Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thực Ra Ta Là Tiểu Kiếm Thánh

Chương 11: Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng - Thánh Linh Đào Hoa Trận




Chương 11: Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng - Thánh Linh Đào Hoa Trận

Chỉ giáo võ học, tối hậu không gì bằng trực tiếp động thủ. Lúc trước Siêu Mộng đã lộ nhất chiêu, bây giờ xuất lời thỉnh giáo, phối hợp ngữ khí lúc y nói chuyện, tính khiêu khích nặng vô cùng.

Siêu Mộng đột nhiên đưa ra ý khiêu chiến Vương Trùng Dương, ngoại trừ Hoàng Dược Sư, tất cả những người khác đều kinh ngạc đến ngây dại. Nếu biết đối phương là Nam Tống thiên hạ đệ nhất, tiểu tử này lại còn có hành động ngu xuẩn như vậy, thật là một gia hoả cuồng vọng ấu trĩ !

Vương Trùng Dương lạnh nhạt nói:

- Lệnh sư trình độ võ học cực cao, hiền chất hà tất bỏ gần cầu xa tìm đến bần đạo ? Lẽ nào y không muốn dạy cậu nữa sao ?

Lúc này, Hoàng Dược Sư bước ra, giải thích với Vương Trùng Dương:

- Cũng không phải ta người sư phụ này không muốn dạy, mà là không còn gì để giáo được nữa !

Trong giọng nói của lão tràn ngập bất đắc dĩ, những người khác nghe xong vừa dồn dập kinh ngạc, đồng thời có đôi chút khó hiểu. Nếu bàn về bác học, bọn họ ai cũng đuổi không theo Hoàng Dược Sư. Như Phùng Hành đã từng nói, lão tinh thông hầu hết bách vạn kiến thức trên giang hồ, không còn gì để dạy ? Ngươi đang kể chuyện tiếu lâm ư ?

Hoàng Dược Sư lại nói tiếp:

- Ngày ấy, sau cuộc Hoa Sơn Luận Kiếm, ta trở về đề cập cho thằng bé về Trùng Dương chân nhân võ công, nó rất chi là khâm phục, hi vọng ta có thể dẫn đến đây mở mang tầm mắt ! Vương huynh có thể hay không nể nang mặt mũi, tùy ý chỉ điểm tiểu đồ mấy chiêu ?

Âu Dương Phong ánh mắt lấp loé, cười lạnh trong lòng. Cặp sư đồ tới khiêu chiến Vương Trùng Dương, rõ ràng đã sớm có dự mưu. Chỉ điểm ? Lấy tiểu tử này võ công còn cần người khác chỉ điểm ? Hoàng Dược Sư đến cùng đánh ý đồ gì ? Muốn để một thằng ranh con miệng còn hôi sữa, vắt mũi chưa sạch trở thành cao thủ võ công đệ nhất thiên hạ ? Đồ đệ lão tuy tài hoa hơn người, công lực hiện tại đã vô cùng nổi trội trong lớp trẻ, nhưng để chiến thắng Vương Trùng Dương, y thật sự làm được hay sao ? Chính hắn, nếu đánh nhau y còn chưa chắc toàn mạng được, Âu Dương Phong tuyệt đối không tin Siêu Mộng lại có thể chiến bại người từng để cho mình phải tâm phục khẩu phục.

Mặc Tây Độc nghĩ gì, thầy trò hai người hiển nhiên là thật lòng, trên đỉnh ngọn núi bầu không khí bỗng chốc có chút nghiêm túc, Vương Trùng Dương sắc mặt bất động, chẳng biết lão đang suy tính điều chi, Chu Bá Thông nhưng nhịn không được

- Thật sự ?! Siêu huynh đệ, nguyên lai là cậu muốn khiêu chiến sư huynh của ta. Muốn đánh có thể, trước tiên cùng Lão Ngoan Đồng ta đánh.

Chu Bá Thông là Vương Trùng Dương sư đệ. Tuy rằng hiện tại công lực không bằng bọn họ, nhưng cũng không kém xa bao nhiêu. Vương Trùng Dương hữu tâm để Chu Bá Thông thử một lần Siêu Mộng thân thủ, lần này liền không có mở miệng ngăn cản.



Siêu Mộng nhìn về phía Lão Ngoan Đồng, ngữ điệu nghiêm túc nói:

- Võ công ta am hiểu nhất, cũng không phải là khinh công, lão thật sự muốn so với ta ?

