Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Chương 114: An cư lạc nghiệp [6]




Trong xe có tiếng tất tất tác tác.



Đầu Cố Tiểu Giáp chậm rãi ngả ra sau, dựa vào thùng xe lắng nghe.



Một lát sau, chỉ nghe Cố Xạ nói: “Hôm nay học Luận Ngữ.”



“Vâng.” Đào Mặc thành thật đáp ứng.



“…” Cố Tiểu Giáp mất hứng rút đầu về.



Vốn cho là dù có học Luận Ngữ, cũng học không lâu lắm, ai dè thật sự lại học suốt một đường đến kinh thành.



Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử lúc đầu cũng nghe hăng say về sau thì đầu óc quay cuồng cuối cùng thì phục sát đất Đào Mặc. Đào Mặc lại chỉ cần nghe tối đa hai lần là đã có thể nhớ được rồi, dù chỉ là nhớ được chữ không biết nghĩa, nhưng cũng là có thể mở miệng dọa người.



Nếu không phải lộ trình quá ngắn, chỉ sợ Đào Mặc thật có thể nhớ kỹ toàn bộ tứ thư ngũ kinh.



Đường phố kinh thành vẫn phồn hoa như trước.



Nghe được tiếng rao hô quen thuộc, vành mắt Cố Tiểu Giáp ươn ướt, “Rốt cuộc cũng trở về rồi.”



Hách Quả Tử nói: “Ngươi rời kinh thành bao năm rồi?”



Cố Tiểu Giáp bẻ ngón tay tính tính, “Khoảng chừng vài chục năm đó.”



Hách Quả Tử kinh ngạc: “Cố công tử xa nhà sớm như vậy?”



Cố Tiểu Giáp nói: “Công tử được lão gia đưa đến Ưu Lâm thư viện học, ta cũng đi theo.”



“Ưu Lâm thư viện a.” Ngữ khí Hách Quả Tử tràn đầy hâm mộ.



Cố Tiểu Giáp đánh mã xa vào một ngõ hẻm vắng vẻ, cuối cùng dừng trước một khách điếm có cột cờ xiêu vẹo, song cửa sổ cũ tàn.



Hách Quả Tử trợn mắt nói: “Ngươi sẽ không nói, chúng ta đêm nay ở chỗ này chứ?”



Cố Tiểu Giáp nói: “Không phải đêm nay, mà là đêm nay đêm mai đêm sau nữa… Miễn là ở kinh thành, chúng ta đều ở đây.”



Hách Quả Tử nói: “Cố công tử không phải là công tử của Cố tướng gia sao?” Vì sao tướng phủ thoải mái không ở, lại ở một khách điếm cũ nát thế này?



Cố Tiểu Giáp đang muốn mở miệng, đã thấy Cố Xạ và Đào Mặc xuống xe, lập tức ngậm miệng, chỉ nháy nháy mắt với Hách Quả Tử.



Hách Quả Tử không hiểu ra sao.



Cố Xạ nói: “Đây là khách điếm mẹ ta thường hay tới trước đây.”



Đào Mặc nói: “Khách điếm này chắc là mở từ rất lâu rồi.”



Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử đều âm thầm bội phục Đào Mặc. Một khách điếm như vậy còn có thể tìm ra một điều không tính là khuyết điểm để hình dung, thực không dễ dàng.



Cố Xạ nói: “Trước đây mỗi lần mẹ ta dẫn ta tới đây, đều sẽ quở trách lão bản khách điếm này.”



“Ha ha ha. Bà ấy nói, bị hư hại như vậy mà còn không chịu sửa, sớm muộn cũng đè chết mình!” Lão bản khách điếm cười hì hì từ trong khách điếm đi ra, bộ dạng phương phi thập phần thảo nhân hoan hỉ, “Cố công tử đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng.”



Cố Xạ ra lễ chào hỏi, “Chu lão bản.”



Chu lão bản nói: “Không ngờ từ biệt mấy năm, ta già rồi, ngươi lại rất anh tuấn.” Lão nói xong, liền nghênh đón bọn họ vào khách điếm, Cố Tiểu Giáp tự động đỗ mã xa ở hậu viện khách điếm.



Cố Xạ nói: “Gần đây làm ăn tốt chứ?”



Chu lão bản tự trào: “Ở một nơi lớn như vậy, nếu thật có khách nhân, giấu cũng giấu không được.”



Cố Xạ nói: “Sao không tu sửa một chút?”



Chu lão bản nói: “Nếu tu sửa, thì sẽ không còn là Ninh Ninh khách điếm ban đầu nữa.”



