Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thuận Thiên

CHƯƠNG 243: THIÊN YÊU GIỚI




CHƯƠNG 243: THIÊN YÊU GIỚI

Trong kho v·ũ k·hí này, pháp khí có tới bốn trăm ngàn kiện. Nhiều nhất là pháp khí cao phẩm, khoảng 360 nghìn kiện, chiếm hơn 98% tồn kho. Phần còn lại là pháp khí cực phẩm, đâu đó khoảng 7200 kiện.

Pháp khí trung phẩm trở xuống gần như không có. Trong mắt Hư Tôn Giả, pháp khí cao phẩm cũng chỉ vứt thành đống. Dưới cao phẩm thì không khác với phế liệu, làm gì có chỗ trong bảo khố. Pháp khí cực phẩm thì được đối xử tốt hơn một chút. Được gôm thành từng bó và để vào một căn phòng.

Chỉ có Pháp Bảo, Linh Bảo và trang bị phẩm cấp tốt hơn thì được đóng hộp riêng cho từng kiện.

Trần Minh Quân rất muốn lấy một món pháp bảo để dùng. Nhưng pháp bảo yêu cầu tu sĩ đã kết tinh trận mới nhận chủ được. Mà cũng không sao, chỉ cần hắn kết tinh trận xong là có thể chọn dùng rồi. Lần này chọn v·ũ k·hí chỉ để rèn luyện thôi.

Thậm chí, nếu mà có thể, hắn còn muốn trực tiếp chọn linh bảo. Đáng tiếc, linh bảo chỉ nhận chủ với tu sĩ có tối thiểu 4 tinh trận.

Một chút suy nghĩ tạp nham lướt qua trong đầu rồi thôi. Trần Minh Quân đi đến căn phòng cất giữ pháp khí cực phẩm.

Đập vào mắt hắn là cảnh tượng khó mà nói thành lời. Các món pháp khí được phân loại, bó lại rồi tùy ý chất đóng xung quanh căn phòng, nhìn chẳng khác nào kho phế liệu.

Nhưng khi nhớ lại cái bãi pháp khí cao phẩm mà bản thân vừa đi qua, Trần Minh Quân liền cảm thấy chỗ này cũng đã không tệ rồi.

Trần Minh Quân yêu thích hình tượng kiếm tu. Nhất là điều khiển phi kiếm để g·iết địch từ xa. Hắn liền đi đến những bó pháp khí hình kiếm để xem xét.

Kiếm cũng có nhiều loại, đại kiếm, trường kiếm, đoản kiếm, trọng kiếm, nhuyễn kiếm, phi kiếm, … chúng đều đã được cột lại thành từng bó riêng, rất dễ lựa chọn.



Trần Minh Quân đi qua từng bó pháp khí, rồi dừng lại trước một bó phi kiếm. Trong đầu hắn có sẵn một môn Phi Kiếm Thuật gọi là Sát Na Phương Hoa. Đại khái ý nói tốc độ của phi kiếm nhanh vô cùng, người trúng kiếm sẽ ngửi thấy một mùi hương rồi c·hết đi trong khoảnh khắc đó.

Hắn tháo bó pháp khí ra, xem xét vài thanh phi kiếm. Phi kiếm là pháp khí điều khiển từ xa, yêu cầu vật liệu có độ cứng và độ bền dẻo hòa hợp nhau. Đồng thời, vật liệu phải thực sự nhẹ, nhưng khi cần thiết thì có thể tăng trọng lượng lên thông quan trận văn.

Phi kiếm chỉ có thân kiếm và hai mũi kiếm ở cả 2 đầu. Đây là đặc điểm khác biệt giữa phi kiếm các loại kiếm khác.

Phi kiếm chỉ dùng để t·ấn c·ông, không phải loại có thể ngự lên để phi hành. Nếu một người có thể ngự lên phi kiếm để bay thì bản chất người đó không cần phi kiếm vẫn bay bình thường.

Nhưng nếu chế tạo một kiện pháp bảo hình đại kiếm thì có thể ngự lên đó phi hành. Bởi vì pháp bảo có thể tự hành, chỉ là sẽ tiêu hao linh khí dự trữ của chính nó.

