Chương 18: Hạ sơn
Nội thương trên người Vương Trùng Dương có thể chữa khỏi được hay không tạm thời còn chưa rõ ràng, nhưng v·ết t·hương trong lòng lão, giờ khắc này đã trị liệu thành công. Đợi sau khi đem giáo vụ phó thác cho đệ tử, Vương Trùng Dương quyết định sẽ bồi Lâm Triều Anh triệt để ẩn cư.
Trước lúc từ đỉnh núi xuống, lão đưa ra lời nhắc nhở với Siêu Mộng:
- Hiền chất vừa đạt được Cửu Âm Chân Kinh, sau này nhất định phải cẩn thận một người!
Chẳng cần suy nghĩ, Siêu Mộng lập tức đoán được người Vương Trùng Dương muốn y đề phòng là ai.
- Chân nhân ám chỉ Âu Dương Phong chăng ?
Vương Trùng Dương gật đầu:
- Kẻ này tâm thuật bất chính, vì đạt được mục đích, không chừa thủ đoạn nào, hơn nữa y rất muốn lấy được bản kinh thư này. Mai sau e sợ sẽ gây bất lợi cho cậu.
Giữa hai hàng lông mày Lâm Triều Anh nhất thời hiện ra sát khí, nhớ tới Âu Dương Phong, nàng cười lạnh nói:
- Người như thế, trực tiếp g·iết là được!
Vương Trùng Dương lắc đầu trả lời:
- Muốn g·iết y, rất khó. Cáp Mô Công cũng là đương đại nhất tuyệt. Hiện tại hiền chất muốn g·iết y, được thì vẫn được, nhưng bần đạo đoán không sai, cho dù cậu thành công, cũng sẽ phải tổn hao rất nhiều nguyên khí cùng nội lực. Nếu như lại quá mười năm, g·iết y thì không thành vấn đề.
Siêu Mộng gật đầu thay cho lời khẳng định đáp án của lão là đúng. Thực chất những ai không có nhãn quan siêu phàm, từ bề ngoài sẽ cho rằng y bằng vào kiếm thuật hiện giờ đã thừa đủ độc bộ thiên hạ. Điều này đúng, nhưng chưa đúng hoàn toàn.
Ai tập võ cũng biết, thứ làm nền tảng để một người thi triển những chiêu thức võ công đạt đến mức độ xuất thần nhập hoá và có tính sát thương cao, bất kể là kiếm, quyền, cước, chưởng, kích…không gì khác ngoài nội lực.
Lấy ví dụ, Lệnh Hồ Xung xử xuất Độc Cô Cửu Kiếm, chiêu thức biến hoá tinh diệu tuyệt luân nhưng không có nội lực làm vật dẫn, thì sao có thể đả thương được kẻ địch. Hoặc trong Tuyết Trung Hãn Đao Hành, Sở Cuồng Nô đã từng nói với Từ Phượng Niên lúc thế tử mới tập võ:
“Mấy chiêu đao pháp ngươi luyện rất tốt, ngộ tính ngươi rất cao, trong vài ngày đã ra dáng rồi đấy. Nhưng không có nội lực, ngươi định thách đấu Vương Tiên Chi kiểu gì, người ta chỉ cần một cái phất tay cũng đủ hất văng ngươi đi!”
Từ đó có thể thấy tầm quan trọng của nội lực trong võ học là như thế nào. Không có nội lực, chiêu thức tinh diệu đến đâu cũng bằng thừa. Vấn đề của Siêu Mộng hiện nay cũng vậy, Thánh Linh Kiếm Pháp y biết, in sâu trong đầu muốn quên cũng chẳng thể quên được, luyện cũng đã luyện đến nỗi Độc Cô Kiếm có sống lại cũng chưa chắc đã bằng.
Tuy nhiên vậy thì sao ?
Thi triển Kiếm Nhị Thập Tam g·iết Âu Dương Phong, rồi sau đó hao hết chân khí? Cái giá phải trả quá lớn, chẳng ai ngu mà làm vậy, trừ phi đã đến bước đường cùng. Thông qua Kiếm Giới sống lại một thế, Siêu Mộng tu luyện lại từ đầu, nhưng thời đại này hoặc có lẽ ở riêng Nam Tống, linh khí đã không còn được như xưa.