Nghe đến bốn chữ Ninh Ninh khách điếm, trên mặt Cố Xạ lại hiện lên một tia hoài niệm.



Chu lão bản nói: “Trở lại chuyện chính, ngươi lần này trở lại kinh thành sợ không phải chỉ là về thăm một chút đâu ha.”



Cố Xạ nói: “Ta muốn nhờ ngoại công giúp ta đệ trình ngự trạng.”



Chu lão bản giật mình, “Ngươi chọc vào ai? Không không không, ai chọc vào ngươi?”



Cố Xạ nói: “Hoàng Quảng Đức.”



Chu lão bản cau mày nói: “Hắn? Hắn dù là một tiểu nhân a dua nịnh hót, nhưng làm việc rất có chừng mực, lý nào lại chọc vào ngươi?” Lão biết tính tình Cố Xạ, từ trước đến nay người không phạm ta ta không phạm người.



Cố Xạ nói: “Hắn sát hại nhạc phụ ta, hãm hại phu nhân ta, lại vào lúc hôn yến hành thích ta.”



Chu lão bản nghe vậy tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra. May mà hốc mắt lão không lớn, lại rất chắc chắn, hồi lâu, lão mới lắp bắp hỏi: “Ngươi thành thân rồi?”



Cố Xạ gật đầu.



“Không biết phu nhân là một…” Lão thấy Cố Xạ nhẹ đẩy Đào Mặc về phía trước, lời vốn muốn nói lại nuốt trở vào.



Đào Mặc vừa xấu hổ vừa lo lắng nhìn lão.



Hầu kết Chu lão bản chuyển động lên xuống vài lần, mới thốt ra một câu, “Có đói bụng không?”



Cố Xạ nói: “Đường thố ngư, thủy tinh trửu tử, nhất phẩm đậu hũ, lật tử kê, phấn chưng nhục, du muộn xuân duẩn, long tỉnh hà nhân…”



“Đợi đợi một chút. Ngươi nói chậm một chút.” Chu lão bản xoay người đi lấy giấy bút.



Cố Xạ liếc nhìn Đào Mặc.



Đào Mặc ngoan ngoãn gọi lại những món ăn vừa nãy.



Chu lão bản ghi ghi, bút chợt dừng lại, “Nhiều vậy ăn có hết không.”



Cố Xạ thiêu mi nói: “Ta muốn nói, những thứ này ta đều không ăn.”



“…”



Cố Xạ và Đào Mặc cứ như vậy trọ lại Ninh Ninh khách điếm.



Bây giờ điều duy nhất khiến Đào Mặc lo lắng chính là Lão Đào, từ lúc bái tế Đào lão gia xong tách ra, đã không nhận được tin tức lão, cũng không gặp nhau trên đường. Nghĩ đến đây, tim Đào Mặc lại thắt chặt. Sau khi phụ thân qua đời, Lão Đào chính là trưởng bối thân cận nhất với hắn, nỗi nhớ nhung đối với lão gần bằng phụ thân.



Tục ngữ có câu, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.



Đào Mặc vừa đề cập tới lo nghĩ của mình với Cố Xạ, Lão Đào đã tìm tới cửa ngay đêm đó.



Ninh Ninh khách điếm cũ kỹ, đầu này gõ cửa đầu kia giật mình tỉnh giấc.



Lão Đào vừa vào phòng, Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử đã nghe tiếng chạy tới, thấy Lão Đào đều vừa mừng vừa sợ.



Lão Đào cũng mặt mày rạng rỡ hỉ sắc, “Thiếu gia, lần này Hoàng Quảng Đức sợ là khó trở mình rồi!”



Đào Mặc vội hỏi vì sao.



Lão Đào nhận lấy nước Hách Quả Tử đưa tới, uống một ngụm rồi nói: “Người có biết vì sao gần đây Hoàng Quảng Đức hành động liên tiếp, thậm chí không quản đắc tội với Sử Thái sư và Cố tướng?”



Trừ Cố Xạ, ba cái đầu còn lại đều lắc trái lắc phải.



“Bởi vì Hoàng Quảng Đức đã bị chú ý.” Lão Đào nói, “Người còn nhớ lúc trước ta nói muốn thu thập tội chứng của hắn lại bị phát hiện không?”



Đào Mặc gật đầu nói: “Nhớ rõ.”