Trần Minh Quân cũng không chọn lựa gì, hắn chỉ xem qua một chút rồi ghi nhớ chúng. Ở trong Khởi Nguyên Châu, dù ở bất cứ đâu thì hắn vẫn có thể triệu hồi bất cứ thứ gì. Việc hắn đến đây chỉ là để xem và ghi nhớ.

Hắn cứ đi loanh hoanh, xem xét thêm vài loại kiếm khác rồi cũng rời khỏi bảo khố.

Thiên Yêu Tinh, hay còn gọi là Thiên Yêu Giới, đây là một trong số 9 hành tinh bên trong Khởi Nguyên Châu. Hành tinh này có 7 phần lục địa, 3 phần đại dương. Lục địa không bị chia cắt, toàn bộ lục địa hình thành một khối thống nhất to lớn.

Hầu hết địa hình Thiên Yêu Tinh là đồi núi và rừng rậm nguyên thủy. Trong đó, sinh sống vô số loài động vật kỳ lạ, quý hiếm. Quan trọng là, tất cả động vật trên Thiên Yêu Tinh đều có thể trở thành yêu thú. Thống trị Thiên Yêu Tinh cũng là yêu thú chứ không phải con người.

Loài người sống trên Thiên Yêu Tinh không phải người bản địa. Họ là những người bị lưu đày và con cháu của những người bị lưu đày. Cũng có người trốn chạy hành tinh mẹ của mình mà đến đây.

Để đảm bảo sinh tồn, loài người đều tập trung vào các thành trì. Có tổng cộng 4 thành trì nhân loại trên Thiên Yêu Tinh. Nhưng Trần Minh Quân biết, còn có thành trì thứ 5, nằm trên một hòn đảo giữa Biển Lớn. Thành trì thứ 5 này vốn là nơi ở của những người quản lý t·ội p·hạm lưu đày.



Kể từ khi Hư Tôn Giả thu Thiên Yêu Tinh, tất cả nhân loại trên hành tinh này đều đã vô vọng rời khỏi nơi đây. Phần lớn người còn sống đến hiện tại đều là con cháu đời sau. Nên cũng có thể xem họ là dân bản địa.

Thành trì nhân loại trên Thiên Yêu Tinh không phải do những người ở đây kiến tạo ra. Nó được xây dựng và thiết lập hệ thống phòng thủ từ trước.

Theo Hư Linh nói, cụ thể thì hành tinh này thuộc về một Đế Quốc nào đó trong vũ trụ. Mục đích ban đầu là dùng làm nơi lưu đày t·ội p·hạm, dùng sức của t·ội p·hạm để khai thác thiên nhiên phong phú nơi đây. Cho tới khi bị Hư Tôn Giả lấy mất.

Sau khi Hư Linh kiểm tra một lượt, Trần Minh Quân liền nhận được thông tin cụ thể về thực lực trên Thiên Yêu Tinh.

Nhân khẩu nhân loại trên Thiên Yêu Tinh khoảng 38 triệu người. Trong đó, Đông Thành khoảng 4 triệu người, Tây Thành khoảng 8 triệu người, Bắc Thành khoảng 9 triệu người, Nam Thành khoảng 7 triệu người. Còn lại 10 triệu người thì sống ở Hải Thành.

Điều đáng nói là, hầu hết nhân loại đều có tu luyện và tu vi không hề thấp. Phần lớn người trưởng thành đều có tu vi linh sĩ tam tinh đến ngũ tinh. Trong đó, có 10 người có tu vi linh sĩ cửu tinh đỉnh phong. Đây cũng là 10 người có tu vi cao nhất.

Trong 10 linh sĩ cửu tinh đỉnh phong này, có tới 6 người ở Hải Thành. Còn lại 4 người thì lần lượt tọa trấn tại 4 thành còn lại.

Động vật và dã thú thông thường thì vô số kể, rất khó thống kê.

Yêu thú thì có khoảng 98 tỷ cá thể. Với khoảng 10 tỷ là yêu thú cấp thấp, chưa có linh trí rõ ràng. Yêu thú trung tầng chiếm phần đông nhất, khoảng 70 tỷ cá thể. Phần còn lại đều là yêu thú cao cấp, tương đương với linh sĩ cao cấp.



Trong đó, có 99 yêu thú đã đạt tới yêu thú cấp 9 đỉnh phong, tương đương với linh sĩ cửu tinh đỉnh phong.

