Chiếc Range Rover Evoque sơn màu đỏ mận chạy vững chãi trên đường về thành phố.
Gió đêm lúc một giờ sáng dịu nhẹ, phả vào mặt mát lạnh dễ chịu.
Cửa sổ hàng ghế sau hạ xuống, Giang Tĩnh Nguyệt chống tay nhìn cảnh đường phố thoáng qua ngoài cửa sổ.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng lải nhải của người đàn ông ngồi ở ghế lái.
Kể từ khi Tô Dĩ Phàm lên xe, miệng không hề ngừng nghỉ.
Đầu tiên nói chuyện ngày thường với Giang Tĩnh Nguyệt một lúc, từ chỗ em họ Thẩm Văn, hỏi tình hình gần đây của cha mẹ Giang Tĩnh Nguyệt.
Xuất phát từ lễ phép, Giang Tĩnh Nguyệt ứng phó với cậu ta vài câu.
Không nghĩ tới sau đó Tô Dĩ Phàm lại nhảy chủ đề sang Cố Nghiêu Dã.
“Chị Tĩnh Nguyệt, chị thật là hào phóng!” Tô Dĩ Phàm nghĩ đến 10% cổ phần.
“Anh Dã cũng thật là, sao lại muốn cổ phần của chị chứ? Đây không phải là thừa dịp cháy nhà hôi của sao?”
Tô Dĩ Phàm cũng dám nói xấu Cố Nghiêu Dã hai câu trước mặt Giang Tĩnh Nguyệt.
Những lời này, đánh chết cậu ta cũng không dám nói trước mặt Cố Nghiêu Dã.
Chuyện cổ phần, Giang Tĩnh Nguyệt đã sớm nghĩ thông suốt.
Tập đoàn Hối Giang là một tay người nhà họ Giang thành lập, cổ phần đều nằm trong tay của chính gia đình họ.
Giang Tĩnh Nguyệt và em trai Giang Thuật mỗi người nắm giữ 20% cổ phần, là do ông cụ tặng lễ trưởng thành trong sinh nhật 18 tuổi.
Giang Tĩnh Nguyệt không có hứng thú với việc thừa kế công ty, vì vậy trong mắt cô, 20% cổ phần chỉ để đảm bảo cô ấy có thể nhận được 20% cổ tức từ lợi nhuận ròng của tập đoàn hàng năm.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ thiếu tiền nên đương nhiên không có nhiều khái niệm về tiền.
Chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết hôn ước, Giang Tĩnh Nguyệt cảm thấy không có gì không đúng.
Đương nhiên, cô sẽ không cảm thấy Cố Nghiêu Dã nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của lấy một nửa cổ phần của mình.
Mặc dù cô không thích Cố Nghiêu Dã, nhưng một thước đáng một thước, vấn đề cổ phần là con bài thương lượng duy nhất mà cô có thể nghĩ ra để thỏa thuận với anh.
Lần này cũng không phải Cố Nghiêu Dã có mưu đồ.
“Hơn nữa, anh ấy cũng không thiếu chút tiền này.” Tô Dĩ Phàm vẫn lẩm bẩm.
Giang Tĩnh Nguyệt nghe vậy, hơi nhướng mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Thật sao?”
Không thiếu chút tiền đó?
Đó là 10% cổ phần của tập đoàn Hối Giang.
Tô Dĩ Phàm rõ ràng cũng nghe thấy sự mỉa mai và nghi ngờ trong giọng điệu của Giang Tĩnh Nguyệt, vội vàng giải thích: “Chị Tĩnh Nguyệt, chị không biết đó chứ, mấy năm trước anh Dã cùng một người bạn ở nước ngoài thành lập công ty, có vẻ như phát triển khá tốt.”
“Lần này anh ấy trở lại Trung Quốc, cũng có ý định khảo sát môi trường phát triển trong nước và dự định chuyển công ty về Trung Quốc.”