“Kỳ thực người bị phát hiện không phải là ta.” Lão Đào trong lòng thư thản rất nhiều, làm Ma giáo trưởng lão nhiều năm như vậy, ngoại trừ Minh tôn, lão còn chưa thất thủ dưới tay ai.”Mà là Hoàng thượng đích thân phái Giám sát Ngự sử đến các nơi thẩm tra. Hoàng Quảng Đức biết mình sở tác sở vi đã bị điều tra nhất thanh nhị sở, chỉ thiếu chứng cứ, bởi vậy không tiếc bất cứ giá nào cũng phải xóa sạch chứng cứ, cho nên giết Vãn Phong, truy Y Vũ, sau đó lại liên lụy thiếu gia.”



Cố Tiểu Giáp nói: “Không phải Hoàng Quảng Đức có rất nhiều tai mắt ở kinh thành sao? Giám sát Ngự sử bắt tay hành động cũng không phải chuyện bí mật gì, sao không ai thông tin cho hắn?”



Hách Quả Tử cười lạnh nói: “Xem ra Hoàng Quảng Đức thật sự là tội ác cùng cực, ngay cả lão thiên cũng muốn báo ứng hắn!”




Lão Đào nói: “Đích xác là báo ứng. Hoàng Quảng Đức dù trước đó đã được tin tức, âm thầm chuẩn bị tất cả mọi thứ tốt rồi, chỉ là cơ mưu hắn tính hết, lại tính sót một vòng.”



Những người khác nghe lão thần bí như vậy, đều vểnh tai lên.



“Bồng Hương.” Lão Đào chậm rãi nhả ra hai chữ.



Nếu lão không nhắc tới, cái tên này hầu như đã bị chìm ngập trong hồng trần vãng sự trong ký ức.



Đào Mặc vẻ thổn thức, “Không ngờ hắn là một phó nhân trung thành như vậy.”



Hách Quả Tử cũng kinh ngạc, “Hắn đi ngăn kiệu cáo trạng?”



Lão Đào nói: “Ngăn kiệu cáo trạng thì ngăn kiệu cáo trạng, nhưng không phải là cáo Hoàng Quảng Đức.”



Hách Quả Tử nói: “Vậy thì ai?”



Lão Đào nói: “Y Vũ thân ở Quần Hương lâu là đầu bài nhiều năm, lại được Hoàng Quảng Đức sủng hạnh hết mức, nhưng hắn chết rồi lại không lưu lại vật gì đáng giá, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”



Hách Quả Tử nói: “Có thể là lúc hắn trọng bệnh đã dùng hết rồi.”



“Không phải đã dùng hết, mà là bị cuốn đi rồi.” Lão Đào nói, “Y Vũ vừa chết, Bồng Hương liền mang theo trân bảo hắn tích góp lúc sinh tiền cao chạy xa bay, tự cho là có thể có được một cuộc sống an nhàn. Không ngờ trân bảo trên người hắn lại khiến cho người khác dòm ngó, người nọ thông đồng với tri huyện địa phương vu cáo hắn trộm cướp, cướp hết đồ vật trên người hắn, còn cho hắn ăn hèo. Bồng Hương sao có thể cam tâm giấc mộng vinh hoa phú quý bao năm mình ấp ủ lại tan thành mây khói? Hắn dưới cơn nóng giận, liền chặn kiệu Giám sát Ngự sử.”



Cố Tiểu Giáp nói: “Vậy thì có quan hệ gì với Hoàng Quảng Đức? Chẳng lẽ tri huyện kia là thân thích của Hoàng Quảng Đức?”



Lão Đào nói: “Không hề có quan hệ với Hoàng Quảng Đức, tri huyện là tri huyện, Hoàng Quảng Đức là Hoàng Quảng Đức. Chỉ là Bồng Hương để nói ra lai lịch của trân bảo không thể không nhắc tới Y Vũ.”



Đào Mặc nói: “Nhưng cái chết của Y Vũ cũng không quan hệ đến Hoàng Quảng Đức, chẳng lẽ Ngự Sử truy cứu vụ án của Vãn Phong?”



Cố Xạ nói: “Không đâu.”



Đào Mặc nói: “Sao ngươi biết?”



“Ngự sử sẽ không quản tiểu án.” Cố Xạ nói.



Đào Mặc mờ mịt, “Oan án còn phân lớn nhỏ sao?”



Cố Tiểu Giáp giải thích: “Oan án không phân lớn nhỏ, nhưng quan và công lao thì phân lớn nhỏ. Phải biết rằng Giám sát Ngự sử là quan kinh thành do Hoàng thượng đích thân phái đi, hắn không phải động thủ, nếu có động thủ thì tất nhiên là những đại án quan viên địa phương xử không được. Nếu hắn nhúng tay vào những án nhỏ ở địa phương đó, không phải có vẻ quan viên địa phương đều rất vô năng sao? Quan viên địa phương đó đều rất vô năng chẳng lẽ không phải Hoàng thượng có vẻ rất vô năng, không biết nhìn người sao? Cho nên, dù cho quan viên địa phương có vô năng, cũng phải tìm một quan có phẩm chất cao một chút, nếu không làm sao có thể chứng tỏ năng lực của Giám sát Ngự sử?”