Thánh Linh Tâm Pháp rất cao thâm, bất quá tích góp nội lực vẫn chẳng thể bằng thời đại trước. Siêu Mộng nhờ vào môn công pháp này đạt đến trình độ bây giờ khi tuổi vẫn còn trẻ như vậy, đã là kinh hãi thế thục quá rồi.
Siêu Mộng cười nói:
- Đa tạ hai vị quan tâm. Còn Âu Dương Phong, tiểu tử tự có biện pháp xử lý.
Đông Tà cùng Tây Độc nổi danh, nói trắng ra, Đào Hoa Đảo nhất mạch, cũng một giuộc tà ma ngoại đạo, luận võ công, Siêu Mộng cùng Hoàng Dược Sư đều không sợ hắn, luận tâm kế, càng là như vậy.
Vương Trùng Dương gật đầu, hai người đồng thời xuống đỉnh núi, đi tới Trùng Dương Cung. Lâm Triều Anh không muốn hiện thân trước mặt người khác, không có đi theo.
Thời điểm này Hoàng Dược Sư cùng Âu Dương Phong chính đang ở trong Trùng Dương Cung thảo luận võ học. Lão Độc Vật thỉnh thoảng đem đề tài hướng về Cửu Âm Chân Kinh, quyển sách này, từng được đồn thổi là võ học tổng cương của thiên hạ.
Âu Dương Phong nói:
- Lệnh đồ vừa đạt được danh hiệu đệ nhất thiên hạ, cũng đạt được Cửu Âm Chân Kinh. Dược huynh có đồ đệ như vậy đúng là có người nối nghiệp.
Nghe đối thủ tán thưởng, Hoàng Dược Sư cười nhạt:
- Chỉ là Trùng Dương chân nhân khiêm tốn mà thôi, tiểu tử này còn kém xa lắm.
Âu Dương Phong nói:
- Không biết trong cuốn chân kinh này, đến cùng ghi chép võ công gì? Dược huynh không hiếu kỳ sao?
Hoàng Dược Sư liếc nhìn Âu Dương Phong. Từ trong mắt của hắn, lão nhìn thấy ánh mắt quen thuộc. Trước đây, chính mình thường thường xuất hiện thứ ánh mắt này. Bây giờ đã buông bỏ được, đối với Âu Dương Phong, Hoàng Lão Tà nhất thời có loại cảm giác, kẻ này đã không còn tư cách làm đối thủ của mình.
Hoàng Dược Sư nhấp một ngụm trà, tùy ý nói:
- Ta cũng chưa từng thấy, nếu như Âu Dương huynh cảm thấy hứng thú thì có thể tự mình tìm tiểu đổ mượn đọc.
Còn chuyện Siêu Mộng có cho mượn hay không, chỉ có chính y định đoạt. Hoàng Dược Sư sẽ không đi can thiệp sự tình tự thân của đồ đệ.
Ánh mắt Âu Dương Phong lấp loé, chẳng cần phải nhiều lời nữa, trong lòng hắn không biết lại bắt đầu có ý đồ gì. Lúc này, Siêu Mộng cùng Vương Trùng Dương từ cửa đi tới, lão đạo sĩ cười ha ha nói:
- Để hai vị đợi lâu!
Cái nhìn lần lượt lướt qua hai người Âu Dương Phong trong lòng âm thầm suy nghĩ, lẽ nào Vương Trùng Dương thật sự đem Tiên Thiên Công truyền cho Siêu Mộng? Hắn đối với Tiên Thiên công hứng thú không lớn, chỉ là lo lắng sau khi tiểu tử này đạt được tâm pháp thượng thừa, võ nghệ sẽ nâng cao một bước, lúc đó bất lợi đối với hắn sẽ tăng thêm một tầng.
Siêu Mộng không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn cùng ánh mắt Âu Dương Phong chạm nhau. Y nở nụ cười nhẹ nhàng, tựa hồ bao hàm rất nhiều ý tứ.
Mục đích chủ yếu khi đến Chung Nam Sơn đã đạt thành, mấy người Siêu Mộng không cần thiết dừng chân tại đây lâu thêm nữa, Vương Trùng Dương mời bọn họ ngủ lại một đêm, ngày thứ hai, đám người liền cáo từ.
