Chương 20: Khảo giáo đệ tử
Âu Dương Phong bị Siêu Mộng một chiêu trọng thương, không dám lưu lại Trung Nguyên lâu thêm chút nào, lập tức trốn về Tây Vực, đóng cửa bế quan, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không bước chân ra ngoài nữa.
Trên đảo Đào Hoa, ngày hôm đó Phùng Mặc Phong đang ở bên bờ biển luyện công, chợt thấy một bóng thuyền nhỏ xuất hiện phía xa đường chân trời, nhìn phương hướng dường như là lái về phía Đào Hoa Đảo. Theo hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, cậu lập tức nhận ra đây là chiếc thuyền ngày đó sư phụ bọn họ ngồi rời khỏi đảo.
Phùng Mặc Phong vội vàng thông tri mấy vị sư huynh sư tỷ, sáu tên để tử nhanh chóng đến bờ biển chuẩn bị nghênh đón. Cũng không lâu lắm, Hoàng Dược Sư cùng Siêu Mộng từ trên thuyền đi xuống, đám người lập tức hành lễ với lão.
Ánh mắt Hoàng Lão Tà lần lượt đảo qua sáu thân ảnh trước mặt, lạnh nhạt nói:
- Sư nương các ngươi khoẻ không?
Lục Thừa Phong trả lời:
- Sư phụ yên tâm, sư nương hết thảy đều mạnh khoẻ. Bởi vì thân thể có nhiều bất tiện, chúng con không dám để người đi ra.
Hoàng Dược Sư gật đầu một cái, sau đó nói tiếp:
- Khoảng thời gian này ta không có ở đây, các con không có buông lỏng chuyện luyện công chứ?
Chúng đệ tử vội vàng giảng giải, đoạn thời gian này bọn họ vẫn luôn chăm chỉ khổ luyện. Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong sắc mặt có chút không được tự nhiên, dễ dàng bị Hoàng Dược Sư nhìn ở trong mắt.
Lão lạnh rên một tiếng, nói:
- Chờ ta qua thăm sư nương các ngươi, liền tới kiểm tra bài tập.
Trong lòng đám người nhất thời dâng lên nỗi sợ hãi. Cho dù thật sự không có lười nhác, bọn họ cũng chưa nắm chắc thông qua được Hoàng Dược Sư khảo giáo. Phùng Mặc Phong niên linh nhỏ nhất, cùng Siêu Mộng tương cận, quan hệ hai người cũng tốt hơn những vị đệ tử khác, lúc này cậu không khỏi ném cho tiểu sư đệ ánh mắt cầu cứu.
Siêu Mộng nhún vai, ý tứ là "Các ngươi tự cầu phúc đi". Hoàng Dược Sư khảo giáo đệ tử, đương nhiên không bao gồm y trong đó. Những người khác tuy rằng hâm mộ, bất quá cũng không dám sinh lòng đố kỵ.
Xuyên qua Đào Hoa Trận, Siêu Mộng theo chân Hoàng Dược Sư cùng nhau đi gặp Phùng Hành. Mà nàng trông thấy hai người trở về thì rất chi là cao hứng, nâng cao bụng lớn, cười tủm tỉm kiên trì bước từng bước chậm rãi tới cửa nghênh đón. Hoàng Dược Sư lâu ngày không thấy thê tử, vô cùng tưởng niệm, chúng đệ tử cũng thức thời lui ra, lão có hơi hài lòng, nghĩ rằng thời điểm kiểm tra tụi nhỏ, có lẽ nên nới lỏng đôi chút.
Mặc dù trượng phu đang đứng trước mặt, bất qua có lẽ là do da mặt mỏng, hoặc cũng có thể vì lý do nào khác, Phùng Hành quan tâm đến Siêu Mộng trước nhất. Đủ loại ân cần hỏi han, thương xót lo lắng, để Hoàng Lão Tà nhìn mà không khỏi sinh lòng ghen tị. Tiểu tử thúi này tại sao luôn khắp nơi cùng mình đối nghịch!
Cảm thấy Siêu Mộng tại chỗ không khác gì kỳ đà cản mũi, ảnh hưởng cảm tình giữa hai vợ chồng bọn họ, Hoàng Dược Sư tằng hắng một cái, nói:
- Mộng nhi, một đường bôn ba con cũng mệt mỏi, quay về phòng nghỉ ngơi trước đi.
Phùng Hành trắng lão một mắt. Ý nghĩ của chồng lẽ nào nàng lại đoán không ra, tuy nhiên nghĩ đến việc tiểu Siêu Mộng lần này đúng thật là rời đảo rất lâu, hẳn sẽ có chút mệt mỏi.
