Chương 16: Danh cùng lợi
Chiêm ngưỡng xong Siêu Mộng triển lộ 22 đường Thánh Linh kiếm pháp, Vương Trùng Dương cùng bốn vị cao thủ đương thời đều chìm vào tĩnh lặng. Lúc này mỗi người có lẽ có những suy ngẫm khác nhau, mưu tính khác biệt, nhưng vẫn có một thứ duy nhất mà bọn họ đồng nhất với nhau, đó là biểu lộ kinh hãi tột cùng.
Chẳng cần kiếm thứ 23 được xuất ra, bọn họ đều ngầm hiểu trong lòng, bằng vào 22 chiêu vừa rồi, cộng thêm nội công phù hợp thừa đủ để độc bộ võ lâm, không chỉ vô địch ở riêng Nam Tống, mà là toàn bộ cả Thần Châu rộng lớn này.
Kiếm pháp cao thâm trước mặt, thử hỏi ai không thèm, ai không muốn lĩnh hội ? Tam Tuyệt cũng vậy, Chu Bá Thông ham võ cũng thế mà người thần bí ẩn dấu trong chỗ tối cũng chẳng ngoại lệ.
Bất quá, đó chỉ có thể là tham niệm sâu trong nội tâm mỗi người, bởi ai cũng tự hiểu, kiếm pháp đến bậc này, không phải cứ chiếm được liền mang theo ý nghĩa là học được. Nếu chỉ dựa vào chiêu thức, đường kiếm trong đó, tinh diệu thì đủ tinh diệu, nhưng chưa thể nói là đỉnh cấp kiếm đạo. Nó còn phải kèm theo kiếm ý, kiếm thế phụ trợ vào, những lộ kiếm chiêu này mới đạt đến cảnh giới kinh hồn táng đảm, vĩnh thế lưu truyền. Mà tất cả bọn họ, giờ đây đã vào tuổi xế chiều, muốn ngộ được, chỉ sợ rất khó.
Hiện tại, bọn họ rốt cuộc mới cảm nhận được vị Kiếm Thánh chuyển thế trước mặt cùng Lão Kiếm Thánh từ trong miệng y tư chất kinh khủng tới nhường nào.
Vương Trùng Dương lắc đầu cảm thán, thở dài một hơi. Nở một nụ cười khổ, lão đưa ra lời bình:
- Không ngờ trong cuộc đời ngắn ngủi của ta, cũng có vinh dự được chiêm ngưỡng bộ kiếm pháp đã thoát khỏi thường thức còn người đến bậc này. Lão đạo ta tự hỏi, trước đây ta tự phụ, bằng vào những bộ võ công mà ta tự nghĩ ra, đánh bại hết thảy nhân sĩ anh hùng thiên hạ Nam Tống, chúng đã có thể được coi là đỉnh cấp. Nhưng giờ đây mới biết, mình cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
- Kiếm pháp không câu nệ với chiêu thức, được cho là thượng phẩm, mà kiếm pháp của tiểu hữu không câu nệ với hình thức, càng là thượng phẩm bên trong thượng phẩm. Chẳng những thế, ý cảnh và kiếm thế mà nó toát ra, từ khi sinh ra đến nay, lão đạo đã thấy là mạnh nhất. Tiểu hữu...xứng với cái danh Kiếm Thánh !
Siêu Mộng khẽ mỉm cười, thật chiêu, cũng cần đối thủ tốt mới có thể đánh giá, hai thế đến nay, nhưng người y đã từng gặp, Vương Trùng Dương so với họ tuy không mạnh bằng, tuy nhiên ngộ tính và ánh mắt tuyệt đối xếp hạng hàng đầu. Chỉ là bởi thế giới hạn chế, linh khí thiếu hụt khiến cho công pháp võ học bị ngăn trở đạt đến đỉnh cao, nếu lão ta sinh sớm hơn ngàn năm, ở thời đại Phong Vân, Vương Trùng Dương không khó để sánh ngang với những cao thủ khi đó.
Hoàng Dược Sư nghe Vương Trùng Dương đối với Siêu Mộng đưa ra đánh giá, nhớ lại mọi loại tài hoa của y, không chỉ võ công, liền ngay cả tác phong làm việc, cũng hoàn toàn không câu nệ với hình thức, thế tục lễ pháp, thứ mà Hoàng Dược Sư ghét cay ghét đắng, Siêu Mộng càng coi chúng như như không tồn tại. Tên đồ đệ này, so với lão còn muốn tà !
Vương Trùng Dương thua liền hai ván, thắng bại giữa hai người không cần nói cũng biết, có điều, Vương Trùng Dương còn có một môn tuyệt học. Môn tuyệt học này thành tựu nên danh hiệu đương thời, nhưng đồng thời cũng phá huỷ lão ta.
Siêu Mộng nói:
- Nghe danh đã lâu Tiên Thiên Công của Trùng Dương chân nhân là tuyệt học đương đại, hôm nay tiểu tử có thể hay không có may mắn được nhìn thấy ?
Vương Trùng Dương cười khổ nói:
- Hiền chất, hôm nay bần đạo đã thua, trận thứ ba này đã không cần thiết phải tiếp tục chứ.
