Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thực Ra Ta Là Tiểu Kiếm Thánh

Chương 17: Thập niên nhân gian!




Chương 17: Thập niên nhân gian!

Nghe được Siêu Mộng yêu cầu Tiên Thiên Công khẩu quyết, Vương Trùng Dương hơi kinh ngạc, những người khác có lẽ nghĩ rằng là y ham muốn tuyệt học của lão, nhưng lão lại cảm thấy không phải.

Đối với Cửu Âm Chân Kinh đều xem thường, Siêu Mộng sao lại ham muốn võ công của mình. Vương Trùng Dương suy ngẫm một lúc rồi nói:

- Nếu hiền chất thật sự hứng thú, bần đạo liền nói cho cậu nghe cũng không sao.

Ở đây còn có những người khác, Vương Trùng Dương quay đầu liếc nhìn bọn họ, nói tiếp:

- Chư vị không ngại trước tiên quay về Trùng Dương Cung nghỉ ngơi một hồi, bần đạo lại tiếp tục bồi tiếp sau.

Tiên Thiên Công, Vương Trùng Dương có thể truyền cho Siêu Mộng, bởi vì y đáp ứng thay thế lão bảo quản Cửu Âm Chân Kinh. Nhưng những người khác tại tràng thì không được. Mà Hoàng Dược Sư mấy người cũng ý thức được điểm này, cùng Chu Bá Thông đồng thời hạ sơn.

Trên đỉnh ngọn núi chỉ còn dư lại Vương Trùng Dương và Siêu Mộng. Lão chậm rãi đem khẩu quyết của Tiên Thiên Công nói ra, Siêu Mộng nghe qua một lần liền nhớ kỹ, bắt đầu yên lặng suy nghĩ.

Tiên Thiên Công là một loại công pháp tính mệnh song tu, ban đầu nó chỉ là một môn công phu dưỡng sinh thổ nạp. Chỉ có điều, theo hậu nhân không ngừng tổng kết cùng cải tiến, mặc dù uy lực lớn lên, nhưng quá trình tu luyện cũng càng ngày càng nguy hiểm, tâm pháp thâm ảo khó lường, ly kỳ nan giải. Đệ tử bình thường, nếu không có sư phụ chỉ đạo, tự tiện tu luyện rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.

Công pháp này tu hành đến tầng thứ bậc cao, có thể luyện thành Tiên Thiên Cương Khí, trên lý thuyết, đây là một loại chân khí chí âm chí nhu, chí tinh chí thuần, chí linh chí xảo, rồi lại chí dương chí cương, uy mãnh khôn cùng, không gì xuyên không thủng, hùng hậu bá đạo tuyệt luân.

Tuy nhiên mọi việc không thể quá tận, vật quá cứng rắn thì dễ gãy, quá mức chấp nhất với một sự vật sự việc nào đó, có khả năng sẽ hoàn toàn đi ngược lại, tạo thành tai hoạ không nhỏ.

Siêu Mộng nói:

- Chân nhân Tiên Thiên Công xác thực bác đại tinh thâm, nhưng trong đó e sợ còn có chút thiếu hụt. Nếu như tiểu tử đoán không lầm, nội thương của ngài cũng bởi vì điều này mà sinh. Bây giờ muốn trị khỏi… e rằng rất khó !

Vương Trùng Dương đáp lại:

- Nguyên lai là cậu muốn từ bên trong nội công của ta tìm ra biện pháp trị liệu. Lòng tốt của hiền chất ta đây chân thành ghi nhớ, đáng tiếc, lúc này đã muộn rồi.



Siêu Mộng hỏi ngay:

- Có thể để tiểu tử nhìn qua một chút, chân khí của ngài luyện đến trình độ nào hay không ?

Vương Trùng Dương gật gật đầu, giơ tay phải ra để Siêu Mộng kiểm tra mạch đập. Siêu Mộng đưa một ngón tay đặt vào, thăm dò chân khí trong cơ thể của lão, bỗng nhiên, y hơi thay đổi sắc mặt, buông lỏng tay ra, không hiểu nói

- Lấy cảnh giới của chân nhân, tại sao đem chân khí luyện thành bộ dáng như vậy ?

Vương Trùng Dương là Đạo gia tông sư, khai sáng Toàn Chân Giáo, cảnh giới của lão tuyệt đối cực kỳ cao. Thế nhưng Siêu Mộng từ bên trong đó lại cảm nhận được đồ vật cùng cảnh giới của lão không phù hợp.

Vương Trùng Dương trả lời

- Năm đó ta quá vội vàng, từng cùng một người tranh cường háo thắng, khi tu luyện Tiên Thiên Công luôn một mực theo đuổi uy lực của nó. Đáng tiếc, đợi ta hiểu ra ý nghĩa chân chính thì lúc này đã muộn.