Nàng nói:
- Mộng nhi, con đi nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa sư nương tự mình vì con xuống bếp!
Muốn ăn được đồ ăn tự tay Phùng Hành làm, chính là ngay cả Hoàng Dược Sư cũng chưa chắc có cơ hội, Siêu Mộng cảm thấy mình ở lâu thêm chút nữa, khả năng lão già hay ghen này sẽ thật sự trở mặt, cuối cùng ứng thanh gật đầu rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Hoàng Dược Sư đem kinh nghiệm dọc theo hành trình lần này, chọn lọc những chuyện thú vị chia sẻ với thê tử mình. Phùng Hành nghe đến chỗ Trùng Dương chân nhân có một cái ngoan đồng sư đệ, lập tức cười khanh khách không ngừng. Sau đó, Hoàng Dược Sư lại giảng đến sự tình Siêu Mộng cùng Vương Trùng Dương tỉ thí, Phùng Hành liền nổi lên hiếu kỳ.
Nàng hỏi:
- Chàng thật đúng là để cho Mộng nhi giao thủ với Trùng Dương chân nhân?
Hoàng Dược Sư cười nói:
- Trùng Dương chân nhân thân thể có tật, không trực tiếp động thủ động cước với Mộng nhi, hai người so một hồi văn bỉ!
Tiếp lấy, lão miêu tả tường tình cuộc tỷ thí sinh động như thật cho thê tử nghe. Phùng Hành biết được Siêu Mộng thế mà thật sư chiến bại Vương Trùng Dương, trong lòng vừa mừng vừa sợ, bất quá, cũng nhận ra trong lòng phu quân mình có một chút nhụt chí.
Phùng Hành cười an ủi:
- Mặc dù người thắng không phải chàng, nhưng Mộng nhi thế nhưng là đồ đệ của chàng, sau ngày hôm đó, người nào không biết Đông Tà Hoàng Dược Sư là sư phó đệ nhất thiên hạ!
Nghe thê tử tán thưởng, Hoàng Lão Tà cũng nhanh chóng xua tan đi nỗi niềm không vui trong lòng, nhất thời cao hứng lên. Có điều lão lại nghĩ tới mấy tên đệ tử khác, đầy bụng khí nói:
- Đám chúng nó nếu mai sau đạt được một nửa thành tựu như Mộng nhi, ta liền đã thoả mãn.
Phùng Hành nói:
- Có đệ tử như Mộng nhi, chàng đã có người nối nghiệp, chẳng lẽ còn chưa vừa lòng?
Hoàng Dược Sư cười ha hả sảng khoái. Nghĩ tới thân thế tiền kiếp của tiểu đồ nhi, lão cũng đầy cảm khái trong lòng. Một đời Hoàng Lão Tà không tin Thần Phật, lúc này lại cảm thấy Thượng Thiên phù hộ, mình chẳng biết có bao nhiêu may mắn mới có thể thu được Siêu Mộng vào môn đệ.
Sau đó hai vợ chồng lại tán gấu tới những đề tài khác. Phùng Hành không biết võ nghệ, những đối với bộ Cửu Âm Chân Kinh hại c·hết vô số võ lâm cao thủ cảm thấy rất hứng thú. Nàng hỏi:
- Võ công trong cuốn kinh thứ đó thật lợi hại như lời đồn đại? Một khi luyện thành sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất?
Hoàng Dược Sư trả lời:
- Vấn đề võ công trong đó có thật sự lợi hại hay không, nàng phải đi hỏi Mộng nhi. Trên đời này, chỉ sợ chỉ có Trùng Dương chân nhân và nó mới thật sự tinh tường. Còn chuyện người luyện thành nó, nhất định sẽ trở thành cao thủ hàng đầu, bất quá muốn chiếm được danh xưng thiên hạ đệ nhất, tuyệt đối là hão huyền mà thôi.
Nghĩ tới tài hoa của Siêu Mộng, lão đưa ra lời khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột. Mà nhắc đến Cửu Âm Chân Kinh, Hoàng Lão Tà lại nhớ đến một người, liền kể:
- Dọc theo đường đi, Âu Dương Phong đối với cuốn kinh thư trong tay Mộng nhi, thế nhưng là trông mà thèm.
Phùng Hành nghe xong lập tức kinh ngạc thốt lên:
- Tây Độc Âu Dương Phong ? Nghe nói kẻ này tâm ngoan thủ lại, hơn nữa võ công cực cao, hắn để mắt tới Mộng nhi, sẽ hay không có nguy hiểm gì?
