Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thực Ra Ta Là Tiểu Kiếm Thánh

Chương 21: Trần, Mai nảy lên tham niệm




Chương 21: Trần, Mai nảy lên tham niệm

"Xuy xuy!" Hai âm thanh rất nhỏ vang lên, đang tại tỷ thí Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong đột nhiên ngừng lại, đau đớn che lấy cái bụng.

Các đệ tử thấy Hoàng Dược Sư bất ngờ ra tay nhất thời kinh động. Liên tục hai đòn Đạn Chỉ Thần Công của lão vừa rồi không chỉ chặn ngang chiêu thức Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong đang xử ra, đồng thời cũng khiến bọn họ bị trọng thương thổ huyết.

Hoàng Dược Sư lạnh lùng nói:

- Huyền Phong, ngươi luyện Phách Không Chưởng đến mức này, quả nhiên là không phụ với cái tên phách không!

Trần Huyền Phong nghe ra nộ khí trong lời nói của lão, lập tức bị doạ sợ cho mồ hôi lạnh đầm đìa, không lo được đau đớn trên người, "bịch" một tiếng, quỳ xuống

- Đệ tử biết sai, kính xin sư phụ trách phạt!

Mặc kệ Trần Huyền Phong quỳ ở đấy, Hoàng Dược Sư chuyển hướng Mai Siêu Phong nói:

- Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng ở trong tay ngươi lại chỉ có từng ấy uy lực. Hừ! Ngươi có biết, hành trình thượng Chung Nam Sơn lần này, bộ chưởng pháp đó dưới tay sư đệ ngươi thi triển ra lại có uy lực như thế nào không? Ngay cả Trùng Dương chân nhân cũng vì đó mà khuất phục!

Mấy tên đệ tử nghe được Hoàng Dược Sư nói lời ấy, nhất thời giật nảy cả mình, Vương Trùng Dương được danh xưng thiên hạ đệ nhất, liền sư phụ bọn họ đều từng bại vào tay ông ta. Bọn họ biết võ công Siêu Mộng rất cao, nhưng lại chưa bao giờ tinh tường y chân chính mạnh tới nhường nào.

Ngay tại lúc Trần Huyền Phong quỳ xuống, Mai Siêu Phong cũng đồng thời khuỵu gối, giờ khắc này nghe được lời thuyết giáo của sư phụ, nàng thất lạc nói:

- Đệ tử biết sai, khẩn cầu sư phụ trách phạt!

Trên đỉnh Thí Kiếm Phong lúc này hoàn toàn yên tĩnh, đám người ngừng thở chờ đợi Hoàng Dược Sư xử lý. Lão cũng không để đệ tử phải gấp gáp đợi lâu trong sự bồn chồn, nói:

- Huyền Phong, ta phạt ngươi tại Đạn Chỉ Phong hối lỗi một tháng. Siêu Phong, ngươi diện bích ở trong Thanh Âm Động, tương tự là một tháng. Không có mệnh lệnh của ta, các ngươi ai cũng không cho phép một mình đi ra.

Những tên đệ tử khác muốn vì hai người cầu xin, Hoàng Dược Sư nghe nhiều phiền muộn, cả giận nói:

- Các ngươi ai muốn vì chúng nó cầu khẩn, vậy thì cùng chúng đi diện bích đi!

Đám người nhất thời câm miệng, nếu mà chọc giận Hoàng Dược Sư thêm, Trần, Mai hai người trừng phạt chỉ có thể gấp bội.



Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong cúi gập đầu, run rẩy nói:

- Đệ tử cam nguyện chịu phạt, kính xin sư phụ bớt giận!

Hoàng Dược Sư hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, biến mất khỏi Thí Kiếm Phong.

Một tháng sau đó, Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong ngăn hai địa. Tĩnh tư ngẫm lại lỗi lầm, nhưng mà, bọn họ lúc này thì làm sao lại quyết chịu ngồi yên một chỗ hối lỗi.

Buổi tối một hôm, Mai Siêu Phong ăn xong ách nô đưa tới cơm, đang ở trong động luyện công, bỗng nhiên một bóng người đi vào bên trong. Dựa vào ánh trăng, Mai Siêu Phong nhìn rõ thân ảnh đối phương, nhất thời cả kinh thốt lên:

- Tại sao chàng lại đến đây, lại dám chống lệnh sư phụ?

Người đến chính là Trần Huyền Phong, hắn lẽ ra nên bị phạt ở trong Đạn Chỉ Phong hối lỗi, một tháng kỳ hạn còn chưa tới, thì đã một mình rời đi, hơn nữa chạy tới Mai Siêu Phong nơi này.