Chu Bá Thông rất muốn từ trên người Siêu Mộng lừa gạt tới chút chiêu thức võ công, đáng tiếc, Lão Ngoan Đồng cùng y so sánh, nhất thời biến thành Tiểu Ngoan Đồng. Trước khi chia tay, Chu Bá Thông nói ngày sau chính mình sẽ đi Đào Hoa Đảo tìm Siêu Mộng chơi, mà y cũng biểu thị, bất cứ lúc nào đều hoan nghênh.
Xuống Chung Nam Sơn, Hoàng Dược Sư và Siêu Mộng quyết định trở về Đào Hoa Đảo, chuẩn bị hướng Âu Dương Phong đưa ra lời cáo từ.
Hoàng Dược Sư nói:
- Âu Dương huynh, gặp nhau nhiều ngày, chúng ta cũng nên đến thời điểm nói lời từ biệt. Hoan nghênh huynh mai sau có thời gian, đến Đào Hoa Đảo làm khách!
Thế nhưng Âu Dương Phong bỗng nhiên nói:
- Lựa ngày không bằng ngay hôm nay, ta cũng nghe danh Đào Hoa Đảo đã lâu, muốn đi chiêm ngưỡng một lần.
Hoàng Dược Sư chỉ là khách khí một phen, không nghĩ tới Âu Dương Phong thế mà đánh rắn trên côn, còn muốn theo chân thầy trò hai người. Lời đã nói ra không thể thu hồi, Hoàng Dược Sư đành đáp:
- Âu Dương huynh nể mặt, Đào Hoa Đảo tự nhiên hoan nghênh.
Thấy Âu Dương Phong mặt dày bám đuôi không bỏ, khóe miệng Siêu Mộng khẽ nhếch lên, rất khó để nhận ra. Dọc theo đường đi, y thỉnh thoảng lấy ra một quyển kinh thư lật xem, nhìn bìa sách bên ngoài cùng Cửu Âm Chân Kinh giống nhau như đúc.
Mỗi lần Siêu Mộng làm vậy, Âu Dương Phong đều ở một bên, ánh mắt tuy rằng không có trực tiếp thẳng thừng dõi theo y nhưng trong lòng vẫn lưu ý nhất cử nhất động. Tây Độc tất nhiên giống như một con rắn độc, vẫn kiên trì tìm cơ hội, mà Siêu Mộng, cũng đang chờ thời cơ.
Hoàng Dược Sư vẫn thờ ơ lạnh nhạt, Siêu Mộng mặc dù là đồ đệ lão, nhưng lại cùng với sáu người khác không giống nhau. Sự tình của y, không cần chính lão nhúng tay, thầy trò hai người, càng không thể liên thủ đối phó Âu Dương Phong. Làm vậy sẽ bị coi là bỉ ổi, Đông Tà có lòng tự cao rất lớn, không muốn thế nhân coi mình như vậy.
Một bên khác, Vương Trùng Dương triệu tập đệ tử, đem vị trí chưởng giáo phái Toàn Chân truyền cho Đan Dương Tử Mã Ngọc. Năm đó, bởi vì lão cùng Lâm Triêu Anh đánh cược, cuối cùng xây một đạo quán, không nghĩ tới cho đến ngày nay, đã phát triển trở thành đại giáo đệ nhất Nam Tống, danh tiếng còn vang xa tới những vương triều khác ở bên kia đại dương.
Toàn Chân Thất Tử biết được Vương Trùng Dương thương thế, muốn đi theo bên cạnh hầu hạ nhưng bị lão từ chối, Lâm Triều Anh khẳng định không thích nhiều người như vậy. Chu Bá Thông thấy Vương Trùng Dương lại muốn đi bồi Lâm Triều Anh, nhất thời thở phì phò nói:
- Sư huynh, người phụ nữ kia hung dữ như cọp, huynh hà tất phải theo nàng?
Vương Trùng Dương kinh dị liếc nhìn Chu Bá Thông, chuẩn xác hơn, là phía sau Lão Ngoan Đồng. Nơi đó phát ra một câu nói
- Ngươi nói ai hung dữ như cọp?
Chu Bá Thông thuận miệng trả lời:
- Đương nhiên là mụ già Lâm Triều Anh kia!
