Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 964: Theo đuổi thừa tướng đại nhân (18)




Hoàng Thượng hét xong, lại thủ thỉ giảng giải cho Thời Sênh, “Trường Ninh à, con người Liên Trầm này không phải người con có thể điều khiển. Hắn không phải mối tốt. Nam nhi tốt của kinh thành vô số, con chọn một người tốt hơn đi.”

Còn ai có thể tốt hơn Liên Trầm được nữa?

So quyền thế, Liên Trầm dưới một người trên vạn người.

So tướng mạo, nghiền nát tất cả sinh vật của toàn kinh thành.

Cái quan trọng nhất, những nam nhân đó tốt hơn nữa, cũng không phải người cô muốn tìm, cầm tới làm bình hoa cũng không thích.

“Nhưng con chỉ thích hắn thôi.”

Hoàng thượng suýt chút tức tới không thở nổi, “Con thích hắn ở đâu?”

“Chỗ nào cũng thích.”

“Con…” Hoàng thượng tức tới phát run, tay chỉ chỉ trong không trung, “Trẫm sẽ không đồng ý, hoặc là ngươi tự chọn một phò mã, hoặc là Trẫm chọn một người cho ngươi!”
Đến Trẫm cũng dùng tới, có thể thấy là Hoàng thượng tức điên rồi.

“Con chọn Liên Trầm.”

“Ngoài hắn!” Hoàng Thượng tức giận thêm một câu.

Thời Sênh lùi một bước, “Con không chọn hắn làm phò mã, con chọn hắn làm Thái phó của con.”

Đây mới là mục đích cuối cùng của cô.

Nếu cô thật sự muốn ở bên cạnh Liên Trầm, há có thể vì một câu nói của Phụ hoàng này mà ngăn được.

Hoàng Thượng trợn tròn mắt, “Thái phó?”

Để một gian thần như Liên Trầm đi làm Thái phó của nàng? Dạy nàng làm gì? Tạo phản sao?

Hay là nói, đây chỉ là thủ đoạn tiếp cận Liên Trầm?

Trước khi Hoàng thượng đưa ra nghi vấn, Thời Sênh trực tiếp cho ra một lựa chọn, “Dù sao nếu người không để hắn làm Thái phó của con, thì để hắn làm phò mã của con đi.”

“Không được!”

“Vậy con sẽ rời cung bỏ đi!”
“Con muốn làm Phụ hoàng tức chết phải không?” Hoàng thượng tức tới đập thẳng bàn.

Hoàng Thượng nói gì cũng không đồng ý, Thời Sênh vẫn nói là làm, tối hôm đó không hồi phủ, Hoàng thượng vừa nghe liền sốt ruột.

Phái Ngự Lâm Quân lật tung trong kinh thành tìm.



Liên phủ.

Liên Trầm chỉ mặc áσ ɭóŧ đứng trước thư án, trước mặt trải giấy tuyên, bút khua trong tay hắn, nét mực hiện ra, một bức tranh sơn thủy dần rõ ràng lên.

“Cộc cộc cộc.”

Cửa phòng bị người ta gõ vang, Liên Trầm không có bất cứ động tĩnh gì, nghiêm túc vẽ đường nét dãy núi, cho tới khi nét bút cuối cùng hạ xuống, hắn mới hơi hơi ngẩng đầu, “Vào đi.”

Két…

Người tới đứng trước thư án, cung kính nói: “Công tử, Trưởng Công chúa biến mất rồi.”

Liên Trầm đặt bút lông xuống, ánh mắt hơi lóe lên, “Biến mất rồi? Biến mất thế nào?”
“Nghe nói Trưởng Công chúa và Bệ hạ cãi nhau ở ngự thư phòng, sau khi đi ra liền biến mất. Giờ cấm vệ quân và Ngự Lâm Quân cả kinh thành đều đang tìm ngài ấy, sắp tới phủ chúng ta rồi.”

Ngự Lâm Quân là tới lục soát từng nhà một, phủ Thừa tướng đương nhiên cũng ở trong phạm vi tìm kiếm.

“Vì chuyện gì?”

“Không biết, khi đó ngự thư phòng chỉ có Bệ hạ và Trưởng Công chúa.” Họ có thể sắp xếp người bên cạnh Hoàng thượng, nhưng loại nói chuyện chỉ còn lại hai người này, không dễ nghe ngóng như thế.

Liên Trầm cầm khăn tay trên bàn lên, lau lau ngón tay không dính mực, sau đó cầm quạt gấp bên cạnh lên, “Đi xem xem.”

Bên ngoài đã có hạ nhân đợi, Liên Trầm ra ngoài đã có người đưa áo khoác.

Liên Trầm vừa đi tới cửa phủ, Ngự Lâm Quân cũng tới rồi.

“Thừa tướng đại nhân.” Nam nhân dẫn đầu nhảy xuống từ trên lưng ngựa, chắp tay cúi người.
“Đoàn đại nhân.” Liên Trầm hơi hơi gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng truyền ra trong đêm, “Đêm hôm tới thăm, là vì chuyện gì?”

Đoàn Phong mắng thầm trong lòng một tiếng, rõ ràng cái gì hắn cũng biết, lại còn cố mà hỏi.

