Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Chương 113: An cư lạc nghiệp [5]




Ngũ Ngụy Sơn và “Vạn Quỷ Sơn” được cho là trái ngược với Vân Lâm Sơn, trên núi đều là mộ phần.



Lão Đào ở dưới chân núi mua nến thơm tiền giấy, tế phẩm và một cây dao nhỏ, đi trước dẫn đường. Đào Mặc và Cố Xạ đi ở giữa, Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử đi sau cùng.



Vì bọn họ rề rà đến hai ngày, thanh minh đã qua, người lên núi không nhiều lắm. Tuy khắp núi toàn là mộ phần, nhưng không khí lại không khác mấy.



Cố Tiểu Giáp thấy Hách Quả Tử hít sâu hai cái, khinh bỉ nói: “Đều là âm khí, hít nhiều coi chừng quỷ nhập vào người.”



“Phi phi phi.” Hách Quả Tử dùng mắt hung hăng lăng trì hắn, “Ai lại có âm khí lợi hại hơn âm dương quái khí của ngươi?”



Cố Tiểu Giáp nói: “Ai bảo sáng nay ngươi ăn trộm bánh bao của ta!”



“Rõ ràng do ngươi ăn chậm, liên quan gì đến ta?”



“Được rồi!” Lão Đào đi phía trước rốt cục nhịn không được quay đầu nói, “Chớ đánh động sự thanh tĩnh của tiên nhân trên núi!”



Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử trừng nhau, không lên tiếng.



Đi đến giữa sườn núi, Lão Đào đột nhiên bước chậm lại, vạch cỏ dại ra, đưa tay bám lấy mỏm đá. Kỳ thực với võ công của lão, cự ly ngắn thế này dùng khinh công là có thể nhảy lên được, nhưng Đào Mặc Cố Xạ bọn họ không ai biết võ công, lão phải đi trước làm mẫu.



Cố Tiểu Giáp thấy vậy mặt xanh mét, “Còn phải trèo?”



Đào Mặc lo lắng nhìn Cố Xạ, nói: “Lão Đào sợ Hoàng Quảng Đức tìm cha ta gây phiền phức, quấy nhiễu người chết rồi cũng không được yên, cho nên mới đem người chôn ở trên dốc đứng như vậy. Ở đó rất nhỏ hẹp, các ngươi cứ ở đây đi, ta đi cùng Hách Quả Tử được rồi.”



Cố Xạ một tay ngăn lại Hách Quả Tử đang muốn lên, “Há lại đến cửa rồi mà không vào?”



Cố Tiểu Giáp đột nhiên nhào qua chỗ Lão Đào, dùng đồng thời tứ chi mà leo lên.



Đào Mặc, Hách Quả Tử: “…”



Xoẹt xoẹt.



Y phục hắn bị rách. Cố Tiểu Giáp chật vật kéo lại y phục, lẩm bẩm: “Hách Quả Tử có thể ta cũng có thể.”



Đào Mặc quay đầu nhìn Hách Quả Tử.



Hách Quả Tử cười trộm không thôi.



Đào Mặc lắc lắc đầu, chậm rãi lên theo Cố Tiểu Giáp.



Cố Xạ đi theo sau hắn, động tác thong thả, nhưng mỗi bước đều rất vững vàng.



Hách Quả Tử lên sau cùng.



Cỏ sâu đường dốc.



Đến trước mộ, trừ Lão Đào, ai nấy đều có phần chật vật bất kham.



Ngay cả ngoại bào của Cố Xạ cũng bị rách vài đường.



Lão Đào đem lư hương, tế phẩm dọn ra xong, lại thắp hương, đưa cho Đào Mặc.



Đào Mặc nhận lấy hương, cũng không quan tâm đá nhọn trên mặt đất, quỳ sụp xuống, dập đầu ba cái trước bia mộ, “Cha, con đã lên làm Huyện lệnh Đàm Dương huyện rồi, còn xử lý vài vụ án. Hôm nay mới biết nỗi khổ của việc không biết chữ, không thông văn, không biết luật, ngay cả công văn cũng phải nhờ sư gia đọc giúp… Cha, Lão Đào đã thu thập được rất nhiều tội chứng của Hoàng Quảng Đức, hi vọng cha trên trời có linh, có thể phù hộ chúng con sớm ngày đưa hắn ra pháp luật.” Tay hắn khẽ run, đem ba nén hương cắm vào bát hương, rồi chậm rãi đứng lên.



