biệt, hai người họ từ trước đến nay luôn vượt trội so với sáu vị sư huynh đệ còn lại. Hơn nữa gần nhất chẳng biết vì sao công lực tiến nhanh, chỉ bằng vào năng lực Lục Thừa Phong, khẳng định không bắt được hai người này. Khi này hắn mới vội vội vàng vàng chạy về đảo báo cáo cho sư phụ, hi vọng sư môn cứu viện.
Trong phòng khách, Hoàng Dược Sư cùng Phùng Hành đều có mặt, thấy Siêu Mộng chịu đến đây, lão thở dài một hơi, mở miệng nói:
- Mộng nhi, đã có tung tích hai tên nghiệt đồ kia. Sư phụ mệnh con ra đảo, đem bọn chúng mang về!
Sư phụ có việc, đệ tử góp sức. Hoàng Dược Sư cho rằng bằng vào võ công của tiểu đồ đệ muốn bắt được hai người kia cũng không khó. Mà Siêu Mộng còn chưa đáp ứng, một bên Hoàng Dung đã nhịn không được.
- Cha, con cũng phải cùng đi.
- Hồ nháo! Con mới bao lớn ? Ngoan ngoãn ở lại trên đảo cho ta. Mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không cho phép rời đi.
Con gái mới sáu tuổi, thế mà đòi muốn cùng sư huynh rời đi, Hoàng Dược Sư lập tức quát lớn nói.
Nhận thấy Hoàng Lão Tà cửa này không thành công thông quan, Hoàng Dung trực tiếp nhào vào trong vòng tay Phùng Hành, làm nũng nói:
- Mẹ, Dung nhi từ khi sinh ra vẫn luôn ở trên đảo, thật nhàm chán, Dung nhi cũng muốn ra đảo.
Bình thường hiểu rõ nhất Hoàng Dung không ai khác ngoài Phùng Hành, chiều cô bé nhất trừ Siêu Mộng thì cũng là nàng, nhưng lần này nàng lại không hề đáp ứng như trong tưởng tượng của Hoàng Dung. Phùng Hành nhẹ nhàng vỗ về lưng con gái, lên tiếng khuyên giải:
- Siêu sư huynh của con lần này ra đảo để làm chính sự, con đi theo rất là nguy hiểm, sẽ chỉ làm y phân tâm.
Bất luận Hoàng Dung cầu khẩn thế nào, Hoàng Dược Sư cùng Phùng Hành đều không có đáp ứng. Cô bé thấy vậy liền hờn dỗi, vẻ mặt tức giận quay ngoắt đi không để ý đến hai người.
Siêu Mộng đứng một bên chẳng quan tâm, thần sắc bình thản hỏi:
- Nếu như đệ tử mang về bọn họ, sư phụ dự định xử trí thế nào ?
Hoàng Dược Sư nói:
- Hai tên nghiệt đồ này, không có mệnh lệnh của ta lại dám tự ý rời đi, xem ra là cảm thấy cánh cứng cáp rồi. Chờ chúng trở về, ta liền phế bỏ võ công của chúng.
Siêu Mộng nói:
- Đã như vậy, đệ tử trực tiếp ra tay phế bỏ bọn họ có phải nhanh gọn hơn hay không ?
Trên mặt Hoàng Lão Tà lộ ra vẻ chần chờ, lão nói muốn phế hai người Trần, Mai, phần lớn bộ phận trong lời nói đều là nói nhảm. Thấy vậy, khóe miệng Siêu Mộng khẽ nhếch lên. Y vẫn luôn chú ý sư phụ mình, Phùng Hành ngồi bên cạnh lão thì lại vẫn luôn nhìn chăm chú vào Siêu Mộng, trông thấy biểu lộ nhỏ bé xuất hiện nơi khóe miệng y, Phùng Hành nhất thời hiểu rõ ý đồ, cười dài mà nói:
- Mộng nhi, con thật sự dự định phế bỏ bọn họ sao ?
Hoàng Dược Sư nghe lấy lời nói của thê tử, lại liếc nhìn tới nét mặt của Siêu Mộng, nhanh chóng ý thức được chính mình suýt chút nữa bị tên khốn này trêu cợt, có điều tiểu đồ đệ cũng là mang theo ý tốt, lão lạnh rên một tiếng nói:
- Không cần con bận tâm, đem chúng nó lành lặn mang về liền được, xử trí như thế nào, sư phụ tự có chừng mực.
Hai chứ 'lành lặn' Hoàng Dược Sư khi nói đến thoáng tăng thêm âm lượng. Siêu Mộng cũng mỉm cười khom người nói:
- Đệ tử lĩnh mệnh!
