CHƯƠNG 257: BỌ NGỰA BẮT VE, CHIM SẺ RÌNH SAU LƯNG
Mọi chuyện đối với Hắc Bạch Đại Hùng vẫn luôn suôn sẻ. Cho đến mấy ngày trước, nó cảm thấy bản thân đã sẵn sàng bước vào cảnh giới yêu thú cấp 7. Thế là, nó quyết định làm một mẻ thanh lý trong Tứ Diện Sơn để tiến cấp.
Nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Khi đến gần Tứ Diện Sơn, nó gặp phải một cao thủ nhân loại. Người đó có thể sử dụng thiên linh khí, sau lưng có 7 ngôi sao xoay tròn, cảnh giới thất tinh linh sĩ chân chính. Dù nó đã nửa chân bước vào yêu thú cấp 7, nhưng nửa bước thì vẫn là nửa bước, không thể địch lại đối phương.
Không còn cách nào, nó chỉ có thể liên hệ với phối ngẫu để giúp đỡ. Dù phối ngẫu của nó chỉ là yêu thú cấp 6 hậu kỳ, chưa đạt đỉnh phong như nó. Nhưng nếu cả hai phối hợp, lại chấp nhận trả giá đại thương, rất có thể sẽ bào c·hết được đối phương.
Hắc Bạch Đại Hùng có một tuyệt kỹ thiên phú về công kích linh hồn. Nhưng tuyệt kỹ này chỉ có thể sử dụng một lần trong đời.
Đồng thời, cũng phải thỏa mãn điều kiện thì mới có thể sử dụng được. Chỉ có hai điều kiện, thứ nhất là phải đạt tới yêu thú cấp 5 trở lên. Thứ hai là cần phải có phối ngẫu cùng nhau thi triển.
Hắc Bạch Đại Hùng dự định dùng tuyệt kỹ đó để thoát khỏi hiểm cảnh của bản thân.
Kết quả đúng như nó dự tính. Hoặc là nói, cảnh giới của người kia cũng không cao, hình như chỉ mới bước vào thất tinh. Thiên yêu khí nửa vời của nó vẫn có thể chống đỡ một hai. Có thể lấy số lượng bù lại chất lượng. Từ đó, tu sĩ kia không ngừng bị bào mòn linh khí.
Hắc Bạch Đại Hùng bị tiêu hao còn lớn hơn gấp mười lần. Nhưng nó lại càng tỏ vẻ hung dữ hơn, chiến đấu giống như không cần mạng. Làm cho đối phương sinh ra tâm lo lắng, mất kiên nhẫn.
Mục đích của Hắc Bạch Đại Hùng là muốn đối phương xuất khiếu nguyên thần.
Người tu sĩ kia thực sự bị làm cho nổi giận. Liền không tiếp tục dây dưa, nguyên thần xuất khiếu, muốn phát động nguyên thần chi chiến.
Nhưng mà, hắn thật không ngờ, hai con Hắc Bạch Đại Hùng lại có linh hồn pháp kỹ. Chúng nó tiêu hao gần hết nguyên thần, phối hợp với nhau đánh ra một cái linh hồn công kích cường đại. Công kích đó không chỉ diệt sát nguyên thần của hắn, còn dư lực xóa bỏ luôn căn nguyên linh hồn trong bản thể hắn.
Sống sót sau t·ai n·ạn, cặp Hắc Bạch Đại Hùng vô cùng vui mừng. Nhưng bọn chúng cũng phải trả giá vô cùng đắt đỏ. Yêu khí tiêu hao gần như không còn. Nguyên thần chịu tổn thương nghiêm trọng, không có mấy chục năm thì đừng hòng khôi phục nguyên thần.
Hắc Bạch Đại Hùng không có biện pháp gia tăng tốc độ khôi phục nguyên thần. Nhưng nó lại có cách nhanh chóng lấy lại yêu khí cho mình và phối ngẫu.
Nó kể lại cho phối ngẫu nghe về bí mật của Tứ Diện Sơn. Cả hai đã cùng nhau thi triển tuyệt kỹ thiên phú. Nên nó không còn chút nghi ngờ nào về phối ngẫu. Bởi vì phải một lòng một dạ, sống c·hết có nhau thì chiêu thức kia mới có thể thi triển được.
