Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 244: LUYỆN KHỐNG CHẾ PHI KIẾM




CHƯƠNG 244: LUYỆN KHỐNG CHẾ PHI KIẾM

Muốn luyện tập phi kiếm thuật, trước tiên cần phải thành thạo khống vật thuật. Thuật pháp này rất phổ biến, gần như tu sĩ nào cũng biết. Vì nó là thuật pháp cơ sở cho rất nhiều thuật pháp khác.

Lợi ích thông dụng của Khống Vật Thuật chính là cách không thủ vật. Trong sinh hoạt thường ngày, tu sĩ thường có thói quen sử dụng khống vật thuật thay cho tay chân. Vì nó vừa thuận tiện lại vừa có tác dụng rèn luyện. Mục đích rèn luyện là để đáp ứng yêu cầu của thuật pháp khác về khống vật thuật.

Trước đây, Trần Minh Quân đã học khống vật thuật cơ bản. Nhưng chủ yếu là sử dụng linh khí để thi triển. Điểm yếu của linh khí là sẽ nhanh chóng tiêu tán khi rời khỏi cơ thể. Do đó, lúc thi triển thuật pháp cũng là lúc tu sĩ không ngừng phóng xuất linh khí.

Linh sĩ có 3 tầng đẳng cấp, theo thứ tự tăng dần là linh sĩ hạ cấp, linh sĩ trung cấp và linh sĩ cao cấp.

Linh sĩ hạ cấp là linh sĩ tam tinh trở xuống.

Linh sĩ trung cấp là linh sĩ tứ tinh đến lục tinh.

Linh sĩ thất tinh trở lên là linh sĩ cao cấp.

Tất cả linh sĩ đều có linh khí hộ thể. Thông thường, nếu ở cùng một tầng đẳng cấp, một đòn thuật pháp sẽ luôn nhỏ hơn hoặc bằng khả năng phòng thủ của linh khí hộ thể trên người đối thủ.

Chỉ có cá biệt một số thuật pháp cường đại mới có thể nhỉnh hơn một chút so với linh khí hộ thể. Nhưng chắc chắn là không thể cường đại hơn quá nhiều.

Cái gọi là nhỉnh hơn hoặc bằng tức là vừa đủ làm linh khí hộ thể của đối thủ tiêu tán trong nháy mắt. Nhỉnh hơn thì cũng chỉ có thể làm đối thủ chịu chút thương tổn nhẹ. Tuyệt đối không có chuyện chênh lệch khoảng cách quá lớn.

Cũng vì lẽ đó mà cuộc chiến giữa linh sĩ tam tinh trở xuống thường là cuộc chiến tiêu hao. Ai cạn linh khí trước thì người đó thua. Trừ phi một bên có thuật pháp cường đại hơn. Vừa mạnh, lại vừa có thể ra đòn nhanh, tận dụng được khoảnh khắc linh khí hộ thể tiêu tán mà bồi thêm đòn t·ấn c·ông khác.

Ngoài ra, đối thủ cũng không phải thằng ngu, không thể đứng yên hoặc không đỡ đòn. Thuật pháp có mạnh cũng phải đánh trúng mới có tác dụng. Do đó, kỹ xảo chiến đấu cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng.

Đối với Trần Minh Quân, hắn chưa bao giờ tạo ra thần thức, vốn là thứ kết hợp giữa linh khí và linh hồn lực. Bởi vì hắn có Thần Niệm, sức mạnh tinh thần thuần túy đúng nghĩa.

Thần niệm có quá nhiều tác dụng. Có thể quan sát xung quanh, có thể t·ấn c·ông thần hồn, còn có thể khống vật. Quan trọng là thần niệm không bị tiêu tán khi rời khỏi cơ thể. Thậm chí dùng xong còn có thể thu hồi.

Nơi Trần Minh Quân xuất hiện là một đỉnh núi. Xung quanh vắng vẻ, chỉ có vài loài động vật nhỏ. Không có chút nguy hiểm gì.

Sau khi quan sát xung quanh một vùng, hắn liền triệu hồi một thanh phi kiếm từ bảo khố đến. Thanh phi kiếm vừa xuất hiện thì liền rơi xuống bãi cỏ, nằm im bất động.



Phi kiếm không phải bản thân nó tự bay mà cần sợi dây vô hình điều khiển. Chính vì vậy mà phi kiếm yêu cầu phải nhẹ và chỉ bộc phát sức nặng lúc t·ấn c·ông.

Dựa theo Khống Vật Thuật, Trần Minh Quân bắt đầu phát ra một tia thần niệm. Tia thần niệm này kéo dài tới thanh phi kiếm rồi bám lên bề mặt của nó.

Kế tiếp, thần niệm sẽ liên kết chặt chẽ với trận văn trên phi kiếm. Liên kết trận văn giúp cho người điều khiển có thể cảm nhận được thanh phi kiếm, giúp quá trình khống chế dễ dàng như thể khống chế tay chân của chính mình.