Chu Bá Thông nghe vậy liền sững sờ, lúc trước lão và Siêu Mộng so một hồi, y triển lộ ra khinh công tuyệt đối là cực kỳ cao minh, lẽ nào cậu ta còn có môn võ còn lợi hại hơn ? Nghĩ đến đây, Chu Bá Thông không chỉ không có sợ sệt, trái lại hứng thú càng tăng thêm.

Bỗng nhiên, Chu Bá Thông ánh mắt đảo qua vách đá, nhớ tới lúc trước Siêu Mộng đem nó nhũn dần bằng chưởng pháp, vội vàng nói:

- Cậu vừa cái kia một tay Hóa Thạch Chưởng, ngàn vạn lần đừng dùng, xương Lão Ngoan Đồng có thể không cứng bằng hắc thạch này !

Tỉ thí thì muốn tỉ thí, nhưng lão sợ một chiêu mà Siêu Mộng xử trước đó, mọi người không khỏi bị hành động trẻ con của Chu Bá Thông gây bật cười.

Siêu Mộng nhấc lên tay phải của chính mình cười nói:

- Hóa Thạch Chưởng ? Nó tuy không kêu bằng cái tên như vậy, nhưng nếu như đánh vào trên người lão, thật sự là sẽ thành Hóa Cốt Chưởng. Lão yên tâm, đối với bằng hữu, ta tuyệt không dùng một chưởng này.

Thấy Siêu Mộng đáp ứng, Chu Bá Thông cười hì hì đi tới đứng trước người y. Diện tích trên đỉnh ngọn núi vẫn coi là rộng rãi, đủ để hai bên thoải mái so chiêu. Những người khác thoáng lui ra, lưu lại một bãi đất trung tâm, tặng cho Chu Bá Thông cùng Siêu Mộng làm đài đối chiến.

Chu Bá Thông vừa ra tay, chính là Toàn Chân giáo lợi hại nhất chưởng pháp, Tam Hoa Tụ Đỉnh Chưởng. Lão đã biết võ công Siêu Mộng cực cao, tuyệt không dám khinh thường, há lại biết một chưởng này tuy rằng đánh tới trên thân của y, nhưng lại như đánh vào trong nước lặng. Tam Hoa Tụ Đỉnh, bỗng chốc biến thành Thuỷ Trung Lục Bình.

Nhận ra Chu Bá Thông chưởng pháp, Siêu Mộng cười nói:

- Lão có Tam Hoa Tụ Đỉnh, ta có Đào Hoa Lạc Anh, cũng để cho lão nếm thử chúng ta Đào Hoa Đảo Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng !

Siêu Mộng tay trái chắp sau lưng, đưa tay phải ra, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, trong nháy mắt chưởng ảnh xuất hiện đầy trời, giống như rừng đào bị cuồng phong thổi qua, vạn hoa phi loạn.



Phô thiên chưởng ảnh đẩy hướng Chu Bá Thông, bộ chưởng pháp này hư nhiều hơn thực, nhưng mà tất cả hư thực biến hoá đều nằm trong lòng bàn tay Siêu Mộng. Chu Bá Thông một chưởng vỗ ra, đánh về phía phần thực, Siêu Mộng thấy thế lập tức hóa thật thành hư, để Chu Bá Thông một chiêu này nhất thời thất thủ thu hồi.

Thời khắc Lão Ngoan Đồng triệt chưởng, lòng bàn tay Siêu Mộng lộ ra một cái bóng mờ, trong nháy mắt biến hư chuyển thật, đi theo cặp thủ của lão mà trở về, Siêu Mộng một chưởng áp tại bên trên bàn tay phải Chu Bá Thông, thuận thế đẩy một phát, tựa như Thái Cực xoay chuyển, hữu thủ lão ta lập tức đập vào trên người chủ nhân nó, Chu Bá Thông hứng chịu toàn bộ kình lực của cả chiêu mình lẫn chiêu địch.

May thay một chưởng này, Siêu Mộng dùng sức nhỏ bé không đáng kể, chủ yếu là mượn Chu Bá Thông triệt chưởng thì thu lực, vốn là vừa đúng ý y, trong nháy mắt chưởng lực đã tự tàn.