Vương Trùng Dương liên tiếp tránh chiến. Siêu Mộng vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên y nghĩ tới điều gì, buột miệng hỏi:
- Thân thể của ngài phải chăng là b·ị t·hương đúng không ?
Vương Trùng Dương nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi. Những người khác cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm lão. Vương Trùng Dương thở dài, lại ẩn giấu tiếp cũng đã vô dụng, trong lúc lơ đãng liếc nhìn Âu Dương Phong, sau lại đưa mắt nhìn sang Siêu Mộng. Có lẽ, cậu thiếu niên trước mặt là người thích hợp để lão giáo phó.
Nghe một tiếng thở dài này, những người khác nhất thời rõ ràng, Siêu Mộng nói trúng rồi. Hoàng Dược Sư tiến lên phía trước nói
- Tại hạ hiểu sơ y thuật, Vương huynh không bằng để ta giúp huynh xem qua cơ thể ?
Vương Trùng Dương vẫy vẫy một tay trả lời:
- Hảo ý của Dược huynh bần đạo chân thành ghi nhớ, như thương thế của ta, chính ta rõ ràng. Đây là nội thương, không phải dược liệu có thể chữa trị được.
Nội công luyện đến mức độ như bọn họ, bách độc bất xâm chưa hẳn có thể đạt được, nhưng bách bệnh không sinh thì đã gần đủ rồi. Bất quá, chân khí có thể dưỡng thương, tuy nhiên đến mức nhất định, cũng có thể sẽ tự đả thương bản thân. Trạng thái Tẩu hoả nhập ma trong võ lâm là ví dụ điển hình nhất, bù quá nhiều, thành ra hủy đi cả gốc rễ.
Biết được Vương Trùng Dương có nội thương, lo lắng nhất không gì bằng Chu Bá Thông cùng người trốn trong bóng tối kia. Lão Ngoan Đồng gấp gáp nhảy đến bên người Vương Trùng Dương, vội vã hỏi:
- Sư huynh, huynh thật sự bị nội thương sao ?
Vương Trùng Dương nói:
- Sống c·hết có số, người tu đạo như chúng ta chẳng lẽ còn không hiểu rõ điều này ư ? Không thể xem nhẹ như gió thoảng mây bay ?
Siêu Mộng thành tâm xin lỗi, nói:
- Tiểu tử không biết Trùng Dương chân nhân thân có nỗi khổ, tràng tỷ thí ngày hôm nay coi như chấm dứt tại đây đi !
Âu Dương Phong kinh ngạc nhìn về phía Siêu Mộng. Chấm dứt ? Lúc này y đã thắng liên tiếp hai ván, danh hiệu thiên hạ đệ nhất chẳng phải đạt được dễ như trở bàn tay, bây giờ từ bỏ, há không đáng tiếc ?
Vương Trùng Dương trong nhất thời đánh giá cao Siêu Mộng thêm mấy phần, không chấp nhất với tên tuổi hư danh, chỉ một lòng cầu tiến võ học, thảo nào ngoài lợi thế trí nhớ tiền kiếp, võ công của y có thể luyện đến mức này.
Vương Trùng Dương nói:
- Mặc dù là so văn bỉ, nhưng tiểu hữu xác thực thắng ta, không cần thiết vì việc này từ bỏ. Ta đại nạn sắp tới, cái tên tuổi đệ nhất thiên hạ này, cho dù cậu không muốn ngồi, e rằng người khác cũng sẽ tìm đến tranh đoạt.
Chấp nhất với danh hiệu kia có rất nhiều người, riêng ở đây thì đã có mấy vị. Qua hôm nay, bất luận tin tức Siêu Mộng thắng Vương Trùng Dương sẽ truyền khắp giang hồ hay không, ít nhất vẫn có người đã đem y xem là đối thủ số một cần phải đánh bại để chiếm lấy vị trí đó.
Siêu Mộng đăm chiêu gật gật đầu, chỉ riêng sư phụ của chính mình, liền luôn luôn ham muốn vượt qua tên học trò không tầm thường là y. Lúc này, tại nơi đây lại thêm ra một người có lý do trực tiếp.
Vương Trùng Dương nói tiếp:
- Dựa theo hứa hẹn lúc trước, bần đạo nếu thua, như vậy Cửu Âm Chân Kinh dĩ nhiên là đưa cho hiền chất.
Nói xong, Vương Trùng Dương từ trong lồng ngực lấy ra một quyển kinh thư, đưa cho Siêu Mộng. Bởi vì lo lắng bị người khác đánh cắp, Vương Trùng Dương luôn luôn th·iếp thân mang theo món đồ vật này. Kinh thư vừa xuất hiện, ngoại trừ lão cùng Siêu Mộng, nhất thời đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Siêu Mộng tiếp nhận nó, chú ý tới Hoàng Dược Sư nhìn như hờ hững, kì thực ánh mắt mơ hồ có chút kích động, y liền tiện tay đem kinh thư đưa cho lão.