Siêu Mộng dần dần rõ ràng tiền căn hậu quả. Võ công Đạo gia xem trọng nhất là tiến hành theo chất lượng. Năm đó, Vương Trùng Dương cùng Lâm Triều Anh nhiều phiên tỷ thí với nhau, hai người đều tại bên trong luận bàn nhanh chóng tinh tiến tu vi và kinh nghiệm. Để Vương Trùng Dương đạt được trình độ như hiện nay, một phần công lao rất lớn muốn quy cho tổ sư phái Cổ Mộ. Gặp một đối thủ tốt, có thể giúp lão ta tu luyện làm ít ăn công to.

Bất quá lòng háo thắng của lão quá nặng, Tiên Thiên Công kỳ thực cùng Cửu Âm, Cửu Dương không khác gì mấy. Bước cuối cùng, đều vì âm dương tương tế, hỗ trợ bổ sung lẫn nhau. Vương Trùng Dương thiên tư hơn người, tu luyện đồng thời đem nó thôi diễn đến mức độ chí dương chí cương. Đáng tiếc, lão không thể làm đến dương cực âm sinh, trái lại tiếp tục thân hãm lạc đường mà không biết, Tiên Thiên Công uy lực nhìn thì càng lúc càng lớn, nhưng thân thể cũng bắt đầu âm thầm chịu không nổi.

Khi lão phát hiện vấn đề này thì muốn thay đổi đã khó khăn. Sau lại tham dự Hoa Sơn Luận Kiếm, tuy rằng dựa vào chính môn công pháp đó mà tài nghệ trấn áp quần hùng, bất quá cũng đem chính mình dồn vào biên giới t·ử v·ong.

Siêu Mộng đột nhiên nhớ tới, tình trạng của Vương Trùng Dương cùng với Nh·iếp Phong và Nh·iếp gia năm xưa có vài phần giống nhau. Bệnh điên do bởi máu của Hoả Kỳ Lân mà sinh ra, vật cực nóng thì dùng thứ cực lạnh để áp chế, mặc dù Siêu Mộng không biết Băng Tâm Quyết, nhưng vấn đề của Lão đạo sĩ cũng không đạt đến trình độ như vậy, hơn nữa hai thứ cũng không hoàn toàn y hệt, môn công pháp đó cũng chẳng phải tạo ra để chữa trị khiếm khuyết từ Tiên Thiên Công. Nếu đã như vậy, chỉ cần lấy biện pháp tương tự là được. Chí dương chí cương phải không, ta đem vật chí âm chí hàn bổ trợ vào há không vẹn toàn.

Nghĩ tới đây, Siêu Mộng bèn nói

- Nghe nói Trùng Dương chân nhân năm xưa chế tác một tấm giường Hàn Ngọc, đây là thiên hạ âm hàn chí bảo, nội thương của ngài, phải chăng có thể thông qua giường Hàn Ngọc hóa giải ?!

Người trốn trong chỗ tối kia nghe được lời này, ánh mắt nhất thời sáng ngời. Vương Trùng Dương nếu muốn mượn giường Hàn Ngọc chữa thương, nhất định phải tiến vào Cổ Mộ, đến thời điểm đó, không còn cách nào khác phải bồi tiếp nàng.

Mượn giường Hàn Ngọc chữa thương, phương pháp này lão cũng từng nghĩ tới, nhưng cân nhắc đến chuyện mình đã đem Cổ Mộ bại tặng người khác, món bảo vật kia cũng ở trong đó, ý tưởng này rất nhanh liền bỏ qua.



Vương Trùng Dương nói:

- Năm đó ta bị thua bởi nàng, cuối cùng lại khiến nàng ấy thương tâm mà c·hết, ha ha ha, giường Hàn Ngọc bây giờ là di vật của nàng, ta còn mặt mũi nào đi mượn dùng ? Thương thế kia, bây giờ không trị cũng được!

Thời điểm lão biết Lâm Triều Anh bỏ mình, trong tâm nhất thời hối tiếc không kịp! Nội thương của lão nặng thì rất nặng, nhưng mà, đau lòng mới là tất cả căn nguyên. Vừa phụ thiên hạ này, cũng phụ nàng!

Siêu Mộng hỏi tiếp:

- Nếu như Lâm tiền bối vẫn còn tại thế, chân nhân có nguyện ý hay không quên đi tất cả, cùng với ngài ấy chung sống với nhau một chỗ ?

Vương Trùng Dương ánh mắt mê ly, lẩm bẩm nói:

- Nếu như nàng có thể sống lại, bất luận để ta làm gì, ta đều cam tâm tình nguyện!

Nhận được lời cảm thán thật tâm từ tận đáy lòng của lão, Siêu Mộng bắt đầu cười ha hả, mở miệng gọi to

- Lâm tiền bối, ngài còn muốn trốn đến khi nào ?

Y vừa dứt lời, một cô gái áo đỏ từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, thần sắc không tả hết được sự phức tạp. Có buồn bực, có kinh hỉ, đương nhiên, cuối cùng vẫn là phủ lên một vẻ mặt băng sương để che giấu nỗi niềm chân thực trong nội tâm.

Nữ tử rõng rạc lớn tiếng hỏi:

- Vương Trùng Dương, lời ngươi vừa nói có chắc chắn hay không ?