Lúc này, Trần Minh Quân có thể cảm nhận sự tồn tại của thanh phi kiếm vô cùng rõ ràng. Không có hư vô mờ ảo như những gì Khống Vật Thuật mô tả. Cái này chỉ chứng minh một điều, thần niệm và thần thức có tác dụng khác nhau rất lớn.

Thậm chí, có thể nói thần thức chỉ là một thứ tạm bợ. Rất có thể thần niệm mới là lực lượng chính xác mà tu sĩ cần phải tu luyện ra.

Những suy đoán này xoẹt qua trong đầu rồi biến mất. Trần Minh Quân tiếp tục thực hiện bước tiếp theo.

Sau khi đã hoàn thành liên kết trận pháp. Thanh phi kiếm đã như cánh tay của tu sĩ. Việc cần làm là truyền linh khí cho phi kiếm, giúp phi kiếm chính thức có được sức mạnh pháp khí.

Trần Minh Quân động ý niệm, linh khí liền theo ấn đường chảy ra. Chúng lấy thần niệm làm dẫn, nhanh chóng lan tới thanh phi kiếm rồi theo các trận văn mà tiến nhập vào trong.

Lúc này, thanh phi kiếm từ từ sáng lên, sau một lúc thì đã sáng lấp lánh. Nhìn kỹ sẽ thấy xung quanh thân kiếm được bao phủ bởi một lớp linh khí, trông rất giống với linh khí hộ thể. Ngoài ra, trong không khí còn có thể nghe mờ hồ âm thanh kiếm minh như có như không.

Các bước cơ bản đã xong. Chuyện tiếp theo là luyện tập khống chế đường bay của phi kiếm. Sau đó là tăng dần tốc độ mà vẫn kiểm soát được.

Chuyện này cũng không dễ như trong tưởng tượng. Khống chế ở tốc độ thấp và đường bay đơn giản thì đúng là không có gì khó. Cũng như chúng ta tự điều khiển cánh tay của mình thôi.

Nhưng cho phi kiếm bay ở tốc độ cao thì sẽ gặp ngay rất nhiều vấn đề. Mà vấn đề lớn nhất chính là suy nghĩ của bản thân không theo kịp.

Chuyện này chỉ có thể luyện tập tăng lên, không có cách nào nhảy vọt. Cho dù suy nghĩ và tốc độ tính toán của Trần Minh Quân ở hiện đại đã vô cùng nhanh. Nhưng cái đó và sự phản xạ tự nhiên không có liên quan nhau.

Cứ như vậy, Trần Minh Quân lặng yên luyện tập khống chế phi kiếm. Phải thành thạo khống chế phi kiếm thì mới có thể bắt đầu luyện tập phi kiếm pháp.



Trong lúc đó, ở bên ngoài Khởi Nguyên Châu.

Giữa lòng thủ đô nước Việt, tại một tòa nhà chọc trời mà thế gian chưa bao giờ biết đến. Bên ngoài tòa nhà được trang trí chủ đạo bằng các họa tiết hình rồng. Mặt trước tòa nhà có treo một chữ LẠC bằng ngôn ngữ cổ xưa của người Việt.



Lạc Long Cửu nghe thuộc hạ báo cáo thì không tin được mà hỏi ngược lại.

“Ngươi nói cái gì? Hồng Gia chủ động rút khỏi nghiên cứu Bảo Mệnh Dịch?”

Nghe giọng Lạc Long Cửu có hơi lớn, người kia sợ hãi trong lòng, vội đáp lại.

“Dạ chính xác thưa tộc chủ. Mấy ngày nay, người của Hồng Gia cứ rời đi dần dần. Cho tới sáng nay, khi người cuối cùng của họ rời đi thì mới để lại một cái thông báo như vậy.”

Lạc Long Cửu nghe xong thì trầm ngâm một hồi lâu rồi nói.

“Được rồi, ta đã biết, ngươi lui xuống đi”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Người đó như được đại xá, vội đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Một lúc sau, Lạc Long Cửu lại lên tiếng.

“Lạc Long Ảnh, ngươi đánh giá chuyện này thế nào?”

Một bóng người đột ngột hiện ra từ trong bóng tối. Hướng về Lạc Long Cửu cúi người bẩm báo.

“Thưa tộc chủ, Hồng Gia chắc chắn có vấn đề. Chuyện này tám chín phần mười là có liên quan tới việc người của chúng ta cài vào Hồng Gia bị mất liên lạc mấy hôm trước. Cũng không loại trừ khả năng Hồng Gia đã tìm thấy người thần bí kia, muốn một mình độc quyền Bảo Mệnh Dịch.”

Lạc Long Cửu nghe vậy thì lại tiếp tục trầm ngâm. Ngón tay cứ liên tục gõ cạch cạch lên mặt bàn. Một lúc sau, hắn nói.