Thời điểm đó, Kaiba đang ẩn núp phía xa xa. Hắn chứng kiến quá trình tu sĩ kia bị g·iết c·hết và thấy sự suy yếu của cặp Hắc Bạch Đại Hùng này. Lúc đó, Hắc Bạch Đại Hùng cũng đã biết sự hiện diện của hắn, nhưng nó làm như không biết.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Hắc Bạch Đại Hùng quyết định tính kế Kaiba. Nó dẫn theo phối ngẫu vào bên trong thung lũng, rồi tìm tới vị trí có thể kích hoạt đại thế. Trong quá trình này, Kaiba luôn bám theo quan sát.
Chờ Kaiba rời đi, Hắc Bạch Đại Hùng hướng dẫn phối ngẫu cách phát động tịch tĩnh. Sau đó, nó cũng đi tới vị trí cửa ra vào rồi ẩn thân chờ đợi.
Sau đó vài ngày, Kaiba đã dẫn Amo cùng Trần Minh Quân trở lại. Khi đám người đi vào một lúc lâu. Hắc Bạch Đại Hùng liền rời khỏi thung lũng, lại dùng nhiều cự thạch ngăn chặn cửa hang. Hiển nhiên, nó muốn ưu tiên khôi phục cho phối ngẫu trước.
Tiếng động lúc nó lấp cửa hang chính ám hiệu cho phối ngẫu nó biết. Khi nghe ám hiệu, phối ngẫu của nó chỉ việc t·ấn c·ông cự thạch và chờ đợi kết quả.
Thế nhưng, phối ngẫu của nó lại hiểu sai ý của nó. Hắc Bạch Đại Hùng nói là đứng chỗ này t·ấn c·ông tảng cự thạch và ở yên một chỗ. Phối ngẫu của nó lại hiểu là sau khi t·ấn c·ông thì đứng yên, còn lúc t·ấn c·ông thì nó vẫn phóng tới cự thạch.
Không thể không nói, cũng may là có đám người Trần Minh Quân hứng hết uy lực đòn t·ấn c·ông đó. Nếu không, phối ngẫu của Hắc Bạch Đại Hùng cũng sẽ bị phân giải thành năng lượng.
Ở bên ngoài thung lũng, Hắc Bạch Đại Hùng cảm nhận chấn động từ chiến đấu bên trong. Hắc Bạch Đại Hùng biết, chắc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nó liền phá cửa hang, nhanh chóng chạy vào. Nhưng vẫn đến muộn một chút, phối ngẫu của nó đã bị g·iết c·hết dưới phi kiếm của Trần Minh Quân.
Tiếp theo, nó điên cuồng trả thù Trần Minh Quân. Sau khi nghĩ rằng bản thân đã báo được thù. Nó liền muốn phân giải Kaiba và Amo để khôi phục.
Nó phải tiến đến vị trí an toàn thì mới dám kích hoạt tịch tĩnh. Nhưng làm vậy thì có thể Kaiba và Amo đã rời khỏi thung lũng. Chính vì vậy mà nó mới không ngừng dồn ép hai người tới vách núi, thật ra là tới gần chỗ an toàn cho nó.
…
Trở lại hiện tại, Hắc Bạch Đại Hùng đang rất tức giận. Nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng. Nó biết, yêu khí và khí lực cùng với nguyên thần của nó đều đã gần như chạm đáy. Vốn nó vẫn còn dư khí lực g·iết c·hết đám người này. Nhưng vì kích hoạt Đại Thế, giờ nó chỉ còn lại một cái xác rỗng. Một khi chiến đấu xảy ra, nó sẽ là đối tượng bị mài c·hết.
Ánh mắt nó một mực khóa chặt Kaiba và Amo. Thân thể thì làm ra tư thế phòng thủ, sẵn sàng tử chiến bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, làm cho nó ngạc nhiên là, ánh mắt của Kaiba và Amo thì đang trừng lớn nhìn về sau lưng nó. Thần sắc trên mặt giống như nhìn thấy quỷ. Theo bản năng tò mò, nó cũng quay lại nhìn. Sau đó, lông tơ toàn thân nó cũng dựng đứng lên, đồng tử trong ánh mắt ro rụt lại.
