hương 965THEO ĐUỔI THỪA TƯỚNG ĐẠI NHÂN (19)
Duyên phận là thứ rất thần kỳ.
Nhưng lúc này Thời Sênh không tin vào thứ duyên phận này chút nào.
Cô chỉ biết, tác giả kịch bản muốn gϊếŧ chết cô!
Vì sao nữ chính đại nhân lại ở bên trong, lật bàn!
Lúc này nàng ta không phải nên chàng chàng thϊếp thϊếp với nam chính đại nhân, bồi dưỡng tình cảm, sau đó tạo em bé sao?
Bị người ta trói tới đây là thế nào? Anh hùng cứu mỹ nhân chơi mãi không chán sao! Mẹ kiếp, ngươi không chán, lão tử đã chán rồi!
Học lão tử đây này, có bao giờ cần đàn ông nhà mình cứu đâu chứ.
Thời Sênh cảm thấy có lẽ mình nên viết sách.
Tên sách có thể gọi là…những năm nữ chính được nam chính cứu đó.
[…] Nam nhân nhà cô lúc này căn bản không nghĩ tới chuyện cứu cô.
Hệ thống lải nhải bị Thời Sênh mắng một trận. Hệ thống rất ấm ức, nó nói thật cũng có lỗi sao?
Nam nhân nhà mình không tới cứu, còn giận lây sang nữ chính người ta có người cứu, mẹ kiếp tâm lý biếи ŧɦái!
#Ký chủ nhà ta có thể là kẻ biếи ŧɦái, làm sao đây, online đợi, rất sốt ruột #
Nhan Cẩm Tú phát giác bên cửa sổ có người, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt hơi quen thuộc, nàng ta ngây ra, phản ứng được bên ngoài là ai, cũng không biết sao lại kêu lên một tiếng, “Trưởng Công chúa.”
Tiếng kêu này của nàng ta, dẫn tới sự chú ý của người khác, nhân lúc những người đó chưa nhìn tới, Thời Sênh nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi cửa sổ.
Bản cô nương không muốn làm đệm lưng cho nữ chính.
Cửa sổ khôi phục lại diện mạo cũ, giống như chưa xuất hiện cái gì.
“Vừa nãy bên ngoài có người sao?” Một muội tử bên cạnh Nhan Cẩm Tú hỏi.
Nhan Cẩm Tú cũng không xác định vừa nãy có phải ảo giác không, người bên ngoài cửa sổ biến mất quá nhanh.
“Có phải có người tới cứu chúng ta không?
Nhan Cẩm Tú nhìn về phía mấy người xung quanh, bình tĩnh nói: “Cởi trói trước đã.”
“Đúng đúng, nhanh, giúp ta một chút.”
…
Thời Sênh rời khỏi căn phòng đó, trực tiếp đi lên sàn tàu.
“Ai!” Một tiếng hét lớn vang lên.
Thời Sênh ngẩng đầu lên. Mọt tên hán tử to lớn thô kệch đứng trên lầu hai phía sau cô, trừng mắt nhìn Thời Sênh đầy hung dữ, giây lát sau, hét lớn với bên dưới, “Các ngươi làm ăn kiểu gì đây, người đã chạy ra ngoài rồi!”
Trong thuyền lập tức xông ra hai đại hán, y phục trên người có lẽ là loại đả thủ.
“Sao cô ta chạy ra ngoài rồi? Người trông coi cô ta đâu?” Hán tử bên trên còn đang chất vấn.
Hai hán tử còn chưa kịp trả lời, Thời Sênh từ xa tiếp một câu, “Chúng nhảy xuống sông rồi.”
Các hán tử: “???”
Nhảy sông?
Sao có thể nhảy sông?
“Ngẩn ra làm gì, bắt cô ta lại, đi xem xem xảy ra chuyện gì rồi!” Đại hán trên lầu hét xong, cũng vòng tới bên cạnh, đi từ cầu thang xuống.
Hai đại hán lập tức tiến lên trước muốn bắt Thời Sênh.
“Có lời gì cứ từ từ nói, động tay động chân còn coi là đàn ông gì!” Thời Sênh lùi về phía sau, “Các ngươi không được qua đây, còn tới nữa ta không khách sáo đâu.”
Các hán tử: “…” Cô nương này đầu có bệnh sao?
Hai người nhìn nhau một cái, đẩy nhanh tốc độ đi tới phía Thời Sênh, ánh mắt Thời Sênh hơi lạnh, cổ tay lật lại, thiết kiếm bất ngờ xuất hiện.
“Gào!”
“A!”
Đại hán còn chưa xuống tới nơi nghe thấy tiếng kêu thảm, đi nhanh xuống, nhìn thấy hai người nằm trên sàn tàu không biết sống chết, trên mặt toàn là thịt vàng không nhịn được co rúm lại.
Thời gian hắn xuống lầu, đã xảy ra chuyện gì.
“Đã nhắc nhở các ngươi đừng qua đây rồi.” Coi lời bản cô nương nói là trò đùa sao? Thiểu năng!
Thời Sênh lại nhìn về phía đại hán, “Ngươi cũng muốn tự sát à?”
Đại hán: “…” Chưa thấy ai huênh hoang như vậy bao giờ.
“Người đâu!” Đại hán vừa lùi về sau, vừa hét lớn.
Thời Sênh giơ tay lên ném thiết kiếm tới, trúng vào giữa ngực đại hán. Toàn thân hắn co lại, từ từ ngã ra sàn tàu.