Cùng ngày sau bữa cơm trưa, Siêu Mộng và Lục Thừa Phong chuẩn bị xuất phát. Hoàng Dung vẫn còn đang hờn dỗi, tự đem mình nhốt ở trong phòng, ai cũng không thấy, ai cũng không gặp.
Bờ biển, một chiếc thuyền lớn được chuẩn bị sẵn sang từ lâu, Siêu Mộng mới vừa bước lên boong tàu, bằng cảm giác nhạy bén đã nhận ra điều gì đó, khẽ bật cười trong lòng. Rất nhanh, Lục Thừa Phong hạ lệnh khởi hành, thuyền lớn nhổ neo xuất phát, một lát sau, Đào Hoa Đảo đã chỉ còn là một chấm nhỏ li ti cuối chân trời.
Đang cùng Lục Thừa Phong đang ngồi ở trong khoang thuyền uống trà, Siêu Mộng bỗng nhiên nói:
- Đi ra đi, chúng ta đã rời khỏi đảo rồi.
Lục Thừa Phong vẻ mặt sửng sốt, còn chưa kịp hỏi Siêu Mộng có ý gì, đã nhìn thấy một cô bé từ trong chiếc rương gần đó chui ra, ngoài Hoàng Dung thì còn có thể là ai vào đây nữa. Lục Thừa Phong nhất thời trợn mắt ngoác mồm.
Hoàng Dung thần sắc ngạo nghễ nói:
- Cha mẹ không cho ta đi ra, ta tự có biện pháp.
Lục Thừa Phong nhìn thấy chính mình lại đem Hoàng Dung mang theo ra ngoài, lo lắng lần sau trở lại bị Hoàng Dược Sư trách phạt, gấp gáp nói:
- Tiểu sư muội, ta lập tức đưa muội quay về!
- Hừ!
Nghe được Lục Thừa Phong nói vậy, Hoàng Dung quay ngoắt đầu sang một bên, hừ lạnh nói:
- Nếu sư huynh dám quay ngược thuyền trở lại, ta lập tức từ trên thuyền nhảy xuống.
Trong nhất thời nét mặt Lục Thừa Phong đau khổ nhìn về phía Siêu Mộng, hắn biết Hoàng Dung vô cùng nghe lời vị tiểu sư đệ này, hi vọng y có thể lên tiếng khuyên bảo một hai, nào ngờ Siêu Mộng lại nói:
- Lục sư huynh, chúng ta cứ mang theo tiểu sư muội đi.
Lục Thừa Phong nhíu mày nói:
- Nhưng mà, sư phụ sư nương sẽ lo lắng đấy.
Siêu Mộng đáp:
- Ta đã để lại phong thư cho hai người họ rồi.
Cũng vào giờ khắc này, trên Đào Hoa Đảo, Hoàng Dược Sư với vẻ mặt tức đến nổ phổi nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay, cả giận thét lên:
- Nghịch đồ, mỗi một đứa đều là nghiệt đồ!
Phùng Hành cười nói:
- Được rồi, điều này cũng không có thể trách Mộng nhi, Dung nhi tính cách cổ linh tinh quái chúng ta cũng đều biết.
Hoàng Dược Sư đầy bụng khí nói:
- Tiểu tử thúi này, lần sau trở về, ta nhất định không tha cho nó.
Phùng Hành trợn tròn mắt, thầm nghĩ, trước tiên ngươi đánh thắng được thằng bé đi đã, rồi hẵng muốn làm gì thì làm.
Hoàng Dung lần thứ nhất rời đi Đào Hoa Đảo, ở trên boong thuyền nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, vô cùng hưng phấn. Lôi kéo ống tay áo Siêng Mộng liên tục chỉ đông chỉ tây, đàn vịt trời bay ngang tầng mây, những đàn cá biển bé bé lấp lóe dưới mặt nước, rất nhiều thứ đều là những đồ vật cô bé chưa từng được nhìn thấy trước kia.
Lục Thừa Phong trông lấy tiểu sư muội, đột nhiên nghĩ đến đứa con trai tên Lục Quán Anh của mình. Tuổi tác thằng bé cùng Hoàng Dung không chênh lệch nhiều, cũng là thời điểm vàng bắt đầu tập võ. Lần này hắn về Đào Hoa Đảo kỳ thực còn có một chuyện khác muốn bẩm báo với sư phụ, liên quan đến đứa con còn nhỏ kia, hy vọng lão nhân gia có thể chấp nhận Lục Quán Anh cũng bái nhập vào môn tường.
Hoàng Dược Sư tuy đồng ý, nhưng việc dạy dỗ thế nào thì lại để chính hắn quyết định. Lục Thừa Phong vốn định trực tiếp do chính mình chỉ bảo nhi tử võ công, nhưng lần này mang theo Siêu Mộng cùng rời đi, Lục Thừa Phong lập tức có chủ ý khác.