Nhan Cẩm Tú nhíu mày, trong mắt đầy vẻ bất mãn với Thời Sênh.
Vào thời điểm thế này rồi, nàng ta còn hành động bừa bãi như vậy, hoàn toàn không có chút giác ngộ nào của công chúa nước Tấn.
Ánh mắt bình tĩnh của Thời Sênh quét qua người khác, “Các ngươi bớt om sòm cho ta, người là lão tử bắt, lão tử muốn thả thì thả, có bãn lĩnh thì tự mình bắt đi.”
Mọi người: “…” Huênh hoang không biên giới thế này.
Chưa từng thấy kiểu bẫy nhau như vậy bao giờ.
Nước Tấn này không phải của Đoan Mộc Gia ngươi sao?
Thời Sênh lại lần nữa nhìn về phía nam nhân đã bắt đầu hoảng loạn, khóe miệng cong lên đầy xấu xa, “Giờ, ngươi có thể nói cho ta, là ai bảo các ngươi bắt trói ta rồi chứ?”
Vừa nãy nhiều người như thế, mọi người phải chết cùng chết, trong lòng nam nhân cũng còn có thể chấp nhận.
Nhưng giờ những người đó đã được thả đi rồi, việc này khiến sự cân bằng trong lòng nam nhân này bị phá vỡ, hắn cũng không muốn chết.
“Ta nói rồi, ngươi sẽ thả ta đi chứ?” Nam nhân nhìn về phía Thời Sênh.
“Tùy tâm trạng.”
Sắc mặt nam nhân hơi thay đổi, “Vậy ta dựa vào cái gì nói cho ngươi.” Ý của tùy tâm trạng tức là nàng ta sẽ không thả mình đi sao?
Thời Sênh dùng thiết kiếm chống đất, tùy ý nói: “Nếu ngươi không nói, khẳng định là chết chắc. Ngươi muốn chết thế nào? Chết ngang hay chết dọc? Hoặc… xé thành tám mảnh? Ngũ mã phanh thây…”
Theo lời của Thời Sênh, sắc mặt của nam nhân từ xanh chuyển trắng. Một cô nương như nàng ta, sao có thể mặt không đổi sắc nói ra những cực hình này.
Trong lòng nam nhân có chút sụp đổ, vì sao vừa nãy người bị bắt ra là hắn, chứ không phải người khác.
Không chỉ nam nhân sụp đổ, quan binh phía sau cũng sụp đổ.
Vị Trưởng Công chúa này cũng quá hung tàn rồi, đến lăng trì cũng nói ra, còn hình dung vô cùng sinh động, giống như nàng ta thật sự từng đích thân lăng trì người vậy.
“Chọn một cái đi.” Thời Sênh cầm kiếm chọc vào nam nhân.
Hàn khí trên thiết kiếm, khiến thần kinh căng cứng của nam nhân sụp đổ, hắn gào to một tiếng, “Ta nói.”
Thời Sênh đặt thiết kiếm lại mặt đất, có gió vô hình tuôn ra từ phía dưới thiết kiếm, khuếch tán ra xung quanh.
“Ta không biết hắn là ai, chúng ta nhận nhiệm vụ đều là lấy tin tức từ chỗ người trung gian, sẽ không trực tiếp gặp mặt người thuê.”
Thời Sênh cười gằn một tiếng, “Ta thấy ngươi thật sự muốn chết.”
Người nam tử hơi run, “Điều ta nói là sự thật, nhưng chúng ta có một thứ…”
Vèo…
Phi đao từ bên cạnh nam nhân bắn tới, tốc độ nhanh như chớp, nhưng khi lại gần nam nhân, tốc độ lại giảm chậm lại, giống như bị người ta ấn vào ống kính quay chậm.
Thiết kiếm trong tay Thời Sênh hơi nghiêng, phi đao từ trong không khí rơi lên sàn tàu.
Chơi trò cũ với bản cô nương, cũ chết ngươi luôn!
Cả không gian tĩnh lặng không tiếng động, giống như thất cả mọi người đều biến mất vậy, chỉ còn lại giọng nói thô kệch của nam nhân.
Nam nhân sao không biết đây là có người muốn gϊếŧ mình diệt khẩu. Hắn luống cuống móc ra một vật từ trong tay áo, “Đây là của người thuê đó cho chúng ta, chúng ta dùng nó để vào hoàng cung.”
Đó là một yêu bài.
Lúc đó chỗ cô bị bắt là ở trong cung, những người này lợi dụng con đường ngoằn nghèo trong cung đó, cộng thêm sự giúp đỡ của tác giả kịch bản, Thời Sênh cũng có ý thả nước, chúng mới có thể bắt được cô.
“Chúng ta chỉ biết vậy thôi, còn lại không biết gì cả, Điện hạ tha mạng.”
Thời Sênh khua khua tay, nam nhân như trút được gánh nặng, trèo từ trên đất lên, chạy tới mạn thuyền.
“Các ngươi không bắt người à?” Thời Sênh nhìn về phía quan binh vẫn đang ngẩn ra.
Được Thời Sênh nhắc nhở, họ hoàn hồn lại, cùng xông lên, bắt lấy nam nhân chưa kịp nhảy xuống.
“Ngươi lật lọng!” Nam nhân phẫn nộ vùng vẫy, tức đỏ mắt, “Ngươi đã nói thả ta đi!”
Thời Sênh ngắm nghía yêu bài, “Ta thả ngươi đi rồi! Người bắt ngươi là họ, liên quan gì tới ta?”