Hắn đè lại sự bất mãn trong lòng, đáp: “Trưởng Công chúa điện hạ mất tích, Bệ hạ phái thần tìm kiếm. Không biết Thừa tướng đại nhân có từng gặp Trưởng Công chúa điện hạ không?”

Những công chúa hoàng tử này, xảy ra chút chuyện đã làm ầm lên, cuối cùng chỉ có họ xui xẻo thôi.

Trong lòng Đoàn Phong rất bất bình.

“Chưa từng.” Liên Trầm nghiêng nghiêng người, “Đoàn đại nhân có muốn vào kiểm tra không?”

Đoàn Phong nhìn phủ Thừa tướng sau lưng Liên Trầm, suy nghĩ giây lát, “Đắc tội, vào soát.”

“Công tử?” Nếu công tử không để họ vào, thì sao những người này dám xông bừa.
Liên Trầm cúi đầu, che đi thần sắc trên mặt hắn, người nói chuyện biết quyết định của công tử nhà mình, im miệng không nói thêm nữa.

Đoàn Phong lục soát không bao lâu, rất nhanh đã đưa người đi ra, miễn cưỡng chắp tay, “Làm phiền Thừa tướng, cáo từ. Đến phía trước lục soát.”

Đoàn Phong không đợi Liên Trầm nói chuyện, trực tiếp đem người tới phủ đệ phía trước.

“Công tử, Đoàn Phong này càng ngày càng huênh hoang.”

Liên Trầm buông quạt gấp đang chơi trong tay, nhẹ nhàng mở ra, lại từ từ gấp lại, “Mạng của Đoàn Phong không dài nữa.”



Đoàn Phong lật tung cả kinh thành, cũng không tìm được Thời Sênh.

Mà lúc này đầu sỏ tội ác, đang bị người ta trói đưa tới một con thuyền.

Đừng hỏi cô vì sao lại bị bắt.

Cô có thể nói chỉ có hai tên tác giả kịch bản và vận may liên thủ gây chuyện không?
Đã đen thì uống nước cũng giắt răng, chưa nói đến chuyện còn có tác giả kịch bản luôn muốn gϊếŧ chết cô. Tác giả kịch bản chỉ yêu con gái ruột của bà ta là nữ chính đại nhân thôi.

Bia đỡ đạn đang yên đang lành cũng phải bị ngược đãi, thêm dầu thêm muối cho nhân vật chính, tăng chút kɦoáı ƈảʍ.

Lật bàn!

Ngược cái ông nội ngươi! Lão tử chỉ muốn ghẹo trai thôi, có làm việc gì thương thiên hại lý đâu chứ? Trước đây cô cũng chỉ đứng xem kịch, nói vài câu khiêu khích một chút, dựa vào cái gì người đen đủi lại là cô?

Bản cô nương không phục!

[…] Ký chủ có bệnh uống thuốc.

Cô đừng làm cái khác, mau rút kiếm chém chết đám khốn này.

Đợi chút!

Ta là Hệ thống chính trực, vì sao lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy?

Chủ nhân, người mau online, ta bị Ký chủ tẩy não mất!
Thời Sênh muốn tự cứu chắc chắn không có vấn đề, nhưng dù thế nào cô cũng phải xem tên thiểu năng nào dám trói cô.

Không dùng để tế kiếm thì thật có lỗi với sự nhẫn nhục của lão tử, bị đám thiểu năng đó đưa tới đây.

Thời Sênh bị vứt vào một nơi trông như kho, vẫn bị trói. Đợi những người đó đi ra, Thời Sênh nhanh nhẹn nới lỏng dây trói cho mình, hoạt động một chút gân cốt hơi tê mỏi, kéo cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài.

Bên ngoài là nước sông vàng óng, lại bị trói lên sông à.

Nghĩ cũng phải, nước Tấn không gần biển, nếu thật sự bị trói ra biển thì mới là chuyện lạ.

Thời Sênh thử kéo cửa dưới, bị khóa.

Bên ngoài có tiếng người đi lại, có lẽ có người canh gác.

Thời Sênh móc thiết kiếm ra, khua một cái trong không khí, đột nhiên chém xuống, cửa vốn không chắc chắn lắm, trực tiếp bị chia thành hai nửa.
Nhân lúc người bên ngoài còn đang ngây ra, Thời Sênh lẻn ra, giải quyết hai người đó, vứt thẳng xác xuống sông.

Cô nhìn khắp xung quanh, rồi đi về phía sàn tàu.

Con thuyền này rất lớn, trên đường cũng gặp phải mấy người, nhưng đều bị Thời Sênh giải quyết dễ dàng vứt xuống sông cho cá ăn.

“Ui… ai yoo, không được rồi, đau quá.”

“Suỵt! Các ngươi nhỏ tiếng chút! Muốn để người bên ngoài nghe thấy sao?”

Khi đi qua một căn phòng, bên trong có giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

Thời Sênh dừng bước, quay đầu nhìn về phía căn phòng bên cạnh, cửa phòng cũng bị khóa, Thời Sênh nhìn xung quanh, tìm được một chiếc cửa sổ bên cạnh, nhưng hơi cao.

Thời Sênh đạp lên đống đồ chất đống bên dưới, trèo lên cửa sổ, nhìn vào trong.