Người từ trong đi ra, vừa hay nhìn thấy cảnh đại hán ngã xuống sàn tàu, không gian nhanh chóng tĩnh lặng, sau đó nam nhân đứng đầu tiên hất tay.
“Lên cho ta!”
Mắt Thời Sênh nheo lại, luôn có người muốn tự sát, thiểu năng khốn kiếp!
…
Người trên thuyền không ít, trước sau cộng lại phải đến năm sáu chục người, Thời Sênh vứt phần lớn người xuống sông, chỉ để lại một số ít người.
Cô trói tất cả lại trên sàn tàu.
Vừa trói xong người, Nhan Cẩm Tú liền đem theo mấy muội tử xông lên sàn tàu.
Thời Sênh quay đầu nhìn nàng ta một cái, sự bình tĩnh và thản nhiên trong ánh mắt đã khiến bước chân của Nhan Cẩm Tú cứng ngắc lại.
Đúng là nàng ta!
Sao nàng ta lại ở đây??
Nhan Cẩm Tú hít sâu một hơi, lên trước mấy bước, “Trưởng Công chúa điện hạ, sao người lại ở đây?”
Ngữ khí đó giống như đang chất vấn cô vậy.
“Liên quan quái gì tới ngươi!” Trên mặt Thời Sênh đầy vẻ huênh hoang.
Nhan Cẩm Tú: “…”
Nhan Cẩm Tú không tiếp lời được, lời này nàng ta căn bản không thể tiếp.
Thời Sênh nhìn Nhan Cẩm Tú mấy cái bằng ánh mắt hơi xấu xa, nếu cô gϊếŧ chết nàng ta ở đây, cơ hội có bao nhiêu đây?
Ngay khi Thời Sênh suy nghĩ, Nhan Cẩm Tú đã móc ra đạn tín hiệu trong tay áo, bắn lên trời.
Thời Sênh: “…” Mẹ nó chứ, sao động tác của nữ chính này nhanh như vậy?
Đã bảo nữ chính chỉ kéo dài kịch bản thôi mà?
Kịch bản lại lừa lão tử!
Nhan Cẩm Tú phát đạn tín hiệu không bao lâu, mặt sông phía xa từ từ chạy tới một con thuyền, trên thuyền treo cờ của nha môn.
Nữ chính lại là tới nằm vùng!
Khốn kiếp!
Đây là cái kịch bản quái quỷ gì vậy?
Đã nói là yếu đuối cơ mà? Ngươi không giả vờ giả vịt nữa sao?
Người của nha môn cũng không ngờ Thời Sênh ở trên thuyền, nhìn thấy cô người nào người nấy đều sợ nhũn cả chân ra, trực tiếp quỳ trên đất.
“Tham kiến Trưởng Công chúa điện hạ.”
Vị này sao lại ở đây??
“Các ngươi đang làm gì?” Đám người này có chuẩn bị tới, còn có nữ chính làm nội ứng, là tình huống gì?
Mấy người quỳ phía trước nhìn nhau mấy cái, một người trong đó kể lại sự việc một lượt.
Họ là đang bắt một tổ chức buôn người, Nhan Cẩm Tú trà trộn vào tổ chức này, làm nội ứng cho họ.
Kế hoạch của họ là đợi đám người này tới nơi, tìm được sào ổ của chúng, mới bắt chúng.
Ai ngờ bị Thời Sênh giữa đường chọc vào.
“Điện hạ, sao người lại một mình ở đây?”
Mặt Thời Sênh đầy vẻ chán ghét, “Bị bắt, chứ chẳng lẽ ta còn có thể tự lên đây ngắm cảnh sao?”
“Những người này lại to gan như vậy!” Người đó nổi giận, “Điện hạ yên tâm, bỉ chức nhất định sẽ tra ra người đứng đằng sau vụ này… Điện hạ? Điện hạ đâu?”
Người bên cạnh chỉ về phía xa.
Thời Sênh đi tới trước mặt những người bị trói đó, nhìn vòng quanh một lượt, xách một nam nhân ra, mặt mũi thân thiện, giống như thúc thúc biếи ŧɦái dụ dỗ tiểu muội muội vậy, “Nào, nói cho ta biết, ai sai ngươi bắt trói ta?”
Nhưng giọng nói của cô cũng không thân thiện chút nào, vô cùng u ám ghê người.
“Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, tùy ngươi.” Nam nhân hừ một tiếng.
Thời Sênh hơi nhướng mày, dường như rất ngạc nhiên, “Ô, có cốt khí nhỉ.”
“Hừ!”
Thời Sênh cong mày, dùng kiếm cắt dây thừng của người khác ra, “Các ngươi có thể đi rồi.”
Mọi người: “…” Nữ nhân này muốn làm gì?
Quan binh: “…” Công chúa điện hạ đang làm gì?
Cả đám người ngẩn ra, đợi khi phản ứng lại được, bọn cướp lập tức đứng lên, nhảy vào dòng sông bên cạnh, có thể chạy không chạy đó là đồ ngốc.
“Điện hạ?!” Sao có thể thả những người này đi?
“Trưởng Công chúa điện hạ, người không thể thả họ đi.” Nhan Cẩm Tú cũng đứng ra, nghiêm túc nói: “Chúng bức hại bách tính, làm bại hoại giang hồ. Người làm thế này là thả hổ về núi.”
Thời Sênh hời hợt nhìn Nhan Cẩm Tú một cái, “Ta làm việc còn chưa tới lượt ngươi chỉ tay vẽ chân.”