Thuần Dã - Tụ Đạo

Chương 51




Vẻ ngoài đó ngây thơ, dễ thương khỏi nói.

Giang Tĩnh Nguyệt đúng đang là nhìn người.

Tầm nhìn của cô mơ hồ, không rõ ràng lắm.

Đầu vẫn còn choáng váng, nhìn ai cũng thấy mơ hồ.

Vì vậy, cô phải cố gắng rất nhiều mới có thể nhìn rõ Cố Nghiêu Dã.

Cả người anh mặc đồ đen.

Hai chiếc khuy cổ áo sơ mi buông hờ hững, hơi để lộ xương quai xanh và hầu kết.

Anh có bờ vai rộng, đôi chân dài, dáng người cao ráo, cân đối hoàn hảo.

Giang Tĩnh Nguyệt nhìn một chút, đầu không thể chuyển động, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ đơn thuần nhất của phụ nữ đối với người đàn ông có vóc người đẹp.

Cô nhìn thấy Cố Nghiêu Dã đang đi về phía mình, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh cô.

Sau đó, anh đặt một cốc gì đó lên bàn cà phê, từ từ đẩy nó đến trước mặt cô.

Giọng nói quen thuộc trầm thấp, mỗi từ đều lọt vào tai Giang Tĩnh Nguyệt.

“Vì một tên cặn bã, hành hạ bản thân mình như thế này.”

“Giang Tĩnh Nguyệt, em thật có tiền đồ.”

Cố Nghiêu Dã đẩy một tách trà giải rượu cho Giang Tĩnh Nguyệt, đặt tách còn lại sang một bên, định đợi Lâm Dự Đông đến, để anh ấy tự mình đút cho vợ mình.

Người đàn ông nhìn Giang Tĩnh Nguyệt, ra hiệu cho cô uống trà.

Kết quả, Giang Tĩnh Nguyệt hoàn toàn không hiểu ý anh, ngược lại, cô bất mãn với giọng điệu giáo huấn vừa rồi của anh, bỗng nhiên vỗ bàn.

“Anh không phải cũng là cặn bã sao… Còn không biết xấu hổ nói người khác?” Giang Tĩnh Nguyệt nói đến giữa chừng còn nấc lên một tiếng.

Cô trợn tròn mắt, bộ dáng hung dữ như thể cô không phục những lời anh vừa nói.

Cố Nghiêu Dã bị dáng vẻ của cô làm cho mê mẩn một lúc, sau đó không nhịn được nữa, đưa tay lên môi cười khẽ: “Không phải em nói anh là kẻ phong lưu sao?”

Anh cũng không biết những gì mình nói có đúng không, nhưng khi Giang Tĩnh Nguyệt nói xấu anh trước mặt ông nội Giang, lời nói của cô đúng là có ý này.

Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục trừng mắt nhìn anh, vẫn hung dữ nói: “Có gì khác nhau à?”

Kẻ phong lưu và tên cặn bã có gì khác nhau chứ.

Nụ cười trên khóe môi Cố Nghiêu Dã càng sâu, ánh mắt khẽ động, đảo qua khuôn mặt hồng hào say rượu của cô, không kìm được vươn tay, nhẹ nhàng véo má Giang Tĩnh Nguyệt hai cái.

Giọng anh trầm và mềm hơn một chút, từ tính êm tai, tràn đầy ý cười: “Đương nhiên.”

“Tên cặn bã xấu xí, nhưng kẻ phong lưu lại đẹp trai.”

Cho nên, Chu Thỉ là một tên cặn bã nhưng anh không phải vậy.

“...” Giang Tĩnh Nguyệt bị véo má đặc biệt khó chịu.

Cô giơ tay tát vào tay người đàn ông: “... Tự luyến, không biết xấu hổ.”

Cố Nghiêu Dã bị đánh tay: “...”

Còn có một câu anh chưa nói.

Anh, “Kẻ phong lưu” này còn một mực chờ cái ngoảnh đầu của cô, mười năm như một.

Chu Thỉ có chỗ nào xứng đáng đánh đồng với anh.

Nhưng nhìn khuôn mặt say khướt của Giang Tĩnh Nguyệt, Cố Nghiêu Dã không thể nói ra câu này.