Đào Mặc nghe vậy thì nghẹn họng nhìn trân.



Lão Đào nói: “Chính là như vậy. Bởi vậy Giám sát Ngự sử lập tức đem vụ án này giao cho người trên quyền tri huyện kia.”



Hách Quả Tử càng nghe càng hồ đồ, “Vậy làm sao kéo lên người Hoàng Quảng Đức?”




Lão Đào nói: “Bồng Hương ở Quần Hương lâu nhiều năm như vậy, sao có thể là người không biết nhìn sắc mặt người? Những đạo lý này ngay từ đầu có lẽ hắn không nghĩ ra, nhưng thời gian lâu sau, tự nhiên cũng sẽ nghĩ thấu. Cho nên, hắn ném ra một mồi nhử khiến Giám sát Ngự sử vô cùng hứng thú.”



Hách Quả Tử nói: “Hoàng Quảng Đức?”



Lão Đào gật đầu nói: “Chính là Hoàng Quảng Đức.”



Hách Quả Tử nói: “Lẽ nào trong tay hắn có tội chứng của Hoàng Quảng Đức?”



Lão Đào lắc đầu nói: “Trong tay hắn nếu có tội chứng của Hoàng Quảng Đức, trước đây Y Vũ đã giao cho thiếu gia rồi. Dù hắn không có tội chứng của Hoàng Quảng Đức, nhưng tìm một tội danh không cách nào trở mình gán lên Hoàng Quảng Đức cũng như nhau.”



Nghe đến đó, Cố Xạ trong lòng đã hiểu rõ.



Đào Mặc và Hách Quả Tử hai người vẫn như trước không hiểu ra sao.



Lão Đào nói: “Còn nhớ người hiện nay người thánh thượng kiêng kỵ nhất là ai không?”



Cố Tiểu Giáp bật thốt lên: “Lăng Dương vương.”



Lão Đào nói: “Bồng Hương ở bên cạnh Y Vũ nhiều năm, Y Vũ đối với hắn cũng coi như đối xử chân thành, ngay cả chuyện trong tay Hoàng Quảng Đức có vật do Lăng Dương vương tặng cũng chưa từng giấu diếm. Vì có ác khi trong ngực, lại muốn lấy lại những trân bảo kia, Bồng Hương đi nước cờ hiểm, bóc trần chuyện này cho Giám sát Ngự sử. Giám sát Ngự sử là quan kinh thành, ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm như vậy sao không biết cách nghĩ của Hoàng thượng. Nếu đổi là tội trạng khác có lẽ dựa vào Sử Thái sư, Cố tướng còn có thể dàn xếp một chút, nhưng dính dáng đến Lăng Dương vương, đây chính là một trăm cái đầu cũng phải rơi.”



Đào Mặc âm thầm than thở. Trước đây Nhạc Lăng muốn dùng phương pháp này hãm hại Hoàng Quảng Đức, vì hắn cự tuyệt, chỉ vì hắn cho rằng luật pháp trước mặt, nên công bằng vô tư, không dung lời bịa đặt. Dù cho hắn có thù giết gia, dù cho Hoàng Quảng Đức tội ác chồng chất, cũng không nên lấy thủ đoạn vu hãm khiến hắn chịu tội, nếu không hắn và Hoàng Quảng Đức có gì khác biệt? Đều là lấy quyền mưu tư. Chỉ là hắn không nghĩ tới, vòng đi vòng lại, Hoàng Quảng Đức cuối cùng vẫn tiến vào tuyệt lộ này.



Lão Đào nói: “Giám sát Ngự sử quả nhiên thấy hứng thú, đích thân truy tra, đây cũng là nguyên nhân Hoàng Quảng Đức chó cùng rứt giậu.”



Đào Mặc nhớ tới ngọc mã kia tuy đã trả lại cho Nhạc Lăng, nhưng dù sao cũng đã qua tay hắn, thảo nào Hoàng Quảng Đức đuổi theo hắn không tha.



Hách Quả Tử kích động nói: “Lão không phải cũng tra ra rất nhiều tội chứng của hắn sao? Không bằng giao cho Giám sát Ngự sử?”



Lão Đào nói: “Còn cần ngươi nói? Bên cạnh Giám sát Ngự sử có một vị tân khoa trạng nguyên vừa nhậm chức, ta đem đồ vật giao cho hắn cả rồi, hắn tự nhiên sẽ nắm chặt cơ hội.”