Đừng có lỗi gì cũng vứt lên người lão tử, lão tử không cõng tội.
“Tiện nhân ngươi, ngươi không được chết tử tế…”
“Đem xuống, mau đem xuống.”
Nam nhân bị đưa đi, trên sàn tàu chỉ còn lại quan binh của quan phủ và mấy muội tử Nhan Cẩm Tú mang theo.
Thời Sênh quét mắt qua người mấy muội tử đó, chỉ vào một người trong đó, “Bắt lấy cô ta.”
Khi vừa nãy phi đao bay tới, cô quan sát biểu cảm của những người này, muội tử đó khi nhìn thấy tốc độ phi đảo giảm xuống rõ ràng không đúng.
Không như kinh ngạc của người khác, phần lớn sợ bị vạch trần.
Vừa nhìn đã biết có vấn đề, không bắt cô ta thì bắt ai.
“Điện hạ?” Đây là chuyện gì? Thả đi đám cướp giờ lại muốn bắt người bị hại?
Ngươi gây chuyện như vậy, có nghĩ tới cảm nhận của họ không?
Được thôi, người ta là công chúa, họ chỉ là đám nghe lệnh hành sự, không cần phải nghĩ tới cảm nhận của họ.
“Bảo ngươi bắt thì bắt, phí lời nhiều như vậy làm gì?” Thời Sênh trừng mắt nhìn người nói chuyện một cái, thái độ hung ác, “Muốn chết à?”
“… Vâng.” Người đó khua khua tay, “Bắt ả ta qua đây.”
Cô nương bị gọi tên thấy tình thế không đúng, lập tức nắm lấy cánh tay của Nhan Cẩm Tú, nước mắt ào ào rơi xuống, “Nhan tỷ tỷ, muội làm sai chuyện gì chứ? Công chúa điện hạ muốn bắt muội…”
Nhan Cẩm Tú trước đây tiếp xúc với muội tử này không tồi, chặn cô ta sau lưng, “Điện hạ, người bắt người cũng nên có lý do chứ.”
Thời Sênh liếc nàng ta một cái, “Lo chuyện bao đồng, bắt luôn.”
Nhan Cẩm Tú: “…”
Nhan Cẩm Tú hơi rụt lại, nàng ta không cần thiết vì một người vừa quen, đi đắc tội với Trưởng Công chúa như kẻ điên này.
Ngay khi nàng ta do dự, muội tử vừa nãy còn dịu dàng yếu đuối, đột nhiên từ phía sau ôm vòng lấy nàng ta, dùng dao găm kề lên cổ nàng ta.
Muội tử quát một tiếng, gương mặt gớm ghiếc, “Đừng qua đây, không thì ta gϊếŧ nàng ta!”
“Ai yaa, bị rắn cắn rồi phải không.” Thời Sênh cười trên nỗi đau của người khác nhìn Nhan Cẩm Tú, ai bảo tên khốn ngươi lo chuyện bao đồng.
Nhan Cẩm Tú cũng không ngờ muội tử này sẽ đột nhiên uy hϊếp mình, biểu cảm rất khó coi.
“Chuẩn bị cho ta một con thuyền!”
“Ngươi gϊếŧ luôn nàng ta cũng được.” Thời Sênh ở bên cạnh cổ vũ, gϊếŧ nữ chính, nói không chừng nghịch chuyển thành nữ chính, một việc có lợi làm sao.
Muội tử: “…” Sao nàng ta không đi theo lối mòn?
“Điện hạ, đó là Nhan tiểu thư!” Sao người có thể nói vậy.
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, cô ta không phải Nhan Cẩm Tú, lão tử còn chưa nói đâu.
Muội tử nhìn về phía người của quan phủ, “Chuẩn bị thuyền cho ta.”
Nàng ta không để tâm nữ nhân này, người khác lại để tâm.
“Ngươi đừng làm bị thương Nhan tiểu thư, có việc gì cứ từ từ thương lượng.” Người của quan phủ vỗ về muội tử.
“Bớt phí lời, lập tức chuẩn bị thuyền, không thì ta gϊếŧ ả ta.” Muội tử có chút kích động, tay cầm dao găm ấn xuống, trên chiếc cổ trắng nõn của Nhan Cẩm Tú, lập tức xuất hiện một vệt máu.
Thời Sênh thong dong nhìn họ, điệu bộ rõ ràng là định xem kịch.
Ngọn lửa phẫn nộ của Nhan Cẩm Tú từ từ bốc lên, rõ ràng sự việc là nàng ta khơi lên, giờ nàng ta lại là bộ dạng xem kịch.
Vết thương trên cổ càng ngày càng sâu, người của quan phủ vẫn đang tán gẫu với muội tử.
Thời Sênh cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng Nhan Cẩm Tú sẽ chết mất.
Lý tưởng rất tràn trề, hiện thực rất khô cạn.
Khi muội tử đó sắp cắt đứt cổ họng Nhan Cẩm Tú, người của quan phủ đành thoả hiệp, bảo người lui xuống khỏi thuyền, có lẽ là muốn để lại con thuyền này cho muội tử đó.
“Điện hạ, mời người đi bên này.”
Thời Sênh nghĩ một lát, cùng xuống thuyền với người khác.
Nhìn điệu bộ của muội tử đó, có vẻ trung thành hơn những tên bắt cóc kia nhiều, có lẽ cô cũng không hỏi ra được điều gì. Việc lãng phí thời gian, tốt nhất là không làm.