Chương 19: Âu Dương Phong trộm thư
Dọc theo đường đi, Âu Dương Phong không tìm được bất kỳ cơ hội nào để hạ thủ. Hai người Siêu Mộng cùng Hoàng Dược Sư đều ở đây, nếu như trắng trợn c·ướp đoạt, hắn khẳng định không phải là đối thủ, còn hạ độc, có Đông Tà tại, độc thuật của hắn chưa hẳn có thể thắng được y thuật lão ta, đến thời điểm trở mặt, đôi thầy trò này trực tiếp xuống tay với hắn, vậy thì nguy rồi.
Cuối cùng, chỉ còn lại một biện pháp duy nhất!
Ngày hôm đó, ba người đi ngang qua một thị trấn, ngay lúc đang trong tửu lâu ăn cơm, chợt nghe bàn bên cạnh có người nói chuyện phiếm, đề tài tán gẫu tựa hồ cùng Toàn Chân Giáo có quan hệ, Siêu Mộng ngẩng đầu nhìn sang.
Một tên người qua đường Giáp nói:
- Kỳ quái, Toàn Chân Giáo tại sao lại đột nhiên thay đổi chưởng môn?
Toàn Chân Giáo ở trên giang hồ rất có tiếng tăm, hơn nữa đoạn thời gian trước Vương Trùng Dương đoạt lấy danh hiệu Nam Tống thiên hạ đệ nhất từ tay những cao thủ khác, do đó càng được thế nhân chú mục.
Một tên người qua đường Ất ngồi cùng bàn nói:
- Trùng Dương chân nhân chính vào lúc tráng niên, theo lý thuyết, xác thực không nên thoái vị ở thời điểm hiện tại, trong này có thể hay không có biến cố gì?
Người qua đường Giáp bỗng nhiên nói:
- Lời đồn đãi kia phải chăng là sự thật!
Người qua đường Ất kinh ngạc hỏi:
- Đồn đại gì ?
Tên Giáp uống cạn chén rượu, thắm giọng cuống họng nói:
- Nghe nói trước khi Trùng Dương chân nhân truyền vị cho đệ tử, từng có người lên Chung Nam Sơn khiên chiến y.
Kẻ Ất cười nói:
- Kể từ khi Trùng Dương chân nhân đoạt lấy danh hiệu thiên hạ đệ nhất tại Hoa Sơn Luận Kiếm, người muốn khiêu chiến ngài ấy có nhiều lắm, điều này có gì hiếm lạ.
Tên Giáp nhanh chóng đáp lại:
- Nhưng nếu như lần này Trùng Dương chân nhân bại trận thì sao?!
Kẻ Ất nói:
- Không thể nào! Làm sao có chuyện đó được. Ngay cả Đông Tà Tây Độc, Nam Đế Bắc Cái đều không phải là đối thủ của y, Nam Tống đương đại còn có ai có thể thắng được?
Tên Giáp nói:
- Từng có người hướng về phía Toàn Chân Giáo nghe qua việc này. Kết quả, Toàn Chân Giáo vừa không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ là im hơi lặng tiếng.
Âu Dương Phong cũng nghe được cuộc nói chuyện của những người này. Liếc nhìn Siêu Mộng cười nói:
- Hiền chất, đám lỗ mũi trâu phái Toàn Chân quả thật không biết xấu hổ, thua, lại không dám thừa nhận!
Nhận ra Âu Dương Phong có ý đồ muốn gây xích mích, Siêu Mộng lạnh nhạt mở miệng:
- Vốn dĩ ta không có cùng y chân chính giao thủ.
Âu Dương Phong cười cười:
- Nhưng việc cậu thắng y là sự thật không thể chối cãi. Cái danh thiên hạ đệ nhất sau này dù hiền chất không muốn thì vẫn phải mang theo bên người.
Nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, Siêu Mộng cân nhắc nói:
- Có Âu Dương tiên sinh tại, sao dám đến phiên tiểu tử?
Bây giờ Hoàng Dược Sư không ở đây, trên bàn chỉ còn dư lại Âu Dương Phong cùng Siêu Mộng. Hai người lẫn nhau đưa đẩy lời khen tặng, rất nhanh liền bị những bàn khác nghe được, lập tức có người cười khẩy chế nhạo:
- Một tiểu tử miệng còn hôi sữa cũng xứng đàm luận thiên hạ đệ nhất?!