Vì vậy, anh tiếp tục nhéo mặt cô, không hiểu sao giọng điệu hơi tủi thân: “Tôi rõ ràng là đang nói thật… Em nên nghiêm túc nhìn tôi một chút.”

Điều mà Cố Nghiêu Dã không ngờ tới là Giang Tĩnh Nguyệt say xỉn lại thực sự nghe lọt lời anh.

Bởi vì ngay sau đó, người phụ nữ say rượu với đôi má ửng hồng bất ngờ dùng sức đẩy tay anh ra.

Bộp một tiếng giòn giã.

Đôi tay yếu ớt không xương của Giang Tĩnh Nguyệt giống như hai cái vỉ đập ruồi, đột nhiên úp vào má Cố Nghiêu Dã.

Không chỉ vậy, đôi mắt say xỉn của Giang Tĩnh Nguyệt còn tiến lại gần anh.

Cố Nghiêu Dã sợ đến mức tim thắt lại, anh nín thở.

Cũng may, Giang Tĩnh Nguyệt chỉ đến gần anh chứ không làm gì khác.

Đôi môi đỏ mọng đóng mở, giọng điệu mềm mại như sáp, ngọt ngào như cắn mặt của Võ Mỵ Nương: “Được, để tôi chăm chú cẩn thận nhìn xem... Anh rốt cuộc có bao nhiêu đẹp trai!”

''Xem mặt mũi như nào mà tự mãn như vậy?''

Nói xong, Giang Tĩnh Nguyệt nheo mắt lại. thực sự đánh giá khuôn mặt kinh diễm của Cố Nghiêu Dã.

Cô dựa rất gần.

Cố Nghiêu Dã thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở có mùi rượu của cô phả vào hai mặt anh.

Mặt của cô phóng đại trong tầm mắt anh.

Khiến não anh ngừng hoạt động, mất khả năng suy nghĩ ngay lập tức.

Trái tim theo bản năng đập nhanh hơn, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng anh.

Dần dần, ánh mắt của Cố Nghiêu Dã tập trung vào đôi môi mím nhẹ của Giang Tĩnh Nguyệt.

Anh lặng lẽ lăn yết hầu, nuốt khan.


Có một điều gì đó thôi thúc anh hãy hôn cô.

Hơn nữa theo thời gian trôi qua, ý tưởng đó ngày càng trở nên điên rồ, giống như gió xuân không thể thổi hết, lửa rừng không thể đốt cháy hết cỏ.

Sau đó, để loại bỏ những ý nghĩ đen tối, Cố Nghiêu Dã dùng cả hai tay véo má Giang Tĩnh Nguyệt, nhẹ nhàng kéo mặt cô, xoa tròn bóp nặn mặt của cô cho đến khi thay đổi hình dạng. Kết quả, vẻ ngoài của cô vẫn quyến rũ động lòng người, khiến trái tim anh rung động.

Vì vậy Cố Nghiêu Dã không thể không lùi lại một chút, kéo dãn khoảng cách bị Giang Tĩnh Nguyệt rút ngắn.

Cuối cùng anh cũng dám thở mạnh, xoa nhẹ mặt Giang Tĩnh Nguyệt vài giây như muốn che đậy, miễn cưỡng đẩy cô trở lại thành ghế sô pha.

Giang Tĩnh Nguyệt bị đẩy không kịp đề phòng, cô ngã ngửa trên ghế sô pha, đôi lông mày xinh đẹp lại cau có, cực kỳ không vui.

Cố Nghiêu Dã nhìn cô khó khăn ngồi dậy, không khỏi lẩm bẩm: “Dù sao thì anh cũng đẹp hơn tên họ Chu kia.”

“Chỉ là do mắt em mọc trên đỉnh đầu... Quả dưa hấu ngọt không muốn lại muốn một hạt mè thối.”

Giọng điệu lầm bầm của anh mang đầy ý trách móc.

Đáng tiếc, Giang Tĩnh Nguyệt bị anh xoa mặt hơi đau, đầu óc cô choáng váng, căn bản không chú ý anh đang nói linh tinh.

“Khốn kiếp...”

“Tên khốn Chu Thỉ...”

