CHƯƠNG 245: CHỬ THẾ BÌNH HIỆN TẠI
Vịnh Thái Lan có một hòn đảo hình tam giác. Hòn đảo này cách không xa Mũi Cà Mau, hơi chếch về hướng tây nam. Diện tích của đảo này không thua gì đảo Hòn Khoai. Nhưng nó chưa bao giờ xuất hiện trên bản đồ nước Việt và bản đồ thế giới.
Trên đảo có rất nhiều biệt thự xa hoa. Đếm sơ bộ cũng phải năm trăm hoặc sáu trăm cái. Trong đó, ở trung tâm hòn đảo có một lâu đài. Sở dĩ gọi nó là lâu đài vì nó được xây dựng như một hoàng cung của các vua phong kiến bên phương tây thời xưa.
Bên trong lâu đài có một cung điện trung tâm. Cung điện này được kiến thiết nhìn chẳng khác nào chỗ chầu vua. Một lão già khoảng hơn 60 tuổi đang ngồi trên ngai vàng. Lão già này tuy đã có tuổi, nhưng nhìn ánh mắt rất sáng ngời. Râu tóc để dài tự nhiên, dù có điểm lên mấy sợi bạc trắng, nhưng nhìn vẫn rất hùng tráng.
Đứng chầu hai bên là mấy chục cô gái trẻ xinh đẹp, không có ai quá 30 tuổi. Những cô gái này đều ăn mặc các trang phục gợi dục, hở trên, hở dưới. Chỉ cần hơi cử động nhẹ là cảnh xuân sẽ như ẩn như hiện, làm cho người ta không khỏi nổi lên tà dâm.
Tuy cảnh đẹp ý vui như thế, nhưng bầu không khí trong cung điện lúc này đang vô cùng ngột ngạt.
Hỏa Lão ngồi trên ngai vàng, ánh mắt trừng to tức giận. Ở bên dưới, một cái t·hi t·hể không đầu đang nằm im bất động. Nhìn kỹ sẽ thấy đầu của người này đã bị cự lực cường đại đập cho nát bầy nhầy.
Phía sau t·hi t·hể, có ba người đàn ông đang quỳ, đầu không ngừng đập xuống nền gạch nghe bốp bốp. Trán của từng người đều đã ướt đẫm máu tươi. Nhưng họ vẫn không ngừng đập đầu, miệng liên tục cầu xin.
“Kính xin chủ nhân cho thuộc hạ thêm một cơ hội!”
“Kính xin chủ nhân cho thuộc hạ thêm một cơ hội!”
“Kính xin chủ nhân cho thuộc hạ thêm một cơ hội!”
Ba người cứ liên tục dập đầu cầu xin, đến khi cả ba sắp ngất xỉu vì đau đớn và mất máu thì Hỏa Lão mới lên tiếng.
“Được rồi! Đứng lên cả đi”
Nghe được câu này, cả ba như được đại xá, đau đớn cũng nhanh chóng biến mất. Cả ba lập tức đứng lên, liên tục tạ ơn.
“Tạ ơn chủ nhân!”
“Tạ ơn chủ nhân!”
“Tạ ơn chủ nhân!”
Nghe vậy, Hỏa Lão hừ lạnh một tiếng.
“Đừng có mừng vui quá sớm. Ta cho các ngươi thời gian một tháng. Sau một tháng mà không tìm được h·ung t·hủ, có lẽ các ngươi không cần trở lại đây nữa”
Ba người nghe vậy thì thân hình không tự chủ được mà run lên. Trái tim dường như truyền tới cảm giác ngột ngạt, khó chịu. Họ có ảo giác, thứ trong trái tim đang giương nanh múa vuốt, sẵn sàng cắn xé trái tim họ bất cứ lúc nào.
Cả ba không dám chậm trễ, vội vàng đáp.
“Thuộc hạ hiểu rõ”
“Thuộc hạ hiểu rõ”
“Thuộc hạ hiểu rõ”
Hỏa Lão thấy vậy thì khoác khoác tay
“Được rồi, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này rồi nhanh đi làm việc đi”
Ba người vội vàng tiến lên, mang cái xác đồng đội ra ngoài, rồi rất nhanh quay lại dọn dẹp sạch sẽ cung điện. Chỉ qua vài phút công phu, cung điện đã sạch sẽ thơm tho. Cứ như chưa bao giờ có ai từng c·hết thê thảm ở chỗ này bao giờ.
