Thuần Dã - Tụ Đạo

Chương 50




Khi đó Giang Tĩnh Nguyệt không có tình cảm với Chu Thỉ, cô chỉ nghĩ rằng anh ta cũng giống như những chàng trai khác, chỉ thích vẻ ngoài của mình.

Giang Tĩnh Nguyệt đã sớm quen với việc được người khác thích, cô không cảm thấy phản ứng của Chu Thỉ có gì sai.

Nhiều năm như vậy, chung đụng với Chu Thỉ, Giang Tĩnh Nguyệt cũng không phát hiện anh ta có cái gì khác thường.

Bởi vì Chu Thỉ rất tốt với cô, làm việc chu toàn, làm người chín chắn ổn trọng, chưa bao giờ khiến mọi người lo lắng.

Trong sinh hoạt, anh chưa bao giờ thân thiết với bất kỳ người khác giới nào, rất đúng mực.

Chu Thỉ như vậy mới có thể khiến Giang Tĩnh Nguyệt từng chút một vì anh ta mà mở rộng trái tim, cô thậm chí cảm thấy nếu như có thể cùng anh ta tiến thẳng tới hôn nhân, hình như cũng không phải là một điều xấu.

Bọn họ nhất định sẽ là một cặp vợ chồng rất hợp nhau, thời gian sau kết hôn cũng không thay đổi quá nhiều so với hiện tại.

Khi cô tưởng tượng về tương lai của bọn họ, thấy cũng khá ổn.

Dù sao Chu Thỉ chưa bao giờ can thiệp vào công việc của cô, thậm chí còn cảm thấy cô làm bác sĩ pháp y rất ngầu.

Sau khi thu hồi mạch suy nghĩ, tốc độ máu chảy toàn thân Giang Tĩnh Nguyệt giống như chậm lại, lạnh từ chân đến tâm.

Cuối cùng, ngọn lửa cuối cùng trong trái tim cô cũng chập chờn, vụt tắt.

Càng ngày càng trở nên tỉnh táo hơn, cẩn thận phân tích mối quan hệ giữa mình và Chu Thỉ trong bảy năm qua.

Kết quả cuối cùng, không thể nghi ngờ, cô thừa nhận mình đối với Chu Thỉ mà nói, chỉ là một vật thay thế để an ủi tưởng nhớ người cũ mà thôi.

Bởi vì lông mày và đôi mắt của cô có phần giống với Hạ Thính Vãn, vì vậy anh ta mới theo đuổi cô.

Tuy nhiên, phải mất tròn 7 năm, từ lúc giả làm người yêu cho đến khi chính thức xác nhận mối quan hệ… Suốt 7 năm…

Vậy mà Chu Thỉ ngụy trang hoàn mỹ không tì vết, thậm chí còn khiến Giang Tĩnh Nguyệt và mọi người xung quanh cho rằng anh ta là một người bạn trai ba tốt hiếm có trên đời này.

Anh ta chưa bao giờ nhắc đến Hạ Thính Vãn với cô, chưa bao giờ.

Bây giờ Giang Tĩnh Nguyệt ngày càng tin vào những gì Trần Thiến Hề đã từng nói.

Cô nói rằng trên đời này không có người đàn ông hoàn hảo.

Nếu có, vậy nhất định là giả vờ.

Chuyện đến nước này, Giang Tĩnh Nguyệt cần xem xét lại mối quan hệ giữa cô và Chu Thỉ.

Có lẽ ngay từ đầu họ không nên ở bên nhau.

Hơn tám giờ tối, quán bar Dục Sắc ở trung tâm thành phố.

Sau khi Giang Tĩnh Nguyệt đến quán bar, cô trực tiếp yêu cầu một phòng riêng trên tầng.

Không lâu sau, Trần Thiến Hề vội vã tan làm, cũng nhanh chóng đến.

Cô và người phục vụ đưa rượu lần lượt vào cửa.

“Thật sự là tức chết tớ rồi.”

“Tĩnh Tĩnh, cậu biết không đôi cẩu nam nữ kia lại lên hot search rồi!”

Sau khi Trần Thiến Hề vào cửa, cô ta nén giận, đợi người phục vụ đưa rượu rời đi, mới ném chiếc túi trong tay xuống ghế sô pha, xắn tay áo lên chửi bới.

“Buổi trưa cậu gọi cho tớ, nói muốn chia tay với Chu Thỉ, tớ còn buồn bực, không biết tại sao chỉ sau một đêm mà thái độ của cậu với anh ta lại thay đổi nhiều như vậy.”

“Bây giờ tớ đã biết.”