Cố Xạ nhướng mày nói: “Tân khoa trạng nguyên? Ai?”



Lão Đào nói: “Hắn gọi là Xà Chiếu Lam.”



Đào Mặc nhìn Cố Xạ hỏi: “Ngươi biết?”



Cố Xạ lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói.”



Lão Đào nói: “Ta thấy phong thái hắn ổn trọng, chính khí giữa hai hàng lông mày lẫm liệt, như có chí sĩ.”



Cố Tiểu Giáp nhún vai nói: “Trên quan trường chưa bao giờ thiếu chí sĩ? Hàng năm đều có, chỉ là không đến vài năm lại trở thành đồng đạo của những tên tham quan ô lại kia.”



Hách Quả Tử nói: “Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ không phải đánh đồng Cố tướng gia vào sao?”



Cố Tiểu Giáp vội nói: “Lão gia nhà ta bất đồng, lão gia nhà ta mang trong lòng là thiên hạ, có thể nào đánh đồng với phàm phu tục tử?”



Cố Xạ thản nhiên nói: “Ông ấy vốn là khởi nguyên, sao lại không thể?”



Nếu là người khác nói như vậy, Cố Tiểu Giáp nhất định sẽ đỏ mặt tía tai tranh cãi, nhưng đối phương là Cố Xạ, y nói như vậy, Cố Tiểu Giáp ngoại trừ ngậm miệng cũng chỉ có thể ngậm miệng.



Lão Đào thấy thế, lại kéo trọng tâm câu chuyện trở về: “Các ngươi còn nhớ ta đi làm gì không?”



“Nhớ. Lúc trước lão nói, Hoàng Quảng Đức muốn đưa đồ vào kinh.” Đào Mặc trợn to hai mắt, “Chẳng lẽ, hắn muốn hối lộ…”



Lão Đào ha ha cười nói: “Thiếu gia một câu nói trúng! Hoàng Quảng Đức thấy mưu kế liên tục không thành, chỉ có thể vơ vét tài sản trong phủ, cầu trợ Cửu Hoàng tử.” Thiên hạ hiện nay, nếu còn có ai có thể nói chuyện với Hoàng thượng vì người “cấu kết với Lăng Dương Vương”, cũng chỉ có Cửu Hoàng tử Hoàng thượng sủng ái nhất.



Hách Quả Tử nói: “Hừ! Hắn nghĩ thật hay. Đồ vật kia ra sao rồi?”



Lão Đào nói: “Do ta ra tay, đương nhiên là dễ như trở bàn tay! Những thứ kia đã được chuyển đến chỗ Giám sát Ngự sử rồi, đưa than trong ngày tuyết không thành, chỉ đành giúp hắn bỏ đá xuống giếng.”



Lão nói như vậy, trong đầu đám người Đào Mặc lập tức tưởng tượng ra bộ dạng mặt xám như tro của Hoàng Quảng Đức, đều thống khoái.



Đám người Lão Đào đi rồi, Cố Xạ thấy Đào Mặc vẫn có tâm sự, liền nói: “Ngươi không vui?”



Đào Mặc lắc đầu nói: “Ta chỉ nghĩ… tội danh của hắn không nên là câu kết Lăng Dương Vương.”



Cố Xạ nói: “Lăng Dương Vương là Vương gia, cấu kết Lăng Dương Vương sao lại là tội danh?”



Đào Mặc sửng sốt.



Cố Xạ nói: “Cấu kết Lăng Dương Vương là tâm bệnh của Hoàng thượng, Hoàng Quảng Đức đâm trúng tâm bệnh của Hoàng thượng, không thể không chết. Về phần chết như thế nào, chết vì tội danh gì, là do Giám sát Ngự sử định đoạt.”



Đào Mặc bừng tỉnh: “Ý ngươi là Giám sát Ngự sử sẽ thu thập những tội chứng khác của hắn?”



Cố Xạ nói: “Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt.”



Đào Mặc thấp giọng nói tiếp: “Nhân quả tuần hoàn, lũ báo không sai.”



“Như vậy, có thể buông xuống chuyện này chưa?” Cố Xạ hỏi.



Đào Mặc quay đầu bắt gặp sự quan tâm tràn đầy trong mắt y, nghi vấn và mê man lưu lại trong lòng nhất thời tiêu tán vô tung, không khỏi lộ ra nụ cười thật tâm.



Cố Xạ nói: “Đã vậy, ngày mai hãy theo ta đi gặp mẹ ta ha.”



Đào Mặc nhìn y, nhẹ nhàng gật gật đầu.