Trần Huyền Phong một mặt nhu tình nhìn về phía nàng nói:

- Nhược Hoa! Ta hận không thể mỗi thời khắc được ở bên nàng, sao mà có thể chịu đựng được một tháng?!

Nghe lời Trần Huyền Phong nói, Mai Siêu Phong hơi đỏ mặt, trong lòng rất là ngọt ngào. Khoảng thời gian này Hoàng Dược Sư cùng Siêu Mộng ra đảo, Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong trong lúc đó cảm tình nhanh chóng ấm lên, hai người thậm chí đã ăn vụng trái cấm. Điều này cũng là tại sao võ công của bọn họ đột nhiên hoang phế hơn nửa. Hoàng Dược Sư kiểm tra bài tập, khi hai người đối chiến không nhịn được nhường nhịn lẫn nhau.

Mai Siêu Phong thân mật tựa vào lồng ngực ái lang, thấp giọng nói:

- Ta cũng muốn được ở bên chàng. Nhưng mà, chúng ta không có báo cáo sư phụ, nếu như lão nhân gia ông ấy phát hiện, sợ rằng sẽ không tha cho chúng ta.

Trần Huyền Phong ôm lấy người mình yêu thật chặt, trầm giọng nói:

- Vậy chúng ta liền chạy đi, trốn ra Đào Hoa Đảo, đến thời điểm sư phụ phát hiện thì cũng đã không tìm được chúng ta.

Mai Siêu Phong lập tức bị Trần Huyền Phong ý nghĩ kinh hãi giật nảy mình. Bọn họ đều là cô nhi Hoàng Dược Sư nhặt về, được lão một tay nuôi nấng lớn lên, Hoàng Dược Sư đối với bọn họ có ân tái sinh vô cùng lớn, ý định của Trần Huyền Phong không chỉ một mình rời đảo đơn giản như vậy, đó cũng tương đương với phản bội Hoàng Dược Sư!



Nhưng mà người mới nếm thử tư vị ái tình, vì vật này, rất dễ dàng liều lĩnh, Mai Siêu Phong hồi tưởng lại những ngày qua lo lắng sợ hãi, lưu ở trên đảo, sớm muộn cũng có một ngày sẽ bị Hoàng Dược Sư phát hiện, không bằng theo chân Trần Huyền Phong cùng nhau rời đi Đào Hoa Đảo, đến trên giang hồ tiêu dao khoái hoạt, hưởng thụ hạnh phúc riêng của hai người mà không sợ ai cản trở.

Mai Siêu Phong gật đầu một cái nói:

- Được, vậy chúng ta liền cùng nhau chạy khỏi đây!

Thấy Mai Siêu Phong đồng ý, Trần Huyền Phong bắt đầu cùng nàng thương nghị tới kế hoạch bỏ trốn. Hai người ý nghĩ bây giờ rất đơn thuần, chỉ c·ần s·au này bọn họ ở trên giang hồ gầy dựng lên tên tuổi, nói không chắc Hoàng Dược Sư sẽ không còn trách mắng nữa, thậm chí cho phép bọn họ quay về sư môn. Nhưng Trần, Mai lại không hiểu rõ. Hoàng Lão Tà hay bất kỳ người thầy nào cũng vậy, đúng là muốn đồ đệ có thể giương danh lập vạn, giúp mình nở mày nở mặt, tuy nhiên hành động của bọn họ khác gì bội phản sư môn, chẳng những không để lão hãnh diện, mà còn chịu người đời soi mói, nói mỉa nói mai, hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.

Hơn nữa lấy võ công hiện giờ của hai người, ở trên giang hồ tự vệ có thừa, thành danh không đủ. Mai Siêu Phong cũng không đến nỗi thật sự vì tình mà mất hết sạch trí khôn, kịp thời nhận ra điều ấy, bỗng nhiên nói:

- Ngày ấy, sau khi sư phụ cùng Siêu sư đệ trở lại, ta từng nghe sư phụ nói chuyện với sư nương. Sư phụ nói, Siêu sư đệ từ trong tay Trùng Dương chân nhân thắng được một quyển Cửu Âm Chân Kinh, quyển sách này chính là võ lâm chí bảo, chỉ cần có thể luyện thành võ công trong đó, hai chúng ta ở trên giang hồ, nhất định có thể xông ra danh hào!