- Ha ha ha ha!
Trong tửu lâu, những người khác cũng theo đó mà cười to.
Âu Dương Phong liên tục nhìn chằm chằm vào Siêu Mộng, quan sát sắc mặt của y. Cho dù bị người châm biếm, Siêu Mộng cũng vẫn luôn một mặt hờ hững. Lão Độc Vật nói:
- Có muốn ta thay cậu giáo huấn bọn chúng một tay hay không ?
Siêu Mộng gắp miếng thịt dê bỏ vào miệng nhấm nháp, vừa tưởng tượng tương lai Hoàng Dung được sinh ra rồi lớn lên, hàng ngày nấu bữa ăn ngon để y thưởng thức, một bên trả lời:
- Những người này q·uấy r·ối Âu Dương tiên sinh nhã hứng. Xác thực nên bị giáo huấn.
Vừa dứt lời, đôi đũa trên tay Siêu Mộng cùng toàn bộ số đũa trong sọt lấy tốc độ bằng mắt thường không kịp nhìn thấy bắn về phía những kẻ vừa phát ra tiếng cười cợt.
"Phập phập phập phập…!" Một loạt âm thanh nghe rợn người vang lên, trong tửu lâu nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng những chiếc đũa rơi xuống đất. Toàn bộ những người nói năng lỗ mãng, trên mặt đều lưu lấy một đạo v·ết t·hương bị đũa xượt qua, máu tươi theo đó rơi xuống mặt sàn.
Những kẻ này, phần lớn đều là người trong giang hồ, lập tức ý thức được bọn họ chọc phải người không nên dây vào.
Siêu Mộng nói ngắn gọn:
- Cút!
Ngữ khí hờ hững nhưng như tiếng sấm nổ tung bên tai. Rất nhiều người đã sớm bị sợ đến hồn vía lên mây, thời khắc này nghe thấy câu nói của y, như được đại xá, dồn dập chạy ra khỏi tửu lâu, bước chân vội vội vàng vàng.
Âu Dương Phong nhìn thấy Siêu Mộng một tay đem tất cả mọi người đều đuổi khỏi nơi này, cười nói:
- Hiền chất cũng thật là tiện nghi bọn chúng.
Siêu Mộng chẳng thèm liếc nhìn Âu Dương Phong, đôi mắt trông về phía khoảng không. Nếu như vừa rồi y không ra tay, kết cục cuối cùng của những người kia khẳng định đều sẽ c·hết thảm dưới tay lão già này, để bọn họ ăn chút dạy dỗ, dù sao cũng hơn việc đánh đổi mạng sống.
Siêu Mộng nói:
- Bọn họ bất quá chỉ là một đám người vô tri, hà tất phải để đôi tay dính máu không cần thiết. Chỉ cần không còn những lời ồn ầo bên tai chúng ta là được.
Âu Dương Phong cho Siêu Mộng cùng mình rót một chén rượu, sau khi nâng chén nói:
- Lúc trước vẫn không có cơ hội, bây giờ liền lấy chén rượu này mời cậu, cho dù hiện tại cậu không thừa nhận chính mình là thiên hạ đệ nhất, hai mươi năm sau, Hoa Sơn Luận Kiếm, tin tưởng cũng không người là đối thủ của hiền chất!
- Ở trong lòng của tiểu tử, có thể Âu Dương tiên sinh vẫn là một đối thủ rất tốt.
Uống một hơi cạn sạch chén rươu Âu Dương Phong rót cho mình, Siêu Mộng cười nói.
Nhìn thấy y uống xong chén rượu kia, Âu Dương Phong ha ha nở nụ cười. Sau đó hai người lại thoả thích uống rượu tán gẫu mà chẳng quan tâm đó là những lời thật lòng hay dối trá. Cũng không lâu lắm, Hoàng Dược Sư trở về, lão mua cho Phùng Hành một chút lễ vật. Nhìn thấy trong tửu lâu trong nhất thời ít đi một đám người, trên sàn gỗ rải rác rất nhiều chiếc đũa, mà một bàn này của ba người, giá đũa vừa vặn trống rỗng, chuyện mới vừa phát sinh, chẳng cần nói cũng biết.