"Khục!" Vương Trùng Dương đột nhiên ho khan một tiếng, muốn nhắc nhở Chu Bá Thông. Mà Lão Ngoan Đồng lại hồn nhiên cho rằng thương thế sư huynh mình tái phát, quan tâm hỏi han
- Sư huynh, huynh không sao chứ?
Vương Trùng Dương bất đắc dĩ thở dài một hơi:
- Bá Thông, lúc này đệ nên quan tâm liệu chính đệ có sao hay không!
Vẻ mặt Chu Bá Thông mơ hồ, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát khí, nhớ tới thanh âm vừa rồi, lão nhất thời nơm nớp lo sợ, cơ thể cương cứng từ từ quay lại, nhìn thấy một cô gái áo đỏ mặt cười gằn nhìn chằm chằm vào mình. Chu Bá Thông thầm nghĩ, chính mình c·hết chắc rồi!
Đem Chu Bá Thông mạnh mẽ giáo huấn một trận, Lâm Triều Anh nói với Vương Trùng Dương:
- Nội thương của chàng để càng lâu càng nghiêm trọng. Hiện tại lập tức theo ta đi!
Mọi chuyện trong giáo đã bàn giao xong xuôi, Vương Trùng Dương theo Lâm Triều Anh cùng nhau trở về Cổ Mộ . Còn làm thế nào để chữa thương cho lão, lúc trước Siêu Mộng đã bí mật truyền âm chỉ điểm nàng vài lời.
Tuy rằng không rõ ràng y từ đâu biết được nàng sáng chế ra Ngọc Nữ Tâm Kinh, nhưng môn công phu này quả thật có thể cứu được lão đạo sĩ. Bản thân Ngọc Nữ Tâm Kinh liền là một môn tuyệt học mà Lâm Triều Anh nghĩ ra để muốn cùng Vương Trùng Dương đồng thời tu luyện. Bên trong nó bất kể là nội công, vẫn là chiêu thức, đều ngầm có ý song tu chi đạo.
Lâm Triều Anh nội lực chí âm chí nhu, Vương Trùng Dương thì chí dương chí cương, chỉ cần chân khí hai người có thể liên kết với nhau, tất nhiên sẽ tăng lên tới mức độ âm dương tương hỗ, thương thế của lão đạo sĩ tự nhiên là không cần hốt uống thuốc mà khỏi bệnh.
P/s: 大家好, 我叫龙儿!
Thời gian vừa qua rất xin lỗi các bạn độc giả đã và đang ủng hộ truyện của mình. Mình biết có lẽ mọi người đều rất thất vọng về tiến độ ra chương của mình. Nhưng thực sự thì mình rất bận. Mình đang vừa phải đi làm, vừa phải đi học tiếng Trung để cuối năm sẽ thi Visa sang Trung du học. Cho nên viết truyện thì mình vẫn sẽ viết nhưng không thể ra chương đều đặn. Mình sẽ cố gắng hết sức để sắp xếp thời gian hợp lý.
Một chuyện nữa là mình dự định sẽ thiết lập thế giới trong truyện theo kiểu từng bộ võ hiệp đơn lẻ trước sau đó mới đến Tổng Võ. Tại vì kinh nghiệm của mình không nhiều, chỉ là đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp mà thôi nên để nghĩ ra kịch bản Tổng Võ sẽ khá khó, bạn nào đọc nhiều thì biết, kiểu này rắc rối lắm, ko chỉnh chu nội dung cốt truyện tốt thì nó sẽ thành một mớ bòng bong, chẳng ra thể thống gì cả.
Như bộ Cực Võ mà chắc mọi người đã từng đọc, tác giả bộ đấy não khá to đấy :)) thì mới sắp xếp bố cục thế giới ổn như vậy, tiếc là bộ đó drop rồi. Do đó mình sẽ viết theo kiểu đơn lẻ trước, tuy nhiên các bộ tiểu thuyết võ hiệp đó vẫn cùng chung một thế giới, nhưng không kề sát nhau như mình đã từng đề cập. Rồi khi có nhiều kinh nghiệm hơn, mình sẽ biến chuyển thành Tổng Võ sau. Mọi người cho ý kiến cmt dưới phần bình luận nhé. 感谢大家!