CHƯƠNG 255: THIÊN ĐỊA ĐẠI THẾ
Đột nhiên, Trần Minh Quân nhớ tới chuyện cũ của Tứ Diện Sơn. Người của trại dã ngoại vào đây đóng quân đều biến mất bí ẩn, không để lại chút dấu tích chiến đấu nào.
Trần Minh Quân có thể chắc chắn, những chuyện này đều có liên quan với nhau. Nhưng đến cùng là liên quan ở chỗ nào thì hắn vô phương tìm thấy.
Hắn đang muốn tiếp tục quét thần niệm để tìm kiếm thì giọng nói Hư Linh vang lên trong đầu hắn.
“Chủ nhân, sự việc ở chỗ này Ngài không có cách nào tìm ra câu trả lời đâu. Chính xác hơn là vì thực lực của Ngài chưa đủ nhìn ra. Nếu Ngài vận dụng sức mạnh thế giới Khởi Nguyên Châu thì còn có thể nhìn thấy chút vết tích, nhưng cũng chỉ là nhìn vẻ ngoài, vẫn chưa thể hiểu được.”
Trần Minh Quân nghe Hư Linh nói vậy thì cũng không chấp nhất chuyện tự lực cánh sinh nữa. Hư Linh nói không sai, có những chuyện nếu đã nằm ngoài khả năng thì dù có cố gắng tới đâu cũng sẽ không làm được. Hắn liền hỏi lại.
“Vậy cụ thể chuyện gì xảy ra ở đây vậy Hư Linh?”
“Cái này liên quan tới quy tắc vận hành của thế giới. Chỗ này đã hình thành một loại đại thế tự nhiên, tương tự trận pháp, nhưng cao siêu hơn trận pháp. Ngài có thể gọi nó là Thiên Địa Đại Thế.”
Trần Minh Quân chưa bao giờ nghe qua cụm từ này, kể cả trong ký ức rời rạc của Hư Tôn Giả cũng không có. Tâm hiếu kỳ và ham học hỏi nổi lên, hắn truy hỏi.
“Nói cụ thể hơn cho ta nghe về Thiên Địa Đại Thế này đi”
“Vâng. Cái gọi là Thiên Địa Đại Thế cũng không khác lắm so với trận pháp, chỉ khác nhau về bản chất. Trận pháp được hình thành tử tổ hợp vô số trận văn. Còn Thiên Địa Đại Thế thì hình thành từ sự phân li quy tắc vận hành của thế giới mà tạo ra. Nói cho dễ hiểu thì Ngài có thể hình dung một chiếc xe đạp và một chiếc xe máy. Nó có thể cùng có tác dụng di chuyển, nhưng động lực của xe máy là từ động cơ, nhanh và mạnh hơn rất nhiều so với động lực từ bàn đạp của xe đạp. Trong trường hợp này, xe đạp là trận pháp, còn xe máy chính là Thiên Địa Đại Thế.”
Trần Minh Quân nghe xong thì cũng có cái hiểu cái không. Về mặt từ ngữ và câu chữ thì hắn hiểu, nhưng mà về mặt thực tế thì hắn vẫn không biết gì. Nhất là chuyện phân li quy tắc vận chuyển của thế giới, cái đó là gì thì hắn vẫn chưa hiểu. Thế là hắn hỏi tiếp.
“Hư Linh, nói như vậy, bố trí ra Thiên Địa Đại Thế thì sẽ cường đại hơn so với trận pháp. Vậy làm sao mới có thể bố trí ra Thiên Địa Đại Thế?”
Hư Linh im lặng một lát, giống như đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp, sau một lát thì trả lời.
“Chủ nhân, cái vấn đề quy tắc vận hành của thế giới rất khó nói thành lời. Cái này chỉ khi nào Ngài chạm tới thì Ngài hiểu, không có cách nào nói ra, cũng không có từ ngữ gì trên đời này miêu tả được. Trên nền văn minh của Ngài có câu Đạo khả ngộ, bất khả truyền. Câu này dùng cho trường hợp này là chính xác nhất.”
Nói tới đây, Hư Linh lại vội bổ sung thêm.
“Nhưng mà, cho dù Ngài đã ngộ ra pháp tắc, đã biết rõ, hiểu rõ, thì vẫn không thể tạo ra Thiên Địa Đại Thế. Bởi vì, nói một cách dí dỏm thì Thiên Địa Đại Thế vốn là lỗi của quy tắc trong quá trình vận hành. Chính ta là linh của thế giới Khởi Nguyên Châu nhưng cũng không thể xóa bỏ cái Thiên Địa Đại Thế ở chỗ này. Vì nó là lỗi, nằm ngoài quy tắc. Nhưng nếu chỉ là can thiệp vào vận chuyển của Thiên Địa Đại Thế này thì vẫn có thể.”