“Đưa bái th·iếp tới Hồng Gia, đồng thời chuẩn bị một chút quà, ta sẽ đích thân đi xem thử”

“Thuộc hạ đã rõ!”



Bóng người nói xong thì lại ẩn vào bóng tối.

Lạc Long Cửu vẫn ngồi im bất động, khóe miệng nhếch lên rồi tự cười tự nói.

“Hồng Kim Lĩnh, tên cáo già ông đang giở trò quỷ gì đây! Dù có làm gì cũng đừng hòng qua mặt được ta.”



Tại một khu phức hợp xa hoa nhưng lại ẩn thế, nằm trên một ngọn đồi thuộc thành phố Đà Nẵng.

“Tộc chủ, Hồng Gia chắc chắn đã tìm thấy người thần bí đó. Trước giờ họ là gia tộc tham lam nhất, không có chuyện sẽ giữa đường bỏ cuộc như vậy”

“Đúng đó tộc chủ, ám vệ do chúng ta cài vào Hồng Gia cũng đồng loạt mất liên lạc. Cái này rõ ràng là Hồng Gia đã có m·ưu đ·ồ từ lâu. Lão già tôi kiến nghị trực tiếp đến Hồng Gia hỏi rõ ràng.”

Hai lão già đang không ngừng phát biểu ý kiến. Ngồi trên thượng vị, tộc chủ Phù Thiên Gia, Phù Thiên Cao thì đang chống cằm suy nghĩ.

Hai người đang không ngừng phát biểu là Phù Thiên Linh và Phù Thiên Kiếm. Cả hai đều là trưởng lão lớn tuổi trong gia tộc. Có nhiệm vụ hỗ trợ tộc chủ trong việc quản lý và phát triển Phù Thiên Gia.

Phù Thiên Cao thấy hai lão nhân sắp cãi lộn đánh nhau tới nơi thì đành phải lên tiếng.

“Được rồi, ta hiểu rõ những gì hai trưởng lão nói. Nhưng Phù Thiên gia chúng ta cũng không phải phường trộm c·ướp. Nếu Hồng Gia tự tìm thấy người thần bí thì cũng là chuyện của họ. Chúng ta lấy cái quyền gì mà đòi hỏi họ chia lợi ích cho chúng ta chứ?”

Phù Thiên Linh nghe vậy thì không cam lòng mà dạy bảo.

“Tộc chủ đại nhân, chính vì kiểu suy nghĩ này của Ngài nên gia tộc chúng ta mới luôn đứng sau Lạc Gia và Hồng Gia. Từ trước tới nay, lão già ta cũng không có ý kiến gì. Nhưng Bảo Mệnh Dịch thực sự quá quan trọng. Chúng ta tuyệt đối phải chen chân vào. Dù làm một ít chuyện xấu cũng phải làm.”

Phù Thiên Kiếm cũng tiếp lời

“Lão Linh nói rất đúng. Chúng ta cũng không phải bất chấp mọi giá. Trước giờ hành vi của chúng ta cũng đã quá quang minh chính đại rồi. Những thứ đó không ảnh hưởng nhiều tới gia tộc, hai lão già này cũng không có ý kiến. Nhưng mà, chuyện lần này rất có thể dẫn tới sinh tử tồn vong gia tộc. Ngài thử nghĩ xem, nếu Hồng Gia độc quyền Bảo Mệnh Dịch, với lịch sử tham lam của họ, họ sẽ không nhòm ngó chúng ta sao?”

Phù Thiên Cao cảm thấy hết sức khó xử. Nghe hai lão nhân cứ nói mãi, hắn không tự chủ được mà dùng tay dây trán. Hắn cũng hiểu, cũng có nghĩ tới những chuyện do hai lão nhân nói chứ.

Nhưng tính cách của hắn không thích làm những chuyện trái với lương tâm. Chuyện Bảo Mệnh Dịch, hắn đồng ý tham gia nghiên cứu, vì nó không phải chuyện gian ác gì. Nhưng mà bắt người, ép cung gì đó thì hắn không bao giờ làm. Trừ phi là kẻ thù một sống một còn.

Nhưng mà hắn cũng biết, hai lão nhân nói có lý. Hồng Gia là một gia tộc vô cùng tham lam, hành vi bá đạo, ngang ngược. Nếu họ sở hữu Bảo Mệnh Dịch, nói không chừng sẽ muốn thôn phệ các gia tộc khác.

Cuối cùng, Phù Thiên Cao đành tạm đối phó cho qua.

“Được rồi hai vị trưởng lão. Trước tiên ta sẽ đích thân đến Hồng Gia thăm hỏi một phen. Phải nắm chắc tình hình rồi mới quyết định sẽ làm gì tiếp theo. Hai vị trưởng lão đồng ý với ta chứ?”