Vương Trùng Dương nhìn người tới, nhất thời sửng sốt, khó có thể tin, thốt lên:



- Nàng…nàng…không phải đã…. ngày ấy ta từng tiến vào Cổ Mộ xem qua, rõ ràng khí tức nàng đã hoàn toàn không có ?!

Siêu Mộng mỉm cười, thay thế Lâm Triều Anh giải đáp

- Lâm tiền bối học rộng tài cao, biết một chút Quy Tức Công, Bế Khí Công cũng chẳng có gì lạ.

Lâm Triều Anh khen ngợi liếc nhìn Siêu Mộng, tiểu tử này không chỉ có phát hiện ra mình, còn nhiều lần đoán được cách làm của chính mình, thật sự xứng với danh thiếu niên thiên tài, tuổi trẻ tài cao.

Lâm Triều Anh liếc nhìn y một cái, rồi quay đàu nói với Vương Trùng Dương

- Lúc đó ta chỉ muốn nhìn một chút, có phải ngay cả ta c·hết rồi, ngươi đều không bước vào Cổ Mộ nửa bước!

Đời này, ban đầu nàng chính là giả c·hết, nhưng nếu như Vương Trùng Dương cuối cùng thật sự tạ thế, như vậy, nàng khẳng định cũng chẳng thiết sống một mình làm chi nữa. Đương thời có năng lực giấu diếm được các cao thủ có mặt ngày hôm nay, lác đác không có mấy, hết lần này tới lần khác nơi đây lại là Chung Nam Sơn, Siêu Mộng sau khi phát giác đối phương là nữ tử, lập tức liên tưởng tới Lâm Triều Anh. Võ công đến cảnh giới như bọn họ, há lại sẽ dễ dàng c·hết đi như vậy.

Lâm Triều Anh hận Vương Trùng Dương phụ lòng, muốn lấy c·ái c·hết của mình để lão ta hối hận, tuy rằng mục đích đạt đến, nhưng đồng thời lại chữa lợn lành thành lợn què, biến khéo thành vụng. Bây giờ Vương Trùng Dương không còn nhiều thời gian, nàng ta nào còn tâm trạng để ẩn náu nữa.

Lâm Triều Anh nói tiếp:

- Ngươi theo ta tiến vào Cổ Mộ đi, tiểu tử này nói không sai, nội thương của ngươi chỉ có giường Hàn Ngọc có thể trị. Vì giận hờn, ngươi lẽ nào liền tính mạng mình cũng không muốn ?

Vương Trùng Dương có chút lúng túng, Lâm Triều Anh lại vẫn luôn ở đây, như vậy cuộc đối thoại lúc trước của lão cùng Siêu Mộng, đối phương hiển nhiên toàn bộ đều nghe nhất thanh nhị sở.

Siêu Mộng cười nói:

- Vừa rồi chân nhân cũng đã nói, chỉ cần Lâm tiền bối phục sinh, để ngài làm chuyện gì ngài đều đồng ý, bảo đi Đông chẳng dám đi Tây, bây giờ người đã ở đây, lẽ nào ngài muốn nói lời không giữ lời ? Hơn nữa, tiểu tử có thành ý diễn hoá một lần Ngọc Tiêu Kiếm Pháp và Thánh Linh Kiếm Pháp, cả hai đều mang nặng sự hữu tình trong đó, đả động đến nội tâm của chân nhân, chẳng lẽ chân nhân vẫn không buông bỏ được hay sao ?

Nghe được lời này, Vương Trùng Dương cùng Lâm Triều Anh đều thầm giật mình không thôi. Thì ra thiếu niên trước mặt họ, hai người còn đánh giá thấp, võ công chẳng những cao cường, mà tâm tư còn sâu như đáy biển. Ngay từ lúc ban đầu, cậu ta liền có ý định trợ giúp Vương Trùng Dương, tác thành cho hai người rồi.

Thoại đã nói ra, mặt mũi cũng thả xuống, thắng bại từ lâu không cần để ý, ánh mắt Vương Trùng Dương nhìn về phía Lâm Triều Anh nhất thời tràn ngập nhu tình. Lão nói:

- Năm đó ở đây, nàng thắng ta, Toàn Chân Giáo này chính là vì nàng xây lên, đáng tiếc, mười năm kỳ hạn chưa đầy, yêu cầu thứ hai của nàng, ta lại không hoàn thành được. Bây giờ tự nhiên chỉ có thể thực hiện yêu cầu thứ nhất.

Thời điểm khi xưa hai người từng đánh cược, lập nên một quy củ, nếu Lâm Triều Anh thua, tại chỗ t·ự v·ẫn. Vương Trùng Dương thua, liền nhường lại Hoạt Tử Nhân Mộ cho nàng, đồng thời chung thân nghe nàng phân phó, bất cứ chuyện gì đều không được làm trái lẫn nhau. Nếu không thì, Vương Trùng Dương phải xuất gia, mặc kệ làm hòa thượng vẫn là đạo sĩ, cần tại trên núi xây dựng đạo quán chùa chiền, bồi nàng mười năm.

Thế nhưng rốt cuộc, thập niên nhân gian, lão vẫn không thể hoàn thành được hẹn ước!