Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Chương 112: An cư lạc nghiệp [4]




Vì vụ án này, Sử Thiên Sơn vẫn ở lại khách điếm, ít khi ra ngoài. Nhưng nhìn sắc mặt hắn, lại rất hợp với câu “Tâm khoan thể bàn”, nửa điểm lo lắng cũng không nhìn ra.



“Chuyện này đã tra ra chân tướng.” Đào Mặc sau khi mời Sử Thiên Sơn ngồi xuống, liền nói ra ngọn nguồn sự tình.



Lúc Sử Thiên Sơn nghe thấy độc thủ phía sau là Hoàng Quảng Đức, giật mình thốt lên, “Hoàng Quảng Đức?”



Kim sư gia sát ngôn quan sắc nói: “Sử công tử biết Hoàng đại nhân?”



Sử Thiên Sơn thản nhiên nói: “Đã gặp ở kinh thành.”



Kim sư gia nói: “Không biết Sử công tử có thể nói đã gặp ở nơi nào hay không?” Hoàng Quảng Đức là quan địa phương, hắn vào kinh chỉ có hai khả năng, một là lén lút tiến kinh, hai là hồi kinh thuật chức. Nếu là lén lút tiến kinh, vậy Sử Thiên Sơn gặp hắn hơn phân nửa là ở Thái sư phủ, nói cách khác, Hoàng Quảng Đức vô cùng có khả năng cấu kết với Sử Thái sư. Nhưng đã cấu kết với Sử Thái sư, thì sao hắn lại muốn hãm hại Sử Thiên Sơn? Chẳng lẽ là phản công, đánh bất ngờ? Nếu là hồi kinh thuật chức, Sử Thiên Sơn không quan không tước, Hoàng Quảng Đức muốn gặp hắn… cực có khả năng vẫn là ở Thái sư phủ.



Kim sư gia phát hiện mình đánh một vòng, lại trở về chỗ cũ.



Sử Thiên Sơn thẳng thắn nói: “Đào đại nhân rửa oan cho ta, có thể nói là ân nhân của ta, ta đương nhiên không che đậy. Thực không dám giấu, ta và Hoàng đại nhân từng gặp nhau ở phủ đệ Cửu Hoàng tử.”



“Cửu Hoàng tử?” Kim sư gia ngẩn người. Vốn tưởng đã kéo ra được Hoàng Quảng Đức sẽ bỏ qua được Cửu Hoàng tử, sao vòng vòng, lại vòng đến Cửu Hoàng tử? Lão nhìn Sử Thiên Sơn, trong mắt tràn đầy hoài nghi.



Sử Thiên Sơn cười khổ nói: “Cũng không phải là ta muốn kéo Cửu Hoàng tử xuống nước, chỉ là, sự thực đúng là như vậy.”



Đào Mặc nói: “Hoàng Quảng Đức sao lại đi gặp Cửu Hoàng tử?”



Sử Thiên Sơn và Kim sư gia liếc nhìn nhau, cười đến rất có ý vị, nói: “Chớ thấy Hoàng Quảng Đức chỉ là một Tri phủ bình thường, ở kinh thành, hắn cũng tính là một nhân vật có mặt mũi, có giao tình thâm hậu với không ít quan to hiển quý.”



Kim sư gia nói: “Mong Sử công tử chỉ điểm.”



Sử Thiên Sơn nói: “Năm đó hắn đậu Tiến sĩ, Cố tướng là quan chủ khảo, từ đó trở đi, hắn tự cho mình là môn sinh của Cố tướng.”



Việc này Đào Mặc và Kim sư gia đều có nghe thấy.



“Hàng năm bá phụ mừng thọ, hắn đều phái người đưa tặng lễ vật quý trọng.” Sử Thiên Sơn nói, “Theo ta được biết, có được vinh quang này, không chỉ có một mình bá phụ ta.”



Kim sư gia không khỏi cảm khái Hoàng Quảng Đức phách lực quá lớn, như kinh thành là nơi tập trung quan to hiển quý, muốn hàng năm chúc thọ tặng lễ trọng, cũng không phải con số nhỏ. Chỉ sợ đây là Hoàng Quảng Đức không quản nhận hối lộ làm trái pháp luật, vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng, chẳng trách hắn xem con đường tiền tài của phụ thân Đào Mặc là cái đinh trong mắt.



Đào Mặc nói: “Nói như vậy, người đứng sau chuyện này vẫn có thể là Cửu hoàng tử?”