Sau khi xong việc, cả ba nhanh chóng rời đi. Cung diện trở thành nơi riêng tư của Hỏa Lão và dàn mỹ nữ nóng bỏng xung quanh.
Lúc này, gương mặt tức giận của Hỏa Lão đã biến mất. Thay vào đó là sự hèn mọn, dâm đãng. Lão cười khoái chí, nói với các cô gái.
“Khà khà khà, đã làm các em sợ hãi rồi. Nào nào đến đây, để ta lấp đầy chỗ sợ hãi của các em nào”
…
Cách đó không xa, trên một hòn đảo khá nhỏ, nằm cách đảo Phú Quốc khoảng 10 cây số về phía đông bắc.
Hòn đảo này cũng không tồn tại trên bản đồ. Đây là nơi sinh sống của Chử Gia, một gia tộc chân võ, đã từng huy hoàng nhưng giờ đã xuống cấp không phanh.
Chử Gia có nguồn gốc từ vùng đất phía bắc nước Việt. Nhưng vì nhiều lần biến cố, liên tục di chuyển, cuối cùng thì lưu lạc tới tận vùng biển Vịnh Thái Lan.
Hiện tại, nhân khẩu Chử Gia không tới 100 người. Trong đó, có hơn 30 người phải tham gia kinh tế trong thế tục để duy trì gia tộc. Như vậy, trường kỳ sinh sống trên đảo chỉ có khoảng 70 người, vô cùng thưa thớt.
Lúc này, trên ngọn núi duy nhất trên đảo, từ trong một hang động phát ra tiếng cười to.
“Ha ha ha, thành công rồi, ta đã thành công rồi. Trời phù hộ Chử Gia ta. Trời phù hộ Chử Gia ta”
Chử Thế Bình bước ra từ bên trong hang đá. Ánh mắt hữu thần, rạng ngời. Trên gương mặt tràn ngập cảm xúc hưng phấn khó có thể kiềm chế.
Nếu nhìn kỹ, rất dễ dàng nhận ra một chuyện đặc biệt. Gương mặt Chử Thế Bình đã trẻ ra rất nhiều nếu so với lần gặp Trần Minh Quân ở đấu giá hội.
Được Trần Minh Quân điểm hóa và truyền thụ các tri thức tu luyện chính thống. Sau khi về gia tộc, Chử Thế Bình đã lập tức bế quan tu luyện.
Thời điểm đó, hắn đã nửa chân bước vào giai đoạn luyện khí hóa linh. Rất nhiều chân khí trong kinh mạch đã chuyển hóa thành bán linh khí.
Khi đã hiểu rõ vấn đề, hắn không ngừng xúc tiến quá trình hóa linh của chân khí. Kết quả, chỉ sau 10 ngày, chân khí đã thành công hóa linh. Kể từ đó, xét theo cấp bậc chân võ, hắn đã là một vị đại tông sư.
Theo lẽ thường, hắn sẽ tạm dừng tu luyện và công bố tu vi ra bên ngoài. Không vì cái gì khác, chủ yếu là để nâng cao địa vị gia tộc, giúp cho các hoạt động kinh tế có thêm chút lợi thế.
Tuy nhiên, trong quá trình tu luyện, Chử Thế Bình đã dùng thẻ trận pháp tụ năng do Trần Minh Quân tặng. Nhờ đó mà hắn phát hiện một bí mật bên trong nơi tu luyện.
Khi dùng thẻ bài, tốc độ vận chuyển đại chu thiên vô cùng thuận lợi, chân khí sinh ra cực nhanh, số lượng cũng nhiều hơn gấp mấy chục lần trước đây.
Lúc đầu, Chử Thế Bình tưởng rằng đây là tác dụng của thẻ bài. Nhưng trong một lần hắn vô tình dùng nó ở bên ngoài. Hắn phát hiện tốc độ tu luyện chậm lại rất lớn.
Sau khi thử nhiều lần, Chử Thế Bình đã xác định. Thẻ bài đúng là có tác dụng tăng phúc, nhưng nó sẽ tăng phúc lớn hơn rất nhiều nếu dùng bên trong hang động, nơi hắn thường tu luyện.
