Sau đó Lâm Dự Đông nhìn Cố Nghiêu Dã đã thu tay lại ngồi thẳng dậy, Giang Tĩnh Nguyệt có vẻ hơi mất hứng vì không được người ta xoa đầu nữa.
Anh mở miệng, cuối cùng cũng làm một người hiểu chuyện: “Tôi giao Tĩnh Nguyệt cho cậu, cô ấy uống say thích gây sự, cậu nên đưa cô ấy về nhà cũ.”
“.... Đừng làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của người khác, cậu biết tính tình Tĩnh Nguyệt rồi đấy.”
Sau khi Lâm Dự Đông căn dặn xong, anh ấy liền dẫn vợ của mình rời đi trước.
Anh ấy biết rõ tính cách của Cố Nghiêu Dã, hơn nữa vừa rồi trong nháy mắt đó anh ấy đã phát hiện ra bí mật của anh, trong lòng ngay lập tức liền yên tâm 100%.
Tin tưởng ngay cả khi mọi người trên toàn thế giới làm tổn thương Giang Tĩnh Nguyệt, Cố Nghiêu Dã chắc chắn sẽ không.
Cố Nghiêu Dã không nói gì, anh vốn định đưa Giang Tĩnh Nguyệt trở về nhà cũ.
Nhà cũ có người hầu trông nom, có thể khiến người ta yên tâm.
Hai người Lâm Dự Đông đi phía trước, Cố Nghiêu Dã chân sau đứng lên, định mang Giang Tĩnh Nguyệt đang rất say rời đi.
Không ngờ, người phụ nữ dường như đã nghe thấy lời Lâm Dự Đông vừa rồi nói muốn đưa cô về nhà cũ, cô lẩm bẩm cự tuyệt, không chịu để Cố Nghiêu Dã giúp mình: “Tôi không về nhà cũ... Không về...”
“Ông nội sẽ mắng tôi, ông nhất định sẽ mắng tôi rất hung dữ...” Cô vừa nói liền sắp khóc tới nơi.
Lập tức tính tình biến thành đứa nhỏ.
Cố Nghiêu Dã sững sờ tại chỗ, chân tay vô cùng luống cuống.
Một lúc lâu sau, anh mới đứng trước mặt người phụ nữ, khom người ôm lấy cô, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy của cô, dịu dàng dỗ dành: “Chúng ta không về, chúng ta không về nữa được không em, đừng khóc mà.”
“Một lát nữa, mắt em sẽ sưng lên, công chúa Tĩnh Tĩnh sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu.”
Tiếng khóc của Giang Tĩnh Nguyệt vừa đè nén, sau câu “không còn xinh đẹp” lại cao lên lần nữa.
Cố Nghiêu Dã: “...”
Cuối cùng, anh phải dỗ cô rất lâu, gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi, Giang Tĩnh Nguyệt thút thít hít mũi một cái mới bình tĩnh lại.
Cô không chịu quay lại nhà cũ, cũng không về chung cư.
Về lại nhà cũ sợ ông cụ hỏi tại sao, lại bị mắng.
Có lẽ nguyên nhân càng lớn là cô sợ đối mặt với ông cụ, bởi vì ngay từ đầu ông cụ đã luôn phản đối cô ở bên Chu Thỉ, đã nhiều lần nói Chu Thỉ không xứng với Giang Tĩnh Nguyệt.
Đáng tiếc Giang Tĩnh Nguyệt tâm như sắt, cô căn bản không nghe lời khuyên của ông cụ.
Bây giờ sự việc đã bại lộ, tạm thời cô không còn mặt mũi nào quay lại gặp ông cụ cũng là chuyện bình thường.
Về việc tại sao cô không chịu quay lại căn hộ, Cố Nghiêu Dã đã sớm hiểu.
Đó là bởi vì sợ Chu Thỉ sẽ chạy đến căn hộ để tìm cô.
Dù sao, trong lúc uống rượu, Chu Thỉ đã gọi điện cho Giang Tĩnh Nguyệt nhiều lần, nhưng cô không bắt máy.
Anh lại gọi cho Trần Thiến Hề.
Chuyện đến nước này, người Giang Tĩnh Nguyệt không muốn gặp nhất chắc chắn là Chu Thỉ.
Vì vậy, Cố Nghiêu Dã không có ý ép cô trở về nhà cũ hay căn hộ cô ở.
Khi rời quán bar Dục Sắc, Cố Nghiêu Dã đặc biệt hỏi Tô Dĩ Phàm, có thể ở bên chỗ Thẩm Văn không.