“Khụ khụ.” Kim sư gia nhìn Sử Thiên Sơn, thấy thần sắc hắn vẫn như thường mới nói, “Việc này không có bằng chứng, không thể suy đoán lung tung. Chiếu theo chứng cứ trước mắt, Hoàng Quảng Đức mới là người đứng sau. Nhưng bây giờ Vũ cô nương bình an không việc gì, án mạng chưa hề phát sinh, thi thể bị nhận lầm kia cũng đã an táng thỏa đáng, chỉ xem Sử công tử có muốn cáo Vũ thị phu phụ và Hoàng Quảng Đức tội vu hãm hay không.”



Sử Thiên Sơn ha ha cười một tiếng, khoát tay nói: “Ta lưu luyến ở Đàm Dương huyện mấy ngày, đã không còn lưu luyến nữa rồi, lúc này nên cáo từ rời đi thì hơn. Tội vu hãm này, cứ cho rằng nó là một tràng đùa giỡn mà thôi.”



Đào Mặc cau mày nói: “Ngươi thật sự không muốn truy cứu?”



Sử Thiên Sơn nhìn hắn nói: “Làm sao có thể truy cứu?”



Tội vu hãm nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Bất quá trước mắt Sử Thiên Sơn không hề bị thương, cái này tự nhiên hóa thành nhỏ, nhỏ tự nhiên hóa thành không, đầu xuôi đuôi lọt.



Kim sư gia cũng mong sao vụ án kết thúc ngay bây giờ, liền ôm quyền nói: “Sử công tử quả nhiên có lòng độ lượng.”



Sử Thiên Sơn hồi lễ nói: “Không dám không dám. Ta chỉ là thảo dân, hai tay lộng gió, thực sự nên thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”



Sử Thiên Sơn đi rồi, đám người Cố Xạ mới từ vách sát bên đi qua.




Đào Mặc đứng dậy, lộ ra bức tường phía sau bị Lão Đào nhất chỉ xuyên qua.



Kim sư gia nói: “Sử Thiên Sơn rất cẩn thận, tỏ rõ không muốn lội vào hồ nước đục này.”



Cố Tiểu Giáp hừ lạnh nói: “Nếu không muốn lội, hà tất kéo Cửu Hoàng tử xuống nước? Ta thấy hắn căn bản là muốn mượn đao giết người, ngồi trên núi xem hổ đấu.”



Kim sư gia nói: “Ta lại thấy hắn nói thật.”



Cố Tiểu Giáp nhìn lão chằm chằm: “Chất tử của Sử Thái sư ngươi cũng dám tin?” Sử thái sư và Cố tướng xưa nay bất hòa, bởi vậy ở trong lòng Cố Tiểu Giáp, Sử Thiên Sơn dù không có tội ác tày trời, cũng là người sắp sửa có tội ác tày trời.



Kim sư gia nói: “Thân phận Cửu Hoàng tử tôn quý như thế nào? Chúng ta đối phó với một Hoàng Quảng Đức đã tốn sức đến như vậy, huống hồ là Hoàng tử, làm sao kiến càng có thể lay động cây?”



Cố Tiểu Giáp nói: “Hắn thật sự có hảo tâm như vậy?”



Kim sư gia nói: “Nói hay không nói đối với hắn cũng không có hại gì, hà tất không nói?”



Cố Tiểu Giáp bĩu môi.



Kim sư gia nhìn về phía Cố Xạ hỏi: “Cố công tử nghĩ sao?”



Cố Xạ nói: “Có thể kết án rồi.”



Kim sư gia cười nói: “Cũng phải. Vũ thị phu phụ tuy ăn không nhiều lắm, nhưng cũng không thể nuôi mãi trong lao.”




Lão Đào đột nhiên hỏi Đào Mặc: “Thiếu gia dự định ngày nào khởi hành?”



Cố Tiểu Giáp cau mày hỏi: “Khởi hành? Đi đâu?”



Không biết có phải ảo giác hay không, Lão Đào cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình như một tên lừa gạt lừa phu nhân nhà mình. Lão vội ho một tiếng: “Vài ngày nữa là thanh minh, thiếu gia muốn đi tảo mộ lão gia.”



Cố Tiểu Giáp nhìn về phía Cố Xạ.



Cố Xạ nói: “Đi nơi nào tảo mộ?”



“Ngũ Ngụy sơn.”



Cố Xạ nói với Đào Mặc: “Ta đi cùng ngươi.”



Từ lúc Lão Đào nói muốn đi tảo mộ, Đào Mặc liền nhìn chăm chăm Cố Xạ, nghe vậy liền cười tươi như hoa, liên tục gật đầu.



Cố Xạ nói: “Mang nhiều y vật một chút, chúng ta tiện đường đến kinh thành.”



Đào Mặc khẩn trương.