Cuối cùng, tồn tại một con yêu vương, đã bước vào lĩnh vực trường sinh.

Về số lượng, dù ở phân khúc nào thì yêu thú đều áp đảo hoàn toàn. Về chất lượng, một yêu vương là đủ để diệt sạch nhân loại.

Nhưng thực tế thì không như ta suy nghĩ. Nhân loại và yêu thú cũng không phải đối lập hoàn toàn. Nói chính hơn thì yêu thú cũng phân ra chủng loài. Giữa các chủng loài cũng không có hòa thuận. Sẽ có những chủng loài là thiên địch của chủng loài khác. Nhân loại trên Thiên Yêu Tinh cũng được xem là một chủng loài mà thôi. Nên không có chuyện toàn bộ yêu thú đồng lòng tiêu diệt nhân loại.

Tuy nhiên, nhân loại có một cái bảo hiểm rất lớn, chính là thành trì. Hệ thống phòng thủ của thành trì đủ để g·iết c·hết trường sinh giả, tương đương với yêu vương. Cho nên, chỉ cần ở trong thành thì mọi sự bình an.

Chỉ là, cuộc sống thì cần tiêu hao. Dù bản thân tu sĩ không cần ăn thì tu sĩ cấp thấp vẫn cần. Huống gì, tu sĩ tích cốc thì cũng cần tài nguyên tu hành. Cho nên, việc ra khỏi thành là chuyện cần thiết. Mà đã ra khỏi thành thì phải đối mặt với chuyện m·ất m·ạng bất cứ lúc nào.

Con người đi săn, yêu thú cũng đi săn. Hoàn toàn là cuộc chơi giữa những kẻ đi săn. Kẻ thắng là thợ săn, bên thua chính là con mồi. Người hay yêu thú gì cũng vậy, hoàn toàn bình đẳng ở trên Thiên Yêu Tinh này.

Trần Minh Quân xuất hiện trên một hoang đảo. Nơi này là nơi hoàn toàn không có nhân loại. Yêu thú mạnh nhất cũng chỉ là yêu thú cấp 2, tương đương với linh sĩ nhị tinh. Số lượng yêu thú cũng rất ít, chỉ có hơn ngàn con. Phần đông sinh linh đều là dã thú và động vật thông thường.

Hắn chọn hòn đảo này là để thuận tiện cho việc tập luyện các loại pháp kỹ. Từ các thuật pháp thông thường cho tới các thuật pháp chiến đấu cao cấp. Trong đó, pháp kỹ quan trọng nhất là một loại phi kiếm thuật và một loại đại kiếm thuật.

Phi kiếm thuật có tên là Sát Na Phương Hoa. Dựa vào thần thức để khống chế phi kiếm. Yêu cầu kỹ năng điều khiển thần thức cực cao. Tiêu hao linh lực và linh hồn lực cũng rất lớn.

Bù lại, tốc độ của phi kiếm rất nhanh. Khi chiến đấu, phi kiếm gần như không dừng lại, liên tục chuyển động theo quỹ tích của kiếm pháp. Bất cứ lúc nào cũng có thể đột ngột chuyển hướng t·ấn c·ông, khó lòng phòng bị.

Khi chọn Sát Na Phương Hoa, Trần Minh Quân có ý tứ của riêng mình. Một phần là vì hắn thích cách chiến đấu bằng phi kiếm. Nhưng lý do lớn hơn là vì hắn cảm thấy bản thân có thể cải tiến môn kiếm pháp này.

Sát Na Phương Hoa không hạn chế số lượng phi kiếm. Chỉ cần cảm thấy bản thân có thể phân tâm ra bao nhiêu phần thì có thể điều khiển bấy nhiêu phi kiếm. Chuyện nhất tâm đa dụng cũng không phải đơn giản. Nhất là với tu sĩ chưa có nguyên thần.

Mà dù có thể nhất tâm đa dụng thì còn phải xét tới tiêu hao. Khi triển khai phi kiếm, từng giây từng phút đều là tiêu hao linh lực cùng linh hồn lực. Tăng thêm một thanh phi kiếm thì tăng thêm một phần tiêu hao. Không cẩn thận thì đã tự chơi c·hết bản thân trước khi g·iết c·hết kẻ địch rồi.