Cố Xạ đưa tay lấy giúp cỏ dại trên trán hắn xuống.



Đào Mặc nắm lấy cánh tay Cố Xạ, mỉm cười nói với bia mộ: “Cha, đây là Cố Xạ Cố Huyền Chi, là đại tài tử vang danh thiên hạ. Con, con và y thành thân rồi…” Thanh âm hắn dần nhỏ lại, dừng một chút, lại lên tiếng, “Y dạy con biết chữ biết nghĩa, tuy có muộn một chút, nhưng còn tốt hơn là cả đời không biết chữ.”



Cố Xạ tiếp lấy hương từ tay Lão Đào, cung kính bái tam bái, đem hương cắm vào bát hương, rồi lại quỳ xuống dập đầu một cái.”Con sẽ chăm sóc y.” Hai mắt y nhìn thẳng vào bia mộ, kiên định cam kết.




Đào Mặc nghiêng đầu lau nước mắt.



Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử luân phiên dâng hương.



Lão Đào đốt giấy tiền vàng bạc.



Ánh lửa nương theo bia mộ lạnh lẽo, khiến cho mộ bia có thêm một tầng ấm áp.



Xuống núi trở về khách điếm.



Đào Mặc, Cố Xạ đều mệt mỏi về thẳng phòng tắm rửa nghỉ ngơi.



Lão Đào thay họ thu xếp hết rồi mới về phòng, vừa vào cửa lại thấy phân đà chủ Ma giáo đứng trong phòng đợi lão.



“Xảy ra chuyện gì?” Lão Đào nhíu mày hỏi.



Đà chủ bảo: “Hoàng Quảng Đức hai ngày này phái người đưa một xe đồ vật vào kinh.”



Lão Đào nhướng mày nói: “Ngươi có biết là vật gì không?”



Đà chủ nói: “Vẫn không biết, bọn họ phái rất nhiều người hộ vệ, cực kỳ chú trọng. Xem dấu bánh xe để lại, thứ này có thể rất nặng.”



Lão Đào nói: “Hai ngày trước là thanh minh, thanh minh chuyển đồ vật vào kinh? Cũng không biết là vội vàng tìm cái chết như vậy.”



Đà chủ nói: “Có cần thuộc hạ cướp vật ấy về hay không?”



Lão Đào nói: “Bọn họ mang theo một xe đồ vật như vậy hẳn là đi không nhanh lắm. Ngươi xem bọn họ đi thế nào, đường nào lại nói cho ta biết, ta tự đuổi theo.”




Đà chủ kinh ngạc nói: “Nhưng Đào công tử và Cố công tử bọn họ không hề biết võ công.”



Lão Đào nói: “Các ngươi phái người âm thầm đi theo là được.”



Đà chủ nói: “Lô trưởng lão yên tâm, thuộc hạ nhất định tận lực bảo vệ Đào công tử và Cố công tử!”



Lão Đào gật gật đầu, tâm đã bay đến xe hàng hóa kia rồi.



Mấu chốt của việc này là đưa đồ vật đến kinh thành như thế nào… Quả là lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết.



Lão Đào từ trước đến nay mạnh mẽ quyết đoán, nói làm là làm, ngay cả tắm rửa cũng không, trực tiếp thu thập hành lý dặn dò Đào Mặc Cố Xạ một tiếng đã khởi hành.



Đám người Đào Mặc Cố Xạ mệt đến ngất ngư rã rời, nhưng sau khi nghe Lão Đào nói, lại không ngủ được.



Hách Quả Tử nói: “Hoàng Quảng Đức có phải biết âm mưu đã bại lộ, cho nên chuẩn bị đại lễ nịnh bợ hay không?”



Cố Tiểu Giáp nói: “Cái này còn phải hỏi, rõ ràng là thế. Hắn hãm hại Sử Thiên Sơn phía trước, ám sát công tử nhà ta ở phía sau, muốn trở mình? Khó lắm.”



Hách Quả Tử nói: “Nhưng không phải Sử Thiên Sơn nói hắn giao hảo với Cửu Hoàng tử sao?”



Cố Tiểu Giáp nói: “Có giao hảo với Cửu Hoàng tử thì thế nào? Lẽ nào Cửu Hoàng tử còn muốn vì hắn mà đắc tội lão gia nhà ta và Sử Thái sư hay sao? Phải biết Hoàng thượng đến nay vẫn chưa quyết định chọn thái tử, Cửu Hoàng tử được sủng ái thì được sủng ái, nhưng có thể leo lên ngôi cửu ngũ chí tôn hay không…”



“Càn rỡ.” Cố Xạ lạnh nhạt quát ngưng.