Hoàng Dược Sư thở dài:
- Nàng yên tâm! Luận võ nghệ, hắn không bằng tiểu Siêu Mộng, luận tâm kế, hắn càng chẳng cách chi so bì. Thời điểm hiện tại chỉ sợ Lão Độc Vật đã trốn về Bạch Đà Sơn Trang, đóng kín cổng không dám tuỳ tiện đi ra.
Lão đem sự tình xảy ra đêm đó kể rõ từ đầu đến đuôi cho Phùng Hành nghe, lúc này nàng mới yên tâm. Thời gian nhanh đến giữa trưa, Phùng Hành đi chuẩn bị cơm, mà Hoàng Dược Sư thì triệu tập chúng đệ tử, chuẩn bị khảo giáo võ công thời gian qua của bọn họ.
Trên đỉnh Thí Kiếm Phong, Hoàng Lão Tà để đám đồ đệ từng người từng người lần lượt diễn luyện một lần võ công lão đã dạy. Phùng Mặc Phong xếp hạng nhỏ nhất, lão chỉ định cậu ta bắt đầu trước tiên.
Lập tức, Phùng Mặc Phong mang theo vẻ mặt khổ sở đi tới giữa sân, đánh ra một bộ chưởng pháp. Nhìn qua thì coi như cũng tính thuần thục, tuy rằng không có uy lực gì cho cam, nhưng cân nhắc đến lục đệ tử tuổi còn nhỏ, Hoàng Dược Sư không hà trách quá nhiều.
Tuỳ theo tài năng tới đâu mà dạy, Hoàng Dược Sư truyền cho mỗi vị đệ tử một môn võ công khác nhau, chỉ riêng Siêu Mộng là ngoại lệ, cái nào y cũng được chân truyền, lý do thì đơn giản, y là yêu nghiệt. Phùng Mặc Phong đánh xong, Vũ Miên Phong, Khúc Linh Phong cũng lần lượt lên sân biểu hiện một phen, cố gắng chứng minh cho sư phụ biết là thời gian qua bọn họ cố gắng ra sao.
Có đệ tử như Siêu Mộng làm gương, yêu cầu của Hoàng Lão Tà đối với những người khác cũng sẽ đi theo mà đề cao. Vũ, Khúc, Lục ba tên đồ đệ công lực mặc dù không tệ, nhưng vẫn chưa để lão hài lòng. Mỗi người tất cả chịu lão một chưởng, tuy sẽ không thương nặng, bất quá đau đớn mấy ngày thì không thể tránh khỏi.
Cuối cùng, chỉ còn lại Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong. Nhìn thấy mấy vị sư đệ ăn khổ giáo huấn từ sư phụ, trong nội tâm hai người càng thêm sợ hãi, ngay khi đang chuẩn bị lên sân diễn luyện, Hoàng Dược Sư đột nhiên nói:
- Huyền Phong, Siêu Phong, hai đứa tỉ thí một trận, để vi sư xem gần nhất các ngươi tiến bộ thế nào?
Mấy vị đệ tử khác gặp sư huynh sư tỷ sắp phải đánh nhau, lập tức phi thường tò mò. Trong số các đệ tử của Đông Tà, võ nghệ cao nhất tất nhiên là Siêu Mộng, nhưng trừ y ra, hẳn là phải đề cập tới Trần, Mai hai người. Bọn họ nhập môn lâu nhất, hiển nhiên thời gian đi theo Hoàng Dược Sư tập võ cũng là dài nhất.
Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong bước lên tràng, sau khi lẫn nhau hành lễ, bắt đầu giao thủ. Trần Huyền Phong sử ra Phách Không Chưởng, môn chưởng pháp này là một trong những bộ võ công thượng thừa nhất của Đào Hoa Đảo, hắn cũng là gần nhất mới được Hoàng Dược Sư truyền thụ. Mà cũng hắn giao thủ, Mai Siêu Phong thi triển là Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng.
Chiêu thức hai người đều rất nhuần nhuyễn, nhưng trong lúc giao thủ, tựa hồ có ý định nhường nhịn, có lẽ cảm thấy rằng như vậy thì Hoàng Dược Sư sẽ cho là võ công của đối phương luyện khá tốt. Bất quá những trò vặt này sao có thể dấu diếm được ánh mắt Đông Tà.
Phách Không Chưởng chưởng chưởng đánh vào hư vô, Lạc Anh Chưởng chưởng chưởng thất bại. Đến cùng là hai tên nghiệt đồ này luyện không tới nơi tới chốn, hay là bọn nó đang coi mình thằng ngốc, thoả sức mà đùa chơi? Sắc mặt Hoàng Dược Sư dần dần trở nên xanh xám.