CHƯƠNG 256: GẤU TÍNH KHÔNG BẰNG TRỜI TÍNH
Trong lúc tung chiêu về cự thạch, Hắc Bạch Đại Hùng có nhìn thấy Kaiba và Amo bỏ chạy. Nhưng mà, trái với suy nghĩ của mọi người, nó không hề có ý định ngăn chặn. Ở sâu trong ánh mắt, có thể thấy nó không bất ngờ. Thậm chí, còn có chút trào phúng.
Quyền kình tung ra, vừa chạm tới mục tiêu, toàn thân Hắc Bạch Đại Hùng đã mềm nhũn rồi ngã ra đất. Giống như toàn bộ sức mạnh của nó đều đã bị rút cạn.
Tiếp theo, chuyện càng bất ngờ hơn đã xảy ra. Ăn trọn một quyền kình của Hắc Bạch Đại Hùng, vậy mà cự thạch kia chỉ hơi lắc lư vài ba cái rồi lại yên ổn như chưa có chuyện gì xảy ra. Một chút vết tích sức mẻ cũng không có.
Trần Minh Quân vô cùng ngạc nhiên, mắt trợn to ra mà nhìn cự thạch. Hắn không thể không kinh ngạc, cự thạch này không có gì đặc biệt, chính xác trăm phần trăm chỉ là một loại đá thông thường. Vậy mà, một cái cự thạch bình thường lại chịu được kình khí của cú đấm kia.
Trái với Trần Minh Quân, Hư Linh thì đã nhìn ra chuyện bất thường. Trong đầu Trần Minh Quân liền vang lên giọng nói của Hư Linh.
“Chủ nhân, ta đã phát hiện ra rồi. Chính là”
Câu nói chưa hoàn thành thì ngưng lại. Toàn bộ thung lũng đột nhiên lâm vào một trạng thái tịch tĩnh đến đáng sợ.
Trần Minh Quân không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Dù là mắt thường hay là thần niệm đều vậy. Thần niệm vừa ra khỏi thân thể thì lập tức bị chặt đứt, biến mất. Hậu quả là Trần Minh Quân bị chút thương tổn linh hồn. Rất may, số lượng thần niệm bị chặt đứt cũng không nhiều, nên hắn chỉ chịu chút đau đầu rồi thôi.
Đáng nói là, không chỉ môi trường bên ngoài, cả chính thân thể hắn và nội thể của hắn cũng không thể tra xem được thứ gì.
Ngoài ra, tiếng động cũng biến mất hoàn toàn. Dù là nghe bằng tai hay là truyền âm, kể cả truyền thông tin qua quan hệ tâm linh cũng đều bị mất tác dụng.
Lúc này, trong đầu mỗi người, mỗi sinh vật chỉ còn lại sự tịch tĩnh. Giống như âm thanh và ánh sáng đã bị loại bỏ, không còn tồn tại trên đời.
Trần Minh Quân hơi cử động thân mình. Hắn liền phát hiện, môi trường xung quanh cũng đã thay đổi. Nói không rõ ràng là thay đổi như thế nào. Nhưng mỗi một cử động đều gặp phải lực cản, như là đang vùng vẫy trong nước vậy. Hơn nữa, nước này đang cố gắng xé nát hắn, nhưng một mực bị ngăn cản ở bên ngoài thân thể.
Trần Minh Quân biết, chắc đây là do Đại Thế Thiên Địa ở chỗ này tạo ra. Nói cách khác, quả nhiên con Hắc Bạch Đại Hùng biết cách kích hoạt Đại Thế này. Nếu là không có sự bảo vệ của Hư Linh, giờ này chắc là thân thể hắn đã bị phân giải về trạng thái năng lượng.
Hắn không biết Đại Thế này hoạt động bao lâu. Chính hắn cũng không thể trao đổi với Hư Linh. Có lẽ Hư Linh cũng không cách nào trao đổi với hắn. Ít nhất là không thể trao đổi bằng âm thanh và ánh sáng.
Dù cho hắn là chủ nhân của thế giới này, Hư Linh là linh của thế giới này, thì cả hai cũng vô phương triệt tiêu Đại Thế. Đơn giản vì nó là lỗi vận hành. Lấy quyền thế giới để can thiệp quá trình và kết quả vận hành của Đại Thế thì vẫn có thể. Nhưng hoàn toàn khống chế là chuyện không thể nào.