Phát hiện ra chuyện đó, làm cho Chử Thế Bình không dám ngừng tu luyện. Hắn không biết hiệu suất như vậy có duy trì thời gian dài hay không. Do đó, hắn muốn một mạch tiến tới, khai mở khí hải đầu tiên ở huyệt khí hải.
Sở dĩ là huyệt khí hải, là vì ở thời điểm truyền dạy, Trần Minh Quân chưa khám phá ra thứ tự khai huyệt. Nên theo kiến thức chung của vũ trụ thì khí hải đầu tiên sẽ nằm ở đại huyệt cùng tên.
Với hiệu suất tu luyện cao ngất ngưởng. Chử Thế Bình vậy mà đã thành công khai mở khí hải đầu tiên, bước vào cảnh giới linh đồ. Đây chính là cảnh giới mà chân võ gọi là Phi Thiên Sư, loại tồn tại chỉ nghe chứ chưa thấy bao giờ.
Đồng thời, dựa theo những lời Trần Minh Quân truyền dạy. Chử Thế Bình biết rõ, bản thân hắn có giới hạn cao nhất là 12 khí hải. Bởi vì hắn chỉ kích hoạt 12 đại huyệt thì đã bắt đầu dẫn khí nhập thể, từ đó đoạn tuyệt con đường trường sinh.
Dù biết là vậy, Chử Thế Bình cũng không buồn. Hắn không dám hy vọng xa vời, không dám nghĩ tới trường sinh. Nếu không phải vì gặp Trần Minh Quân, thêm vài chục năm là hắn đã theo ông bà.
Còn bây giờ, chỉ cần có đủ 10 khí hải, tạo thành một cái tinh trận. Dựa vào đó, hắn có thể sống thêm vài trăm năm, nếu ôn dưỡng tốt, nói không chừng có thể sống tới ngàn năm sau.
Từ vài chục năm, biến thành vài trăm năm thậm chí là ngàn năm. Biến hóa như vậy, hắn còn chưa cảm thấy hài lòng sao? Dĩ nhiên là có, hắn rất hài lòng, bởi vì hắn là người biết đủ.
Chử Thế Bình quá vui mừng, hắn không còn do dự, chấm dứt tu luyện và đi tìm vợ con. Hắn muốn vợ hắn cũng bước vào cảnh giới như hắn, muốn thời gian mấy trăm năm sau không phải cô độc một mình.
Vợ Chử Thế Bình cũng là một người luyện chân võ. Nhưng từ sau khi sinh con thì đã dậm chân một chỗ. Rất may mắn, Chử Thế Bình biết vợ hắn đã kích hoạt được 10 đại huyệt. Không nhiều, không ít, vừa đủ để có thể trở thành Linh Sĩ Nhất Tinh.
Sau khi trao đổi thông tin với vợ mình. Chử Thế Bình còn muốn truyền dạy cho một số con em gia tộc. Nhưng ý nghĩ này bị vợ hắn ngăn lại.
“Chồng à, chuyện này tạm thời không nên để lộ ra. Tốt nhất là đợi khi nào anh đã tu luyện tới cực hạn thì hãy chính thức truyền dạy cho con em gia tộc. Em nói vậy không phải ích kỷ, đây là em sợ thông tin bị lộ ra ngoài quá sớm. Anh cũng biết, mấy siêu cấp gia tộc kia đâu có đơn giản như bề ngoài. Kiểu gì cũng có mấy tồn tại ẩn giấu. Nói không chừng cũng không thua kém gì cảnh giới bây giờ của anh. Anh hiểu ý em chứ?”
Chử Thế Bình nghe vợ nói thì mới bình tĩnh lại. Không sai, hắn quá hưng phấn nên có phần suy nghĩ không thấu đáo. Bí mật về con đường tu luyện, nói không chừng không chỉ có hắn biết. Còn đám người kia biết bao nhiêu và biết tới đâu thì khó mà nói.
Nhưng mà, Chử Thế Bình tin chắc một điều. Chỉ cần hắn có cảnh giới linh sĩ nhất tinh. Chắc chắn sẽ có đủ lực lượng bảo vệ gia tộc và chống lại một số tồn tại ẩn giấu kia.
“Được rồi, anh hiểu ý em. Do anh quá vui mừng nên suy nghĩ nông cạn. Vậy trước tiên hãy để vợ chồng chúng ta tăng thực lực lên rồi tính”