Như thể cô chạm đúng vào cái nút khởi động máy hát của Tô Dĩ Phàm, nói không ngừng.
Nhưng Giang Tĩnh Nguyệt không chú ý đến nội dung sau.
Cô bị sốc, không thể tin rằng người mà Tô Dĩ Phàm nhắc đến lại là Cố Nghiêu Dã!
Cố Nghiêu Dã thành lập công ty ở nước ngoài?
Mấy năm nay anh ở nước ngoài không phải ăn chơi chè chén sao?
Đua chiếc xe hoang dã nhất, uống rượu mạnh nhất, cua cô gái nóng bỏng nhất?
Giang Tĩnh Nguyệt hơi sững sờ, không thể không tự hỏi liệu cô có hiểu lầm Cố Nghiêu Dã không, thực ra anh cũng không tệ như lời đồn?
“Thực ra, anh Dã rất tốt, có tiền, đẹp trai lại có năng lực.”
“Hai người môn đăng hộ đối, hôn nhân cũng không hỏng bét như chị tưởng đâu.”
Khi Tô Dĩ Phàm nói đến đây, cậu ta đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng ở bữa tiệc bể bơi vừa rồi, sợ Giang Tĩnh Nguyệt có thể hiểu lầm điều gì đó, vì vậy cậu ta nhanh chóng giải thích với cô: “Chị Tĩnh Nguyệt, thực ra, anh Dã anh ấy rất thâm tình rất một lòng.”
“Không khoa trương như chị thấy đâu.”
Giang Tĩnh Nguyệt khẽ nhướng mi, lại nhịn không được, khóe miệng giật giật.
Tô Dĩ Phàm nói, một chữ cô cũng không tin.
Người đàn ông tiếp tục nói một mình, say sưa vui mừng nói: “Anh Dã anh ấy, lúc còn đi học, hình như rất thích một cô gái.”
“Nhưng kết quả của anh ấy và nữ sinh kia hình như không tốt lắm.”
Giang Tĩnh Nguyệt định mặc kệ con hàng Tô Dĩ Phàm này mà nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng khi nghe những lời của Tô Dĩ Phàm, cô lại mở mắt ra.
Cô còn cố nhớ lại thời đi học của Cố Nghiêu Dã.
Anh luôn có duyên với người khác giới, xung quanh anh có rất nhiều nữ sinh, cô không biết Tô Dĩ Phàm đang nói đến ai.
“Có thể là bởi vì để chấm dứt tình cảm thầm mến của mình, cho nên mấy năm qua anh ấy ở nước ngoài mới buông thả như vậy.”
“Chơi hoa cỏ, tự làm tê mình, nói vậy chắc chị Tĩnh Nguyệt cũng hiểu.”
“Điều đó có thể hiểu được, đúng không?”
“Nhưng chị Tĩnh Nguyệt, chị yên tâm, anh Dã vẫn rất có trách nhiệm, sau khi kết hôn, anh ấy sẽ không bao giờ quậy phá bên ngoài.”
“Cái này, em có thể dùng nhân cách của mình để bảo đảm cho anh ấy.”
“...”
Giang Tĩnh Nguyệt càng nghe, nếp nhăn giữa hai lông mày của cô càng sâu hơn.
Cô không ngờ rằng lúc còn đi học Cố Nghiêu Dã lại có một ánh trăng sáng, sau khi ngạc nhiên xong xuôi rồi, cũng vì những lời của Tô Dĩ Phàm, cô càng chắc chắn Cố Nghiêu Dã là tên khốn kiếp.
Anh và ánh trăng sáng chấm dứt yên bình, còn ra nước ngoài để trêu chọc những cô gái nóng bỏng ngây thơ làm gì?
Nghĩ đến việc anh đùa giỡn với tình cảm của người khác, trong lòng Giang Tĩnh Nguyệt dựng lên từng cây gai ngược, đau đến hoảng.