Sau khi người phụ nữ ngồi thẳng dậy, cô lại tiếp tục uống rượu.

Hai chữ chửi thề không phù hợp với sự tao nhã thường ngày của cô nhưng lại đặc biệt sinh động, cuối cùng cô cũng giống như một người bình thường, tính tình hoạt bát.

Có điều cô cứ lặp đi lặp lại một câu “thằng khốn” đó khiến Cố Nghiêu Dã không nhịn được muốn cười, không hiểu rốt cuộc cô có biết câu mắng người nào khác nữa không.

Sau đó, anh lấy bình rượu từ tay Giang Tĩnh Nguyệt, nhét tách trà giải rượu vào những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, bảo cô cầm nó.

“Uống cái này để tỉnh rượu đi, lát nữa tôi đưa em trở về.”

Ly trà có màu cà phê đậm, đường kính miệng cốc không lớn lắm, nhưng ngón tay Giang Tĩnh Nguyệt trắng nõn thon dài, một tay cầm có chút khó khăn, cho nên cô theo bản năng dùng tay kia đỡ lấy.

Có lẽ uống say nên tay không còn nhiều sức lực, có mấy lần ly trà suýt tuột khỏi tay cô.

Cố Nghiêu Dã thấy vậy, dùng đôi tay to lớn có khớp xương rõ ràng bao lấy bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của người phụ nữ, trầm giọng ra lệnh: “Nắm chặt, đừng buông ra.”

Giang Tĩnh Nguyệt vừa mắng chửi một trận, bây giờ cô rất ngoan ngoãn.

Hoặc có thể là do giọng điệu của Cố Nghiêu Dã có chút nguy hiểm, nhưng tóm lại, dù không còn sức nhưng cô vẫn cố gắng hết mức để cầm tách trà.

Dáng vẻ nhíu mày rất không vui nhưng đành phải nghe lời, giống như một con thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn để sói lớn Cố Nghiêu Dã bắt nạt.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào người phụ nữ một lúc lâu, khi cô ngoan ngoãn uống trà giải rượu, anh nhìn chiếc cổ trắng nõn ngẩng ra sau của cô, không hiểu sao lại nghĩ đến một số cảnh tượng không phù hợp với trẻ con.

Cổ họng đột nhiên khô như lửa đốt, anh không nhịn được nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động liên tục, giống như toàn thân sắp bị thiêu đốt.

Mãi cho đến khi Giang Tĩnh Nguyệt uống hết trà giải rượu, liếm môi cầm tách trà trả lại cho anh bằng cả hai tay.

Lúc này, Cố Nghiêu Dã mới lấy lại được một chút lý trí từ trong suy nghĩ đen tối của mình, cầm lấy tách trà, bàn tay không nghe lời lại xoa đầu Giang Tĩnh Nguyệt.

Đôi môi nóng bỏng mấp máy, giọng nói khàn khàn ướt át: “Tĩnh Tĩnh của chúng ta ngoan nhất...”

Được người đàn ông dùng giọng nói nhẹ nhàng và khàn khàn gọi nhũ danh, thẳng thắn khen ngợi, Giang Tĩnh Nguyệt vô cùng hưởng thụ, ngẩng đầu giống như một con mèo con cao quý, hưởng thụ người đàn ông sờ đầu vuốt lông.

Thiếu điều mở miệng kêu tiếng meo meo.

Nhìn thấy cô như vậy, Cố Nghiêu Dã không muốn thu tay lại, tiếp tục vuốt ve mái tóc mượt mà xinh đẹp của cô.

Cho đến khi cửa phòng riêng bị đẩy ra từ bên ngoài, Lâm Dự Đông vội vàng bước vào kêu “vợ“.

Lâm Dự Đông vừa bước vào cửa liền im bặt, ánh mắt lo lắng của anh đầu tiên rơi vào Cố Nghiêu Dã đang sờ đầu Giang Tĩnh Nguyệt ở phía bên kia ghế sô pha, sau đó là Trần Thiến Hề đang nằm say khướt bất tỉnh nhân sự trên ghế sô pha bên này.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, đi đến chỗ Trần Thiến Hề như một cơn gió, đỡ người phụ nữ đã trở thành vũng bùn đứng dậy, ôm ngang cô ấy vào lòng.