Nghe tới đây, Trần Minh Quân đã không còn xoắn suýt thêm. Nói cách khác, trình độ của hắn hiện tại không đủ để nói tới những chuyện này. Cùng lắm là nói về mặt ngữ nghĩa bên ngoài mà thôi. Biết là được, đừng quan tâm nó hoạt động thế nào.
Thông suốt vấn đề xong, Trần Minh Quân vội hỏi chuyện chính.
“Hư Linh, vậy ngươi có biết Thiên Địa Đại Thế ở chỗ này có tác dụng gì không?”
Trần Minh Quân vừa hỏi xong, giọng nói của Hư Linh liền đáp lại trong đầu hắn.
“Chủ nhân, Ta đã suy diễn ra, Thiên Địa Đại Thế ở chỗ này có tác dụng rất lớn cho tu sĩ hoặc yêu thú. Khi phát động, nó có thể luyện hóa bất cứ sinh linh nào có tu vi ở trong phạm vi thung lũng. Toàn bộ linh khí, yêu khí hay năng lượng của sinh linh đều sẽ biến thành một loại năng lượng rất đặc biệt. Ta cũng không biết nên gọi năng lượng đó là gì.”
Trần Minh Quân nghe vậy thì lại tò mò hỏi
“Ồ, năng lượng đặc biệt sao? Khác gì so với năng lượng thiên địa thông thường? Và có chỗ tốt gì?”
Hư Linh giải thích thêm
“Thứ năng lượng đó giống như linh khí hoặc yêu khí cơ bản nhất. Gần giống như dược lực của Chuyển Linh Đan, nhưng nhiều hơn, tinh thuần hơn và lại không có chút ý thức ngoại lai nào. Tu sĩ hoặc yêu thú chỉ cần dẫn năng lượng này vào thân thể, vận chuyển theo chu thiên là sẽ biến thành linh khí hoặc yêu khí của bản thân. Không có bất cứ di chứng hay hậu họa nào. Ta nói một cách thực tế cho chủ nhân dễ hình dung. Nếu một linh sĩ nhất tinh bị luyện hóa, sẽ tạo ra nguồn năng lượng tương đương với 10 cái khí hải nguyên vẹn của người tu sĩ kia. Lúc này, một tu sĩ khác có khí hải lớn tương đương và đang bị cạn linh khí, hắn chỉ cần hấp thu số năng lượng này vào thì sẽ lấp đầy 10 khí hải ngay.”
Trần Minh Quân nghe xong thì trong lòng chấn kinh không nhỏ. Không ngờ lại tồn tại một chỗ như vậy. Cái này mà rơi vào tay những kẻ mạnh mà lòng dạ độc ác thì không biết bao nhiêu sinh linh sẽ bỏ mạng.
Từ xưa đến nay, chuyện g·iết c·hết kẻ khác để làm tăng thực lực của bản thân nhanh chóng luôn là chuyện mê hoặc người ta nhất. Nhưng mà đa số các biện pháp đều để lại di chứng khổng lồ. Do đó, không phải bất đắc dĩ, không ai nguyện ý làm như vậy.
Tuy nhiên, nếu làm chủ cái Thiên Địa Đại Thế ở chỗ này thì đã khác. Vừa tăng nhanh thực lực, lại không có di chứng gì. Mê hoặc đó, không có từ gì để hình dung.
Cũng may, thứ này xuất hiện bên trong Khởi Nguyên Châu. Với tư cách là chủ nhân của một giới này, hắn hoàn toàn có thể chưởng khống mọi thứ.
Đột nhiên, hắn lại nhớ tới Hắc Bạch Đại Hùng. Nếu nó biết chỗ đặc thù của thung lũng này. Vậy nó cũng phải biết là chính nó cũng sẽ bị luyện hóa mới đúng.
Hơn nữa, nếu toàn bộ sinh linh có tu vi đều bị luyện hóa. Vậy số năng lượng sinh ra sẽ không có ai hấp thu. Rồi chúng nó sẽ nhanh chóng tiêu tán. Không ai được lợi gì cả.
Trừ phi là, có một số địa phương bên trong thung lũng sẽ không chịu ảnh hưởng của Thiên Địa Đại Thế. Hoặc là có cách khống chế Thiên Địa Đại Thế này theo ý muốn.
“Hư Linh, theo hành vi của Hắc Bạch Đại Hùng. Có phải có cách khống chế Thiên Địa Đại Thế này hay không?”
Hư Linh suy nghĩ một lúc thì đáp
“Cái này cũng có khả năng. Vì là lỗi pháp tắc vận hành, nên không có gì là không thể. Nhưng vì là lỗi, ta cũng sẽ không biết chính xác cách vận hành được. Ta chỉ có thể dựa theo vận chuyển mà diễn biến ra kết quả thôi. Trừ phi quan sát một lần phát động của Thiên Địa Đại Thế này. Dựa theo ta ước tính, chu kỳ phát động của nó khoảng vài năm một lần. Lần gần nhất là khoảng 6 năm trước, cũng chính là lúc Ngài đi vào Khởi Nguyên Châu lần đầu.”