Câu trả lời của Tô Dĩ Phàm rất thành thật: “Có thể có thể, nhưng chị Tĩnh Nguyệt say rượu như vậy, ở đó sẽ không có ai chăm sóc chị ấy.”
“Văn Văn không biết chăm sóc người khác, anh yên tâm giao chị Tĩnh Nguyệt cho cô ấy à?”
Tô Dĩ Phàm vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Cố Nghiêu Dã.
Từ khi cậu ta nhận ra sự quan tâm của Cố Nghiêu Dã dành cho Giang Tĩnh Nguyệt khác với người khác, bộ não của cậu ta giống như được khai sáng, nhìn cái gì cũng thấy rõ ràng, lòng như gương sáng.
Anh Dã thích chị Tĩnh Nguyệt.
Tại sao trước đây cậu ta không nhận ra điều này? Anh Dã rõ ràng đã biểu hiện như thế rồi, chỉ thiếu viết lên mặt mình dòng chữ “Tôi thích Tĩnh Tĩnh lắm“.
Trên thực tế, không trách Tô Dĩ Phàm trì độn.
Chẳng qua là ngày bình thường sự quan tâm và chăm sóc thầm kín của Cố Nghiêu Dã rất khó nhìn thấu, anh luôn có thể làm điều gì đó khiến mọi người xua tan ý tưởng thích Giang Tĩnh Nguyệt của anh.
Suy cho cùng cũng là vì Cố Nghiêu Dã, bất kể xuất thân hay ngoại hình, trên đời này không có khả năng tồn tại người khiến anh cầu mà không được.
Huống chi, anh ở nước ngoài tiếng xấu đồn xa như vậy, sau khi về nước còn thẳng thừng đồng ý cắt đứt hôn ước với Giang Tĩnh Nguyệt...
Tất cả các dấu hiệu đều khiến mọi người nghĩ rằng anh không thích Giang Tĩnh Nguyệt.
Thích một ai đó nhưng lại giấu giếm để không ai phát hiện ra... Đây hoàn toàn không phải tính cách của Cố Nghiêu Dã.
Nhưng sự thật là anh đã làm như vậy.
Từ ngày hôm qua khi Cố Nghiêu Dã hủy chuyến bay và yêu cầu Tô Dĩ Phàm tìm ra mối quan hệ giữa Chu Thỉ và Hạ Thính Vãn càng sớm càng tốt, cho đến tối nay sau khi anh biết mối quan hệ giữa hai người kia, lại nghe nói Giang Tĩnh Nguyệt và Trần Thiến Hề sẽ đến Dục Sắc uống rượu...
Hơn nữa, anh còn ngựa không dừng vó lái xe tới Dục Sắc.
Tất cả những hành vi này đã vượt quá sự hiểu biết của Tô Dĩ Phàm đối với tác phong trước sau như một của Cố Nghiêu Dã.
Cách đây không lâu, khi Tô Dĩ Phàm đến đón Cố Nghiêu Dã, cậu ta còn không biết tại sao anh lại quan tâm đến chuyện của Giang Tĩnh Nguyệt và Chu Thỉ như vậy.
Ngay cả chuyến bay cũng hủy bỏ.
Khi đó, Tô Dĩ Phàm càm ràm không ít, vừa dẫn đường cho Cố Nghiêu Dã, vừa lảm nhảm.
Người đàn ông cũng không phản ứng lại cậu ta.
Khi sắp đến cửa phòng riêng, Tô Dĩ Phàm quay lại trêu chọc Cố Nghiêu Dã với giọng nửa đùa nửa thật: “Anh Dã, anh quan tâm đến chị Tĩnh Nguyệt nhiều như vậy, sẽ không phải là thích chị ấy chứ?”
Khi nói điều này, trong lòng Tô Dĩ Phàm thực sự không nghĩ theo hướng kia.
Không ngờ, Cố Nghiêu Dã đang đi phía sau đột nhiên dừng lại, trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: “Đúng thì sao?”
Người đàn ông im lặng một lúc rồi đột ngột lên tiếng.
Tô Dĩ Phàm đang đi phía trước, sợ hết hồn.
Nhưng vì khiếp sợ quá mức, cậu ta còn tự hỏi liệu mình có nghe nhầm hay không.
Nhưng Cố Nghiêu Dã đã nhanh chóng chứng minh mọi thứ cho Tô Dĩ Phàm.
Anh đi ngang qua cậu, đặt tay lên cửa phòng riêng, trước khi đẩy ra còn quay đầu hỏi Tô Dĩ Phàm: “Tôi không thể thích cô ấy à?”