Trần Minh Quân không biết phải làm sao, cũng không biết phải chờ bao lâu. Đúng lúc này, lòng bàn tay đột nhiên truyền tới cảm xúc v·a c·hạm. Hắn bắt đầu tập trung cảm nhận, sau một lúc thì Trần Minh Quân liền hiểu ra. Hư Linh dùng cách vẽ chữ lên tay để báo cho hắn biết. Thông điệp mà Hư Linh vẽ lên tay hắn rất ngắn gọn, chỉ có ba chữ “Chờ 5 phút”.
Sau khi biết được thời gian cần phải chờ. Trần Minh Quân không còn xoắn suýt trong lòng nữa. Chỉ có 5 phút, ngắn hơn hắn tưởng tượng quá nhiều. Xem như chờ đèn đỏ 300 giây là được.
Trong lúc Trần Minh Quân an tâm ngồi đếm số thì Kaiba và Amo đã lâm vào tuyệt vọng và hoảng loạn.
Đang phi hành tốc độ cao thì đột ngột mất hết tầm nhìn và âm thanh. Mở miệng nói chuyện thì phát hiện tiếng nói của chính mình cũng không thể phát ra được. Thần thức tràn ra thì lập tức bị xé nát biến mất. Trong thần thức có linh hồn lực, linh hồn lực bị xé nát, dẫn tới linh hồn cũng b·ị t·hương.
Sau đó, họ cảm giác xung quanh thân thể như có vô số lưỡi đao không ngừng lướt qua. Bọn họ thực sự vô cùng hoảng sợ. Các đòn t·ấn c·ông được họ đánh ra một cách loạn xạ ra xung quanh mình. Như là một loại cố gắng cuối cùng, cố gắng phòng thủ trước một thứ mà họ hoàn toàn không biết.
Vô số năm tu hành, vô số năm hàm dưỡng, nhưng khi đối diện với t·ử v·ong, tất cả sự trầm ổn đều sụp đổ, không còn lại chút gì.
Khoảng 30 giây trôi qua, Kaiba dần dần lấy lại bình tĩnh. Khi phát hiện việc duy trì phi thân thuật trở nên vô cùng khó khăn, dẫn tới tốc độ tiêu hao linh khí cũng tăng theo. Hắn không tiếp tục t·ấn c·ông bừa bãi, cũng không tiếp tục phi hành. Dù không nhìn thấy gì, nhưng hắn vẫn có thể dựa theo cảm giác mà từ từ đáp xuống mặt đất.
Ở một bên, cách xa Kaiba, dù trễ hơn Kaiba một chút, nhưng Amo cũng đã bình tĩnh trở lại. Nàng ta liền nhận thấy tình trạng tiêu hao gia tăng, thế là cũng làm y như Kaiba, từ bỏ phi thân thuật, hạ xuống mặt đất.
Khi hai người cảm nhận bàn chân truyền tới cảm giác chạm đất thì cũng không biết làm gì tiếp theo. Họ không biết đã xảy ra chuyện gì. Cũng không biết tình thế của bản thân ra sao. Càng không biết nên làm gì tiếp theo. Có thể nói là hoàn toàn bị động, chỉ có thể ở trong trạng thái mù tai mù mắt mà chịu đựng cảm giác tịch tĩnh cùng bất an.
Thời gian 5 phút là vô cùng ngắn. Thông thường, nói chuyện qua lại vài câu xã giao thì đã có thể qua mấy lần 5 phút rồi. Nhưng ở trong trạng thái tịch tĩnh này, thời gian 5 phút lại cứ như kéo dài vô tận.
Đến khi trước mắt đám người dần dần xuất hiện một tia ánh sáng. Bên tai cũng truyền tới âm thanh môi trường xung quanh. Lúc này, đám người mới bắt đầu phi thân lên cao, nhìn trước ngó sau, không ngừng tò mò.
Grào …
Đúng lúc này, một tiếng gào rống mang theo vô tận cảm xúc hưng phấn vang lên. Nương theo tiếng rống, đám người nhìn lại, liền thấy con Hắc Bạch Đại Hùng đang tỏ ra vô cùng vui mừng. Đồng thời, cái miệng của nó còn đang há to, không ngừng tạo ra hấp lực, kéo không khí xung quanh vào trong miệng nó.
Khoảng vài giây sau, thần sắc trong mắt của nó trở nên ngốc trệ ra. Hắc Bạch Đại Hùng dừng việc hấp thu không khí xung quanh. Thần sắc trên mặt tỏ vẻ khó hiểu, vô cùng nhân tính hóa. Thậm chí, nó còn lấy tay gãi đầu, như là đang tự hỏi.