Một đòn, Chu Bá Thông liền lùi mấy bước, Siêu Mộng không có tiếp tục truy kích, vẫn đứng nguyên tại chỗ, song chân không động mảy may. Chu Bá Thông xoa xoa lồng ngực của mình, sức mạnh tuy rằng không lớn, nhưng đánh cho lão đau nhói vô cùng.

Hoàng Dược Sư sớm thành thói quen, Âu Dương Phong thì lại thầm hoảng sợ, Vương Trùng Dương cũng mắt lộ ra vẻ mặt kinh dị, bọn họ đều đã nhìn ra chỗ cao minh trong một chưởng của y. Lấy hư đánh thực, lấy không đủ thắng có thừa, đồng thời tá lực đả lực, tự thân sức mạnh tuyệt không mảy may dùng quá nhiều. Tay trái thu hồi, nói rõ Siêu Mộng cực kỳ tự tin, đối phó Chu Bá Thông một tay là đủ, sự thực kết quả cũng chứng minh cho điểm này.

Chu Bá Thông không phục, cảm thấy Siêu Mộng một chưởng vừa rồi căn bản không hề nghiêm túc, lần thứ hai công tới, tay trái bổ về phía vai phải của y. Siêu Mộng tả thủ hơi rung nhẹ, hư ảnh thoáng qua, 'ba !' một tiếng, Chu Bá Thông một chưởng này bị Siêu Mộng dễ dàng triệt tiêu.

Chu Bá Thông nắm chưởng thành quyền, lần thứ hai đánh về phía phần bụng đối thủ, Siêu Mộng chưởng ảnh hướng xuống phía dưới, nhìn thì như thong thả xê dịch, nhưng lại vừa vặn tiếp được một đòn này của lão.

Lão Ngoan Đồng một tay thuận thế đánh ra, lão không tin mình hai tay còn không thể nhanh hơn Siêu Mộng nhất thủ. Hoa đào rơi nhìn thì chậm, tuy nhiên mỗi một quyền Chu Bá Thông thi triển đều đánh vào mỗi cánh hoa, chuẩn xác hơn, là hoa đào che khuất Chu Bá Thông nắm đấm.

Không những thế, người ngoài không biết, kẻ trong cuộc thì tỏ, mỗi khi chạm phải một bông hoa, lão đều cảm thấy tay mình nhói lên y như bị lưỡi kiếm sắc bén cứa vào. Bất quá lòng hiếu thắng che đi nỗi đau thể xác, Chu Bá Thông ra quyền càng lúc càng nhanh, hơn nữa hoàn toàn không thành một lộ pháp nào, loạn dần theo từng chiêu. Trước người Siêu Mộng theo đó mà hoá ra càng nhiều hoa đào, cựu hoa tiêu tan, tân hoa tái hiện, mặc cho Chu Bá Thông công kích biến ảo thế nào, trước sau đều trốn không thoát Đào Lâm Chưởng Ảnh của y.

Đã quen thụ đau khổ từ bộ chưởng pháp này, khi đó Hoàng Dược Sư thân là người trong cuộc mơ hồ, bây giờ ở ngoài cuộc liền rõ ràng. Lão tinh thông ngũ hành kỳ môn độn giáp, biến rừng đào trên đảo hoá thành Đào Lâm Đại Trận, không nghĩ tới, Siêu Mộng cũng lại đem Thánh Linh kiếm trận của y còn ảo diệu đa đoan hơn trăm lần dung nhập vào Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, chẳng trách sau lần bị tiểu đồ đệ t·rừng t·rị trước đấy, kể từ đó mình cùng nó đối chiêu vẫn luôn cảm thấy có chút quen thuộc.

Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, tuy mang một chữ 'kiếm' trong đó, bất quá Hoàng Dược Sư là người sáng tạo ra lại biết, bộ chưởng pháp này thực chất cũng chỉ là chưởng pháp mà thôi, có chăng thì là đi theo lộ pháp của Lạc Anh Thần Kiếm. Thế nhưng Siêu Mộng tài hoa hơn người, dung nhập kiếm ý kiếm kình vào đấy, khiến mỗi chiêu đánh ra đều mang theo cỗ kiếm khí như ẩn như hiện, theo sau đến trước, lệ bất hư phát, biến ảo đa đoan hơn rất nhiều. Không nhìn kỹ, thật khó có thể nhận ra được, kẻ lần đầu đối chiến chắc chắn phải ăn không ít đau khổ, thậm chí không cẩn thận tiếp chưởng, sẽ toi mạng ngay từ chiêu đầu tiên. Cơ thể con người lấy gì để so với kiếm ? Trừ phi luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công của Thiếu Lâm thì may ra.