Âu Dương Phong trong lòng ước ao đến cực điểm, thậm chí sắp thèm đến phát điên, nhưng mà, giờ khắc này nhiều cao thủ tại chỗ như vậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn một đối thủ khác đạt được Cửu Âm Chân Kinh.
Hoàng Dược Sư trong lòng rất vui mừng, không nghĩ tới lại đoạt đến tay dễ dàng như vậy. Bất quá khi ánh mắt của lão từ trên mặt đồ đệ cùng với Vương Trùng Dương xẹt qua, nhất thời sửng sốt, niềm kinh hỉ trong lòng nháy mắt tiêu tan.
Vương Trùng Dương cùng Siêu Mộng không hề mảy may lưu luyến hay mong nhớ đối với bản kinh thư này, phảng phất nó không phải bí tịch võ công số một thiên hạ gì, vẻn vẹn chỉ là một quyển sách phổ thông bán đầy rẫy bên vệ đường.
Hoàng Lão Tà tay vừa muốn tiếp nhận kinh thư liền dừng lại, lẽ nào Hoàng Dược Sư ta lại không bằng hai người bọn họ ? Một là đối thủ cũ, một là đồ đệ của mình. Đồ vật hai người xem thường, tại sao ta muốn coi như như trân bảo ?
Vừa rồi Siêu Mộng thuyết phục Vương Trùng Dương, sử dụng đều là võ công Đào Hoa Đảo, những bộ võ học này, Hoàng Dược Sư toàn bộ đều biết, nhưng mà tương tự võ công, ở trong tay chính mình bại bởi Vương Trùng Dương, đồ đệ thì triển ra lại thắng trở về. Bí tịch võ học cao thâm là rất trọng yếu, nhưng đến trình độ như bọn họ, thì đã không còn quan trọng nữa rồi, trọng yếu chính là con người.
Hoàng Dược Sư đưa tay không có tiếp nhận kinh thư, mà đem nó đẩy trở lại, đồng thời nói:
- Quyển sách này, nếu như con muốn liền chính mình giữ lại, không cần giao cho sư phụ.
Thấy Hoàng Dược Sư từ chối, trong lòng Siêu Mộng lộ ra ý cười. Hoàng Lão Tà của hiện tại không chỉ thả xuống tay, đồng thời cũng thả xuống trong lòng. Chỉ bằng vào điểm ấy, cảnh giới sẽ nâng cao một bước, cuốn kinh thư này đã phát huy giá trị phù hợp của nó đối với lão.
Một đời trước, Siêu Mộng có được những môn võ học thượng thừa hơn Cửu Âm Chân Kinh gấp trăm lần. Sống lại một thế, ký ức trong đầu y vẫn còn ở đó. Nhiều khi muốn viết ra hiến tặng cho sư phụ, nhưng rồi suy đi ngẫm lại, y chẳng qua là cảm thấy, nhân vật như Hoàng Dược Sư, nếu như nối gót theo con đường của người khác thì quá đáng tiếc !
Hoàng Dược Sư không muốn kinh thư, Siêu Mộng quyết định trả nó lại cho Vương Trùng Dương. Dù sao y cũng chẳng cần, giữ lấy chỉ tổ vướng víu. Nhưng mà Vương Trùng Dương từ chối, đồng thời cười nói:
- Hiền chất, bần đạo nếu thu hồi kinh thư, há chẳng phải là người nói lời không giữ lời ?
Một đạo ánh mắt hừng hực tràn đầy lòng tham vẫn luôn đang gắt gao nhìn chằm chằm quyển sách, Siêu Mộng thở dài trong lòng, chính mình thực sự là tự tìm phiền phức, kinh thư đối với y vô dụng, trái lại lại là cái bao quần áo. Có điều thoáng suy nghĩ một chút, coi như nó là bằng chứng cho cái danh Thiên Hạ Đệ Nhất Nam Tống hão huyền, giữ làm kỉ niệm cũng được.
Thấy Siêu Mộng rốt cuộc nhận lấy kinh thư, Vương Trùng Dương thầm thở phào nhẹ nhõm, những người khác cũng sẽ không bao giờ vì Cửu Âm Chân Kinh mà lại đến Toàn Chân Giáo tìm phiền phức, sau này lão không còn tại thế, Toàn Chân Giáo hẳn là sẽ không tiếp tục trêu đến mơ ước của người nào đó.
Lấy Siêu Mộng võ công, hơn nữa thêm cả Hoàng Dược Sư, thực sự khó có thể tưởng tượng, đương đại sẽ có người nào có thể từ trong tay bọn họ c·ướp đi kinh thư. Võ công trong đó, bọn họ xem thường đi luyện, nghĩ đến, quyển sách này, cũng sẽ không tiếp tục làm hại giang hồ. Coi như cũng là tạo phúc cho thiên hạ.
Sau khi nhận lấy kinh thư, Siêu Mộng nói:
- Trùng Dương chân nhân có thể hay không nói ra khẩu quyết Tiên Thiên Công mà ngài tu luyện ?
Lời vừa thốt lên, toàn trường kh·iếp sợ, Siêu Mộng có ý gì ? Trực tiếp yêu cầu nội công tâm pháp bí truyền của người khác ?