Trần Thiến Hề là một nhân viên truyền thông, vì vậy cô ấy tất nhiên hiểu rõ hơn về tin tức và các điểm nóng trên mạng.

Hơn bảy giờ tối, tin tức Hạ Thính Vãn cùng bạn trai bí ẩn vào bệnh viện còn chưa lên hot search nhưng cô ấy đã biết rồi.

Nghe nói thợ săn ảnh là đồng nghiệp của cô ấy, lần này chụp được chính diện bạn trai bí ẩn của Hạ Thính Vãn.

Chỉ là tạm thời vẫn chưa công khai trên mạng, bức ảnh được tìm kiếm ráo riết vẫn chỉ là ảnh chụp phía sau.

Nhưng Trần Thiến Hề đã nhìn thấy một bức ảnh chính diện của Hạ Thính Vãn và người bạn trai bí ẩn đó.

Không chỉ là một bức ảnh trực diện, các paparazzi đã theo họ từ đại học nông nghiệp Thẩm Quyến nơi Hạ Thính Vãn đang quay phim đến bệnh viện.

Cho nên, Trần Thiến Hề đã nhìn thấy Chu Thỉ đi ra khỏi tòa nhà văn phòng đại học nông nghiệp Thẩm Quyến, anh ta còn cõng Hạ Thính Vãn trên lưng.

Đặc biệt là những bức ảnh ở bãi đậu xe, Trần Thiến Hề đã rất tức giận.

Hai người hết cõng lại ôm...

Vấn đề là Trần Thiến Hề cũng nhìn thấy biển số xe của Giang Tĩnh Nguyệt từ một bức ảnh nào đó trong bãi đậu xe.

Bởi vậy, Trần Thiến Hề suy luận lúc ấy Giang Tĩnh Nguyệt chắc chắn đã ở đó.

Cho nên cô mới gửi tin nhắn cô ấy, nói mình muốn chia tay với Chu Thỉ.

“Có thể uống say không?” Giọng nói Giang Tĩnh Nguyệt bình tĩnh, giơ lên ​​một chai bia cười hỏi Trần Thiến Hề.

Trần Thiến Hề đang rất tức giận, không hiểu cô có buồn hay không, cô ấy cau mày nhận lấy rượu, ngồi xuống bên cạnh Giang Tĩnh Nguyệt, tiếp tục mắng mỏ: “Cái tên khốn nạn Chu Thỉ, lại dám một chân đạp hai thuyền.”

“Cậu vất vả vì anh ta hủy bỏ hôn ước, anh ta lại đối với cậu như vậy? Anh ta có còn là con người không?”

Trần Thiến Hề chửi mắng một hồi lâu mới chú ý tới Giang Tĩnh Nguyệt đang uống rượu trên sô pha, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, cùng cô chạm chai: “Quyết định chia tay với anh ta của cậu là một quyết định sáng suốt.”

“Một tên khốn như anh ta, chúng ta phải kịp thời ngăn chặn để tránh tổn hại.”

“Không chỉ dừng tổn hại mà còn phải đòi nợ.''

“Nếu anh ta dám lừa cậu một chân đạp hai thuyền với nữ minh tinh, chúng ta hãy vạch trần anh ta, tuyệt đối không thể để đôi cẩu nam nữ kia sống dễ chịu.”

“Quay về tớ giúp cậu viết bản thảo, chúng ta lên mạng tố cáo đi!”

Nghe vậy, Giang Tĩnh Nguyệt cuối cùng thấp giọng nói: “Không phải một chân đạp hai thuyền.”

“Cái gì?” Trần Thiến Hề sửng sốt, còn tưởng rằng đến nước này Giang Tĩnh Nguyệt còn muốn bảo vệ Chu Thỉ.

Sau đó, cô ấy nghe thấy Giang Tĩnh Nguyệt tiếp tục nói: “Tớ đã làm rõ đầu đuôi câu chuyện.”

“Nói cho cùng, tớ mới là người đến sau.”

“... Ý gì?”

“Ý cậu là Chu Thỉ và Hạ Thính Vãn trước đây đã ở bên nhau?”

“Vậy anh ta còn theo đuổi cậu! Mẹ nó! Tra nam!” Trần Thiến Hề không khỏi bổ não.

Lúc đầu, cô cho rằng trong thời gian Chu Thỉ và Hạ Thính Vãn ngầm yêu đương, anh ta mới trêu chọc Giang Tĩnh Nguyệt.

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, 18 tuổi Giang Tĩnh Nguyệt đã biết Chu Thỉ, cho đến nay, đã chín năm.

Từ quen đến hiểu nhau, nếu tính số năm bọn họ giả vờ hẹn hò, có thể coi như bảy năm xa cách.