Chu Bá Thông lạc lối trong Thánh Linh Đào Hoa Lạc Anh trận của Siêu Mộng, thế tiến công tuy mãnh, nhưng luôn có thời điểm sức cùng lực kiệt. Lão cảm giác mình tựa như đang cùng ông trời đấu, làm cách nào cũng trốn không thoát thiên địa lao tù, công lực dù chưa tiêu hao bao nhiêu, nhưng tinh thần đã dần suy sụp, khi một người không ngừng hướng về khoảng không đánh hụt quyền sẽ có cảm giác gì ?

Nhận thấy Chu Bá Thông tốc độ ra chiêu biến chậm, sau khi Siêu Mộng lần nữa đỡ hai quyền từ lão, cánh tay phải bỗng nhiên phát lực vung về phía Lão Ngoan Đồng. Chu Bá Thông chỉ cảm thấy trước mắt phảng phất có một thanh kiếm chém về phía mình, không gian ngay lúc này đột nhiên ngưng đọng lại, huyết dịch của đám người tại đây đều đông cứng, ý thức của lão còn nguyên, chỉ muốn né tránh, nhưng cơ thể chẳng hề nghe theo, giương mắt nhìn đạo kiếm kình kia dần dần áp sát lấy mình.



Hữu Tình Thiên Địa Kiếm Nhị Thập Tam một lần nữa tái hiện nhân gian sau ngàn năm phủi bụi, bị người đời quên lãng.

"Ầm !" Một kiếm này tầng tầng lớp lớp đánh vào ngực Chu Bá Thông, lão bỗng chốc cảm giác mình như biến thành Chu Bất Thông, khí tức nghẹn lại ở lồng ngực, vận lên thế nào cũng không được.

Siêu Mộng tán chiêu, một lát sau, Chu Bá Thông rốt cuộc khôi phục như cũ. Mặc dù Siêu Mộng vừa rồi chỉ dùng ý chứ không thành hình, tránh cho Lão Ngoan Đồng m·ất m·ạng nơi Hoàng Tuyền, nhưng lão đối với chiếu kiếm cuối cùng đó của y vẫn còn sợ hãi, phảng phất có thể chia lão ra làm hai.

Chu Bá Thông nổi giận nói:

- Ta đánh không lại cậu !

Thắng bại đã phân, Siêu Mộmg khẽ mỉm cười, vắt tay sau lưng, hình tượng như một thế ngoại cao nhân.

Ba người còn lại giật mình tỉnh giấc, biểu cảm đồng dạng kinh hãi trong lòng. Âu Dương Phong lắp ba lắp bắp thốt lên:

- Chiêu vừa rồi….tên…tên là gì ?

Siêu Mộng im lặng không nói, Hoàng Dược Sư thấy vậy liền thay thế đồ đệ trả lời:

- Hữu Tình Thiên Địa Kiếm Nhị Thập Tam !

Vương Trùng Dương không rõ nguồn cơ, chỉ biết ngồi trên mỏm đá nhíu mày, môi mấp mé lẩm bẩm:

- Hữu Tình….Kiếm Nhị Thập Tam ?

Hoàng Dược Sư từ lâu liền ngờ tới kết quả như thế, mỉm cười không nói thêm điều gì nữa. Âu Dương Phong vẫn suy nghĩ, nếu như đổi thành chính mình, nên làm sao đối phó Siêu Mộng chưởng pháp, nhất là một chiêu kiếm chưởng kinh thiên động địa cuối cùng kia ?

Càng ngẫm, hắn càng lúc càng mơ hồ, dần dần đi vào ngõ cụt. Cả bộ chưởng pháp lẫn Hữu Tình Thiên Địa, Âu Dương Phong đều không tìm ra cách để phá giải, uất ức trong lòng không thôi. Cứ thế, giống với các kiếm khách bị chiến bại, hắn đã chìm vào Kiếm Tâm Địa Ngục từ khi nào không hay.

Đúng lúc này, đối thủ chân chính của Siêu Mộng trong chuyến viễn thăm Chung Nam Sơn, Vương Trùng Dương rốt cuộc cũng đứng dậy.