Trần Huyền Phong hai mắt nhất thời sáng ngời

- Không sai, chúng ta nghĩ biện pháp trộm được sách này từ chỗ đệ ấy, sau đó sẽ ngay lập tức rời khỏi Đào Hoa Đảo. Đợi võ công đại thành, chính là sư phụ cũng chưa chắc có thể bắt được chúng ta.

Tuy rằng người đưa ra ý nghĩ này là Mai Siêu Phong, nhưng nàng lại lo lắng nói:

- Quyển sách ấy quý giá như vậy, Siêu sư đệ e rằng coi như trân bảo, nếu chúng ta ă·n t·rộm, có thể hay không quá có lỗi với y?

Trần Huyền Phong nói:

- Chúng ta chỉ đánh cắp kinh thư, lại không phải gây ảnh hưởng đến tính mạng y. Thời gian về sau chúng ta thành danh, lại bồi thường đệ ấy, cũng không muộn.

Mai Siêu Phong đã bị ái tình làm đầu óc mê muội choáng váng, cho rằng Trần Huyền Phong nói không sai, liền thoải mái đáp ứng rồi. Sau khi hai người lại triền miên một chút, Trần Huyền Phong mới rời khỏi, trở về trong Đạn Chỉ Phong.

Giờ khắc này, Siêu Mộng hồn nhiên không biết, lại có người đem chủ ý đánh tới kinh thư trong tay y, hơn nữa còn là người thân cận ngày ngày chung sống với nhau dưới một mái nhà.

Ngày thứ hai, Phùng Hành đi tới đình viện nơi Siêu Mộng ở, nhìn thấy y đang đọc sách, nàng đi tới bên cạnh cười nói:

- Mộng nhi, nghe nói lần này con ở Chung Nam Sơn thắng trận tỉ đấu với Trùng Dương chân nhân, đoạt được một quyển Cửu Âm Chân Kinh từ tay ngài ấy.

Siêu Mộng nhìn phía Phùng Hành nói:



- Sư nương lẽ nào cũng đối với quyển sách này cảm thấy hứng thú?

Phùng Hành cười tủm tỉm mà nói:

- Sư phụ con trước đây nhưng là vẫn đối với nó nhớ mãi không quên.

Từ khi trở về sau cuộc thư hùng trên đỉnh Hoa Sơn, Hoàng Dược Sư xác thực thường thường ở bên mép nhấc lên Cửu Âm Chân Kinh. Nàng nghe nhiều nên cũng in sâu vấn đề này vào trong tâm, ấn tượng về nó có thể nói là vô cùng hiếu kỳ.

Siêu Mộng từ trên giá sách rút ra một quyển kinh thư, đưa cho Phùng Hành

- Ngày đó tại Trùng Dương Cung con nghĩ đem kinh thư cho ông ấy, nhưng y lại không muốn, còn đẩy trở lại.

Phùng Hành cười nói:

- Sư phụ con rất coi trọng mặt mũi, tính sĩ diện cao, con lại không phải không biết. Ồ, đây là ý gì, tại sao lại khó đọc như vậy, ta xem hoàn toàn không hiểu!

Phùng Hành mở ra kinh thư, bìa ngoài quyển sách ghi bốn chữ lớn Cửu Âm Chân Kinh .

Hơi liếc mắt nhìn về phía dòng chữ Phùng Hành chỉ tay vào, Siêu Mộng giải thích:

- Đây là Phạn văn, ý tứ là Đạo Trời, tổn có thừa mà bù không đủ. . .

Đoạn văn Phùng Hành xem chính là quy tắc chung trong Cửu Âm Chân Kinh thượng quyển, một đời trước Siêu Mộng vì kiếm đạo mà lang thang khắp giang hồ, rồi từng bởi một mối tình tan vỡ mà cạo tóc đi tu, vì thế học được Phạn văn, không những thế, cha ruột của Long Nhi còn là người Ba Tư, tinh thông ngôn ngữ này không phải điều khó hiểu. Lúc này, y từng câu từng chữ vì Phùng Hành giải thích lấy nội dung ghi trong đó.

Phùng Hành đối với mấy thứ này không có hứng thú, vẻ mặt kinh ngạc nghe Siêu Mộng phiên dịch:

- Mộng nhi, không nghĩ tới, con thậm chí ngay cả Phạn văn đều biết!

Siêu Mộng mỉm cười nói:

- Không học nhiều mấy môn ngôn ngữ, cho dù là có tuyệt thế bí tịch đặt ở trước mắt, có đôi khi cũng sẽ bỏ lỡ.

Phùng Hành nghe thế khanh khách nở nụ cười.