Ở sau lưng nó, Trần Minh Quân đã ngự không đứng đó từ lúc nào không biết.
Sở dĩ đám người kinh ngạc là vì họ cho rằng Trần Minh Quân đ·ã c·hết. Hắc Bạch Đại Hùng cũng nghĩ vậy. Bên cạnh đó, nó còn hoảng sợ. Ở vị trí của Trần Minh Quân, nếu vừa rồi cho nó một đòn chí mạng, lúc này nó đã là gấu c·hết. Chỉ có bản thân nó là hiểu rõ, yêu khí hộ thể của nó đã không còn khả năng phát động.
Trần Minh Quân không chú ý đến thần sắc kinh nghi của hai người một yêu. Hắn đang chú ý tới một bóng người ở phương xa, đang ngự không đứng nhìn về phía bên này.
Trần Minh Quân vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng trong thung lũng vẫn còn tồn tại một người khác. Cái này không phải là tình cảnh “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng” đây sao.
Trần Minh Quân không nhịn được, liền hỏi Hư Linh.
“Hư Linh, tên đó có mặt từ lúc nào vậy?”
Nghe hỏi, giọng Hư Linh trả lời vang lên trong đầu Trần Minh Quân.
“Chủ nhân, người này đã theo ba người từ lúc ra khỏi thành tới giờ. Vì để tăng thêm trải nghiệm lịch luyện cho chủ nhân, nên ta không có nhắc nhở. Vừa rồi, ta cũng đã che chở cho tên đó khỏi bị phân giải.”
Trần Minh Quân nghe vậy thì liền cảm khái trong lòng không thôi. Quả nhiên, hắn quá xanh và non. Chuyện này hắn thực sự không có nghĩ đến. Nếu có nghĩ đến, nói không chừng hắn đã phát hiện ra đối phương từ sớm.
Hắn có tự tin đó, thuật ẩn thân của tu sĩ khác không có hoàn mỹ như hắn. Chỉ cần có tâm quét tìm thì hắn sẽ tìm được.
Khi nãy, hắn có quét tìm, nhưng chỉ chú ý tìm kiếm dấu hiệu trận văn. Nên đã không phát hiện sự hiện diện của người kia.
Trần Minh Quân nghiêm túc ghi nhận tình huống. Tự nhũ với bản thân, về sau phải suy nghĩ nhiều hơn. Cẩn thận dư thừa vẫn tốt hơn là phòng thủ thiếu sót.
Nhìn thấy ánh mắt trừng to và sắc mặt kinh nghi của Trần Minh Quân. Kaiba, Amo và Hắc Bạch Đại Hùng lại theo hướng nhìn của Trần Minh Quân mà xem xét.
Vừa nhìn, cả ba đồng thời hoảng sợ trong lòng. Hiển nhiên, Kaiba và Amo liền hiểu, bản thân họ là bọ ngựa, người kia chính là chim sẻ. Trong lúc họ dốc lòng đi săn Hắc Bạch Đại Hùng, ở một bên đã có người khác chực chờ để g·iết họ c·ướp chiến lợi phẩm.
Hắc Bạch Đại Hùng thì hoàn toàn tuyệt vọng. Trong lòng vô cùng hối hận. Nó hối hận vì không ra tay ở thời điểm Kaiba tiến vào thung lũng một mình. Nếu không thì đã không có những chuyện này. Phối ngẫu c·hết, bản thân cũng chắc chắn sẽ bồi thêm vào.
Ba người một yêu không làm ra bất cứ hành động gì. Ánh mắt một mực khóa chặt bóng người ở đằng xa.
Lúc này, dường như biết thuật ẩn thân đã mất. Người kia cũng không tiếp tục che dấu. Bắt đầu phi hành chầm chậm về chỗ bọn họ. Sau lưng hắn, 8 ngôi sao sáng không ngừng xoay vòng. Báo hiệu cho người khác biết, hắn là một linh sĩ bát tinh.
Khi nhìn thấy rõ ràng gương mặt của bóng người đang bay tới. Kaiba hét lên hoảng sợ.
“Là … là .. Liễu Như Sinh, tam hộ pháp của Bắc Thành”