Đột nhiên, Hắc Bạch Đại Hùng đột nhìn mấy bóng người đang ngự không đứng trên cao. Thần sắc nó vậy mà tỏ ra vô cùng hoảng sợ, nhịn không được nhìn về phía một bóng người, chính là Kaiba.
Lúc đó, Kaiba cũng đang dùng ánh mắt hoài nghi nhân sinh mà nhìn nó. Một người một gấu, bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, bên nào cũng đều tràn đầy thần sắc không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hắc Bạch Đại Hùng thì không hiểu tại sao đám người này còn sống. Kaiba thì không hiểu cái con Hắc Bạch Đại Hùng này hưng phấn cái gì, còn nuốt một ngụm lớn không khí để làm gì.
Tựa hồ như cảm thấy tò mò, Kaiba cũng hơi vận công, hấp dẫn không khí xung quanh đến, rồi cũng nuốt mấy ngụm vào bụng.
“Hả? Chẳng có gì đặc biệt cả. Năng lượng thiên địa nồng hơn bên ngoài một chút. Nhưng cũng không đến nỗi làm nó vui mừng vậy chứ?”
Amo cũng nhìn thấy những chuyện này. Nàng ta cũng không nhịn được mà làm theo. Kết quả, cũng là không thấy trong không khí có cái gì đặc biệt.
Lúc này, Hắc Bạch Đại Hùng đã kịp định thần trở lại. Khi nó nhìn thấy hành động của Kaiba và Amo thì vô cùng xấu hổ và nổi giận. Xấu hổ vì bản thân đã vô tình làm trò khỉ trước mắt đối phương. Tức giận là vì lần này mọi chuyện lại không diễn ra như lần trước.
Ngàn tính vạn tính, lần nào cũng hoạt động, vậy mà đúng lúc này lại không hoạt động. Sao mà Hắc Bạch Đại Hùng có thể không tức giận được cơ chứ. Thật đúng là “Hình như do gấu, thành sự do trời”.
Hơn 25 năm trước, lúc nó chỉ là yêu thú cấp 3. Tại thung lũng này, nó đã vô tình phát hiện bí mật của Tứ Diện Sơn. Lần đó, nó cùng với hơn 10 con Hắc Bạch Đại Hùng khác đang chiến đấu với một đàn Huyết Đồng Yêu Lan. Trong lúc vô tình, nó đã đứng ở vị trí hiện tại và t·ấn c·ông một nhóm Huyết Đồng Yêu Lan đang đứng ở chỗ cự thạch kia.
Sau đó, toàn bộ thung lũng chìm trong sự tịch tĩnh. Nó vừa di chuyển thì toàn thân truyền đến đau đớn như là bị xé nát từng chi tiết một. Quá sợ hãi, nó liền đứng im một chỗ, không cử động.
Đến khi sự tịch tĩnh trôi qua, tất cả đồng tộc và tất cả yêu lan đều biến mất, không còn một chút dấu tích nào. Lúc đó, nó liền cảm nhận xung quanh tràn ngập năng lượng vô cùng có tính mê hoặc. Nó không nhịn được liền hút lấy tất cả.
Cơ duyên lần đó, đã giúp nó tấn thăng lên yêu thú cấp 4. Nếu không phải hạn chế ở mỗi cấp, cần nhiều thời gian để thiết lập tinh trận. Số năng lượng dồi dào đó đủ để nó thăng hai ba cấp cũng không thành vấn đề.
Một thời gian sau, nó dẫn dụ một vài yêu thú đi vào thung lũng rồi lập lại chuyện cũ. Đúng như nó đoán, chỉ cần đứng đúng chỗ và t·ấn c·ông vào cự thạch là sẽ xảy ra chuyện tịch tĩnh. Sau khi tịch tĩnh trôi qua, toàn bộ sinh linh đều biến mất, thứ còn lại chỉ là năng lượng hấp dẫn kia.
Phát hiện được một chỗ tuyệt vời. Nhưng con Hắc Bạch Đại Hùng này cũng không quá tham lam. Cách một thời gian rất dài nó mới tiến hành thanh lý một lần. Nó không muốn thông tin bị lộ ra, dẫn tới các đại yêu khủng bố khác chú ý tới.
Nhờ sự cẩn thận như vậy, tu vi của nó không ngừng gia tăng, chỉ sau 20 năm đã sắp tiếp cận yêu thú cấp 7. Được tộc Hắc Bạch Đại Hùng vô cùng xem trọng.