Đến nỗi là ai ra tay, Hoàng Dược Sư cũng chưa từng hỏi, nói thẳng:
- Đêm nay chúng ta ở đây dừng chân một đêm, ngày mai lại tiếp tục lên đường.
Siêu Mộng cùng Âu Dương Phong biểu thị đồng ý, sau đó trực tiếp ở tửu lâu đặt trước ba gian phòng.
Buổi tối, trong phòng Siêu Mộng bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng đen. Bóng đen nhìn về phía chiếc giường, lúc này Siêu Mộng dường như đã ngủ, hơn nữa ngủ say như c·hết. Bóng đen có chút tự đắc, mặc cho võ công của ngươi cao đến đâu, cũng không ngăn được mê dược mà ta tỉ mỉ điều chế.
Âu Dương Phong ban ngày thừa dịp thời khắc Siêu Mộng ra tay t·rừng t·rị đám người kia, hắn bèn hạ thuốc vào trong rượu. Độc dược phổ thông chưa hẳn giấu giếm được Siêu Mộng, mà loại mê dược này nhưng không như vậy. Trên bản chất nó không tính là độc dược, càng giống như một loại thuốc ngủ không mùi không vị, chỉ cần một chút liều lượng liền có thể để cho một con trâu mê man trên ba ngày ba đêm.
Âu Dương Phong tại trong gian phòng tìm kiếm khắp xung quanh, nhưng mà bất kể là bao khoả hành lý, vẫn là quần áo của Siêu Mộng đều không hề tìm được vật hắn muốn.
Cuối cùng, Âu Dương Phong đưa tầm mắt phóng tới trên người Siêu Mộng, bước chân đi đến bên giường y đang nằm, hắn nhẹ nhàng tìm kiếm, ở phía dưới tay phải Siêu Mộng chộp được một quyển sách, trong lòng Lão Độc Vật lập tức vui mừng.
Kinh thư tới tay, Âu Dương Phong không thể chờ đợi được nữa muốn rời khỏi, bỗng nhiên liếc nhìn Siêu Mộng nằm trên giường, lúc này hắn đang suy tính có nên hay không thừa cơ g·iết y? Đối thủ như vậy, hắn cũng chẳng muốn giữ lại.
Âu Dương Phong đang chuẩn bị ra tay, Siêu Mộng đột nhiên mở bừng đôi mắt, một tay khác dưới chăn từ lâu đã thủ thế chờ đợi, trực tiếp hoá chỉ thay kiếm đâm về phía hắn ta.
Dưới sự kinh hãi, Âu Dương Phong vội vã lùi về sau, nhưng mà một kiếm này của Siêu Mộng chín đạo kiếm khí vẫn là đâm xuyên vào phần đan điền bụng dưới của hắn. Âu Dương Phong chẳng kịp lo kiểm tra thương thế của chính mình, vội vã phá cửa sổ đào tẩu.
Siêu Mộng nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài, không có ý định truy kích. Lúc này, Hoàng Dược Sư đi vào, gian phòng hai người cách nhau không xa, điểm ấy động tĩnh tự nhiên không gạt được lão.
Nhìn thấy bóng lưng vội vã đào tẩu của kẻ kia, Hoàng Lão Tà cảm thán:
- Âu Dương Phong khôn khéo một đời, không nghĩ tới vẫn ăn thiệt thòi dưới tay con!
Siêu Mộng nói:
- Cáp Mô Công của hắn đã bị con phế bỏ, muốn luyện trở lại như lúc ban đầu, không có mười năm trở lên là không thể.
Hoàng Dược Sư hỏi:
- Thế Cửu Âm Chân Kinh thì sao, con liền cứ như vậy để hắn lấy đi?
Trên tay Siêu Mộng bỗng nhiên xuất hiện một vật, mượn nhờ ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, Hoàng Lão Tà nhận ra đây là một quyển kinh thư.
- Làm sao con để hắn dễ dàng đoạt lấy được.
Hoàng Dược Sư kinh ngạc nói:
- Quyển sách kia lẽ nào. . .
Siêu Mộng nhếch môi mỉm cười:
- Không biết hắn có dám luyện hay không?!