Lão Đào vội nói: “Đây là đương nhiên. Đã thành thân rồi, đương nhiên phải đến kinh thành bái kiến Cố tướng đại nhân.” Nói là nói vậy, Lão Đào cũng không khỏi lo lắng. Thiên hạ phụ mẫu tâm, có ai có thể tiếp nhận một đứa con dâu là nam tử? Huống gì Cố Hoàn Khôn là văn quan đứng đầu hiện nay, mà Cố Xạ là nhi tử độc nhất, chỉ nghĩ đến đấy, lão đã cảm thấy tiền đồ ảm đạm vô quang.



Cố Xạ thấy Đào Mặc bất an, nhẹ giọng nói: “Ngươi không phải muốn cáo Hoàng Quảng Đức sao?”



Lão Đào nói: “Cố công tử nói…”




Cố Xạ nói: “Nếu muốn cáo hắn, tất nhiên phải vào kinh thành.”



Lão Đào nói: “Chỉ là không biết Cố tướng gia đến lúc đó có…” Ánh mắt lão quét về phía Đào Mặc.



Cố Xạ nói: “Ông ấy là ông ấy, ta là ta.”



Lão Đào thấy ngữ khí y khi nhắc tới phụ thân lại lạnh lùng cứng rắn, không khỏi ngẩn ra.



Đào Mặc đứng dậy đi đến bên cạnh y, im lặng kéo kéo tay áo y.



Cố Xạ quay đầu nhìn hắn.



Đào Mặc nói: “Kỳ thực, ta chỉ cần có thể cùng ở chung với ngươi. Dù có phải giấu diếm hôn sự giữa chúng ta cũng không sao cả.”



Lão Đào nháy mắt với Kim sư gia bọn họ. Bọn họ liền rón rén đi ra ngoài, Hách Quả Tử đi sau cùng còn thuận tay đóng cửa lại.



Cố Xạ nói: “Ta và phụ thân đã rất lâu không nói chuyện.”



Đào Mặc kinh ngạc nhìn y.



Cố Xạ nhàn nhạt nói: “Án của Hoàng Quảng Đức không cần dựa vào ông ấy, ta cũng có thể giúp ngươi. Ngươi không cần lo lắng.”



“Ta cũng không phải có ý này.” Đào Mặc sốt ruột.



Cố Xạ nói: “Ngươi cũng không cần lo lắng phụ thân ta sẽ làm khó ngươi. Trên thực tế, ta có thành thân hay không, ông ấy căn bản không quan tâm. Cũng như, ta không quan tâm ông ấy có tán thành việc ta thành thân hay không.”



Đào Mặc nghĩ không ra quan hệ giữa cha con bọn họ lại kém đến nỗi này.



Cố Xạ trầm mặc một hồi, đứng lên nói: “Về thu thập đồ đạc, ngày mai chúng ta lên đường đi.”



Đào Mặc nhìn gò má lạnh lùng của y, không biết làm sao an ủi, chỉ có thể dùng tay nhẹ nhàng ôm tay hắn, lập tức hắn cảm thấy một lực mạnh kéo hắn tới, ôm chặt lấy.



“Huyền Chi?”



“Đến kinh thành rồi, ta dẫn ngươi đi gặp mẫu thân.” Thanh âm vẫn như trước bình đạm như nước.



“Ừ.” Đào Mặc vươn tay ôm lại y.



Quan địa phương không được điều động thì không được tùy tiện rời cương vị, Đào Mặc rời đi phải xin chỉ thị Tri phủ Đàm thành. Lão Đào đêm đó mang theo tín hàm Cố Xạ đích thân viết đi suốt đêm đến Đàm thành. Dù ngựa không dừng vó, đi về cũng tốn không ít thời gian. Chờ Lão Đào mang theo công văn Tri phủ Đàm thành đã phê trở lại Đàm Dương, đã là chính ngọ ngày thứ hai.



Mọi người dùng xong ngọ thiện, liền chính thức khởi hành.



Đào Mặc vẫn như trước đem mọi công việc giao cho Thôi Quýnh.



Thôi Quýnh biết thân phận Cố Xạ, lại biết quan hệ giữa Cố Xạ và Đào Mặc không giống bình thường, nào dám có tâm tư khác, cuống quít đáp ứng. Trong Huyện nha có Kim sư gia tọa trấn, Thôi Quýnh dù có muốn giở trò bịp bợm, cũng không tránh khỏi ánh mắt lão, bởi vậy Đào Mặc hết sức yên tâm, chỉ căn dặn Kim sư gia lần nữa, nếu có biến động gì, lập tức báo tin cho hắn.



Bàn giao một hồi, đến giờ Thân, mã xa mới chậm rãi rời Huyện nha.