Trần Minh Quân nghe vậy thì hơi trầm ngâm suy nghĩ. Sau đó, hắn nhìn về hướng cuộc chiến bên kia. Mắt thấy Kaiba và Amo đã sắp tiến sát vách đá. Trần Minh Quân không dám tiếp tục do dự, liền nói với Hư Linh.
“Hư Linh, chú ý bảo vệ Kaiba và Amo khỏi tác động của Thiên Địa Đại Thế. Nhưng đừng để bọn họ phát hiện. Đồng thời quan sát xem Hắc Bạch Đại Hùng muốn làm gì? Có phải nó có thể điều khiển cái Đại Thế ở chỗ này hay không?”
“Rõ thưa chủ nhân”
Trở lại cuộc chiến giữa Kaiba, Amo và Hắc Bạch Đại Hùng.
Lúc này, toàn thân hai người đều là máu. Nhìn rất thê thảm, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy toàn là ngoại thương trên da thịt.
Cuộc chiến đã không còn là cuộc chiến, mà giống một trận dồn ép hơn. Mỗi một lần kình khí sắc bén từ nắm đấm của Hắc Bạch Đại Hùng đánh tới, linh khí hộ thể của hai người lập tức bị nghiền ép tan vỡ, kình khí cắt lên da thịt, tạo ra thảm cảnh hiện tại.
Đồng thời, mỗi một đòn như thế, họ lại bị đẩy lùi sâu về sau. Ban đầu, họ còn có dư lực chống lại. Dần dần, Hắc Bạch Đại Hùng tăng lực lên, làm họ vô cùng bất lực.
Hiện tại, Kaiba và Amo đã hiểu rõ sâu sắc đạo lý “Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo”. Nửa bước yêu thú cấp 7 là một tầng thứ khác với yêu thú cấp 6. Dù cho đối phương đã tiêu hao gần hết yêu khí thì chỉ cần không tùy ý phóng thích, chỉ dùng yêu khí để gia trì, vẫn đủ mài c·hết họ.
Cứ như vậy, Kaiba và Amo không ngừng b·ị đ·ánh bay về sau. Rất nhanh, họ đã trở lại vị trí ban đầu mà họ cùng Trần Minh Quân ẩn nấp. Chính là nơi có một tảng cự thạch. Hắc Bạch Đại Hùng dồn ép họ tới đây thì đột nhiên ngừng t·ấn c·ông.
Kaiba và Amo thấy thế thì định phi thân thoát đi. Nhưng ngay khi họ vừa động thì Hắc Bạch Đại Hùng liền t·ấn c·ông ngăn chặn. Hiển nhiên, ý của nó đã rất rõ ràng. Chỉ cần không chạy đi đâu, nó sẽ không t·ấn c·ông nữa.
Tình thế này, dù dễ chịu hơn, nhưng Kaiba lại không cảm thấy an lòng chút nào. Amo ở một bên cũng trưng ra sắc mặt vô cùng khó côi. Họ hiểu con Hắc Bạch Đại Hùng này không phải tha cho họ. Nó dồn họ về chỗ này, chắc chắn là để làm chuyện gì đó. Mà cái chuyện đó, rất có thể sẽ lấy đi tính mạng của họ.
Trong lúc Kaiba và Amo đang suy nghĩ biện pháp thoát thân. Hắc Bạch Đại Hùng đã đi đến chỗ con Hắc Bạch Đại Hùng lúc trước từng nằm nghỉ rồi không tiếp tục di chuyển nữa. Nó trực tiếp ngồi xuống, giống như vô cùng mệt nhọc. Nếu quan sát kỹ, sẽ thấy nó mệt là vì bước vào vị trí đó.
Sau đó, Hắc Bạch Đại Hùng đứng yên một chỗ. Nắm tay vận lực, rồi nhắm tới phương hướng tảng cự thạch mà đám người Trần Minh Quân từng ẩn núp đấm tới.
Ngay khoảnh khắc đó, Kaiba và Amo phát hiện thời cơ, liền lập tức chia nhau ra, phi hành cực tốc về hai hướng. Quả nhiên, Hắc Bạch Đại Hùng đang tung chiêu, nên không thể kịp thời ngăn cản họ. Bọn họ thành công kéo ra một khoảng cách xa.
Lúc này đây, dù có bị đuổi kịp, ít nhất là một người sẽ có cơ hội chạy thoát. Cái này chỉ có thể xem vận khí của ai tốt hơn. Tỷ lệ không bị chọn sẽ chia đều 50% cho mỗi người.