Cố Tiểu Giáp rụt đầu, không dám nói nữa.



Hách Quả Tử đang nghe hăng say, nghe vậy không khỏi nhìn hắn vài lần.



Đào Mặc lo lắng nói: “Lão Đào sẽ không có gì nguy hiểm chứ?”




Cố Xạ nói: “Lão đã dám một mình tiến bước, tất nhiên có lý của lão, không cần lo lắng.”



Hách Quả Tử nói: “Vậy chúng ta nên làm gì tiếp đây?”



“Theo lộ trình đã định trước là được.” Cố Xạ nói, “Nếu đi nhanh một chút, nói không chừng còn có thể cùng Lão Đào hội hợp.” Y thấy Đào Mặc đột nhiên ngồi dậy, trở tay bắt hắn lại, “Dù có gấp cũng không cần thực hiện ngay bây giờ. Nếu trên đường mệt mỏi ngã bệnh, lại làm lỡ hành trình.”



Đào Mặc gãi gãi tai, nói: “Ta quá lỗ mãng rồi.”



Hách Quả Tử pha trò: “Có Cố công tử ở đây, thiếu gia có lỗ mãng một chút cũng không sao.”



Ở điểm này, Cố Tiểu Giáp và hắn lại có cùng quan điểm, hai người nửa đùa nửa thật bắt đầu nói cười đùa giỡn.



Đào Mặc yên tâm rồi, cơn mệt mỏi lại kéo tới, đầu không ngừng gục vào vai Cố Xạ, mới thức thời ra ngoài.



Bọn hắn đi rồi, Cố Xạ mới nhẹ nhàng đặt Đào Mặc xuống giường.



Đào Mặc quả thực là quá mệt rồi, chỉ lắc lắc đầu, rồi chìm vào giấc ngủ thật say.



Trong giấc mộng, hắn nằm trên mặt sông bao la bát ngát, nước gợn ôn nhu, bao lấy hắn nhẹ nhàng lay động.



Một đêm mộng đẹp.



Ngày kế tỉnh lại, hắn mở mắt đã thấy đôi môi Cố Xạ gần trong gang tấc.



Xem tướng mạo, Cố Xạ có hơi lạnh lùng nghiêm khắc, tạo cảm giác khó thân cận cho người khác. Nhưng khi Đào Mặc nhìn, thì thấy lạnh lùng lại mê người lạ thường, nhìn nhìn một hồi, lại khiến người không tự chủ mà kích động.



Hắn len lén nhìn Cố Xạ, thấy y vẫn còn ngủ say, lá gan nhất thời to lên, lén đưa mặt tiến sát tới một chút.



Xem chừng quá khẩn trương, hắn tiến tới thì tiến tới, nhưng chạm tới không phải là môi, mà là mũi.



Chóp mũi chạm vào nhau, Đào Mặc hoảng sợ, đang muốn tránh ra, lại cảm thấy chóp mũi ươn ướt, đúng là Cố Xạ đã hôn xuống.



“Ta, ta…” Hắn kinh ngạc nhìn Cố Xạ đã mở mắt, lắp bắp nói không nên lời.



Cố Xạ nói: “Lần sau phải nhắm chuẩn một chút.”



“…”



Đào Mặc vùi cả đầu vào trong chăn!



Từ lúc ra khỏi phòng, mặt Đào Mặc vẫn cứ giấu trước ngực.



Ăn cũng như thế, ra cửa cũng như thế, lên xe ngựa cũng vẫn như thế.



Hách Quả Tử nhịn không được hỏi nguyên nhân, lại ấp úng đáp qua loa cho xong.



Cố Tiểu Giáp nói: “Ngươi nói xem, phu nhân có phải là bị sái cổ rồi không?”



Hách Quả Tử nói: “Ngươi sái cổ thì đầu cúi xuống thế sao?”



Cố Tiểu Giáp nói: “Cái này khó nói, mỗi người ngủ mỗi khác.” Hắn nói xong, tầm nhìn của hai người đột nhiên quỷ dị dời sang Cố Xạ.



Cố Xạ bước lên mã xa, thản nhiên phất tay nói: “Khởi hành.”



Cố Tiểu Giáp nói: “… Vâng.” Xem ra, vẫn phải hạ thủ trên người phu nhân.