Khi đó Chu Thỉ đã gặp Hạ Thính Vãn ở đâu?

Lúc đó Hạ Thính Vãn vẫn đang chật vật ở nước ngoài, chưa nổi tiếng.

“Cậu không thấy tớ giống Hạ Thính Vãn sao?” Giang Tĩnh Nguyệt đã uống hơn nửa chai bia trong tay.

Khi cô nhìn Trần Thiến Hề, đôi mắt cô đờ đẫn, như thể cô đã hết hy vọng với Chu Thỉ.

Trần Thiến Hề rất thông minh, chẳng mấy chốc sẽ hiểu ý của Giang Tĩnh Nguyệt.

Sau khi truy hỏi, Giang Tĩnh Nguyệt nói toàn bộ mối quan hệ và quá khứ của Chu Thỉ và Hạ Thính Vãn mà mình đã phát hiện ra vào buổi chiều với Trần Thiến Hề.

Sau khi nghe xong, sự oán giận của Trần Thiến Hề đối với Chu Thỉ ngày càng mãnh liệt hơn: “Cái quái gì vậy, anh ta coi cậu là người thay thế.”

Giang Tĩnh Nguyệt không phủ nhận.

Bởi vì cô cũng nghĩ như vậy.

“Quên đi, không nói về anh ta nữa.”

“Gọi cậu tới là để uống rượu với tớ.” Giang Tĩnh Nguyệt đã sớm nghĩ đến nên xử lý chuyện này như thế nào.

Nhưng cô vẫn chưa bình tĩnh lại, cần phải trút bỏ những uất ức trong lòng, vì vậy cô đã gọi cho Trần Thiến Hề hẹn đến Dục Sắc uống rượu.

Còn chuyện của Chu Thỉ, tạm thời đợi cô tỉnh rượu lại nói.

Cũng nên ổn định cảm xúc, như vậy lúc chia tay mới không còn chật vật.

Trần Thiến Hề biết Giang Tĩnh Nguyệt luôn có ý kiến của riêng mình.

Chuyện đến nước này, cô ấy cũng chỉ có thể thay cô mắng Chu Thỉ.

Còn phải giải quyết vấn đề giữa họ thế nào, cô ấy thực sự không thể quyết định thay Giang Tĩnh Nguyệt.

Cho nên thời gian tiếp theo, Trần Thiến Hề không nói gì nữa, chỉ liều mạng bồi quân tử, uống hết chai này đến chai khác với Giang Tĩnh Nguyệt.

Cuối cùng, Trần Thiến Hề đã gục trước.

Cô ấy vẫn trước sau như một, khi cô cảm thấy mình sắp không được, đầu tiên cô ấy gửi tin nhắn cho Lâm Dự Đông, sau đó bảo anh ấy đến đón mình và Giang Tĩnh Nguyệt.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Lâm Dự Đông, Trần Thiến Hề mới mặc cho mình say khướt.

Sau khi Trần Thiến Hề say rượu, Giang Tĩnh Nguyệt cũng bị chóng mặt, không thể phân biệt được đông tây nam bắc.

Chỉ là trong lòng cô cảm thấy phiền muộn khó chịu, tủi thân giống như nước lũ vỡ bờ, khiến cô cố chấp tinh thần không chịu say hoàn toàn.

Cô tiếp tục uống rượu.

Đầu óc choáng váng, tầm mắt mơ hồ, giống như lâm vào mộng cảnh, buồn bực muốn khóc, lại khóc không được.

Vì thế, Giang Tĩnh Nguyệt càng cảm thấy khó chịu hơn.

Thế là, cô mở một chai bia khác uống một ngụm lớn.

Vừa uống xong, cô nghe thấy tiếng động từ cửa phòng riêng.

Có người mở cửa bước vào.

Giang Tĩnh Nguyệt theo bản năng cảnh giác, nắm chặt chai rượu trong tay, loạng choà loạng choạng đứng lên.

Cuối cùng, cô không thể đứng vững ngã trở lại ghế sô pha.

Người đàn ông vừa vào cửa hơi khựng lại, thấy cô an toàn ngồi trở lại thì rút lại bàn tay đang định đỡ cô.

Anh cau mày nhìn hai người phụ nữ say khướt trên sô pha, sau đó xoay người ra khỏi phòng riêng, gọi hai ly trà giải rượu.

Khi người đàn ông trở lại phòng riêng, Giang Tĩnh Nguyệt đã ngồi rất thẳng trên ghế sô pha.

Cô vẫn cầm chai rượu trên tay, nheo mắt nhìn anh.

Dường như rất cố gắng phân biệt anh là ai.