Ngoài ra, anh còn đồng ý sẽ gửi cho cô thông tin chuyến bay vào sáng mai.
Ngoài cửa sổ bóng đêm đen kịt, Giang Tĩnh Nguyệt thả lỏng thể xác tinh thần nằm ở trên giường.
Sau khi đặt báo thức trên điện thoại di động, cô bật điều hòa, nhắm mắt lại.
Một giây sau, đột nhiên mở ra lần nữa.
Chẳng biết vì sao vừa rồi khi nhắm mắt, cô không hiểu sao lại nghĩ đến Cố Nghiêu Dã vừa mới tắm xong, quần áo xộc xệch...
Vào lúc đó, cô thậm chí còn nhớ rõ đường vân cơ bụng của người đàn ông này...
Giang Tĩnh Nguyệt giống như bị dọa sợ, đôi mắt đẹp mở to, nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc lâu mới thở ra một hơi.
Chỉ khi suy nghĩ của cô trở nên tỉnh táo hơn, Giang Tĩnh Nguyệt mới giơ tay vỗ nhẹ vào má mình, cố gắng loại bỏ vóc dáng tuyệt thế kiêu hãnh của Cố Nghiêu Dã ra khỏi tâm trí.
Trong miệng thậm chí còn tự lẩm bẩm: “Sắc tức là không, không tức thị sắc.”
“A Di Đà Phật…”
Không chỉ như thế, cô còn thầm mắng người đàn ông trong lòng: Hồ ly tinh!
Khu biệt thự Tây Đình Xuân Tuyết.
Cố Nghiêu Dã vừa mới đuổi đám bạn xấu đi, không hiểu sao bỗng cảm thấy ớn lạnh sống lưng, hắt hơi một cái.
Viên Nguyệt Hà quyết định ở lại qua đêm cười nhạo anh: “Hoặc là cậu bị cảm, hoặc là có người mắng sau lưng cậu.”
“Cậu chọn một đi?”
Cố Nghiêu Dã dẫn anh đến phòng dành cho khách ở tầng hai, nhếch khóe môi dưới cười: “Tôi cảm ơn.”
Bị ốm và bị mắng, anh không muốn chọn bất kỳ cái nào.
“Tối nay cậu ở tạm đây đi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai để Tô Dĩ Phàm dẫn cậu đi dạo xung quanh.” Cố Nghiêu Dã đưa anh vào phòng, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Viên Nguyệt Hà lại ngăn cản: “Đúng rồi, A Dã.”
“Vị hôn thê của cậu... bây giờ có lẽ cũng nên tính là vị hôn thê cũ rồi nhỉ?”
Cố Nghiêu Dã dừng chân, quay lại ánh mắt thâm trầm nhìn người đàn ông, chờ câu sau của anh.
Viên Nguyệt Hà cười, ấm áp như gió xuân: “Cậu có cảm thấy cô ấy rất giống một người không?”
Cố Nghiêu Dã cau mày, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, nhưng vẫn im lặng.
Vì vậy Viên Nguyệt Hà tiếp tục: “Nữ ca sĩ người Trung Quốc rất nổi tiếng ở nước ngoài... Hình như tên là Hạ Thính Vãn?”
“Cậu không nhớ cô ấy sao? Cô ấy đã từng hợp tác với công ty chúng ta, quay quảng cáo tuyên truyền.”
Trên thực tế, Viên Nguyệt Hà cũng chỉ vừa mới nhớ tới.
Giống như Cố Nghiêu Dã, anh ấy không có hứng thú với những ngôi sao trong làng giải trí. Nhưng mà trước đó sản phẩm mới của công ty được tung ra, bộ phận quảng cáo đã trả rất nhiều tiền để thuê nữ ca sĩ nổi tiếng Hạ Thính Vãn.
Viên Nguyệt Hà và Cố Nghiêu Dã đã từng đến phim trường, có duyên gặp qua Hạ Thính Vãn một lần.
Cố Nghiêu Dã không có ấn tượng gì về người này.
Nhưng khi Viên Nguyệt Hà đề cập đến, anh vẫn có thể nhớ lại một chút.
Sau khi suy nghĩ một lát, Cố Nghiêu Dã lạnh lùng nói: “Mắt kém thì đi chữa đi.”
Loại mèo hoang chó hoang nào, cũng xứng đánh đồng với Giang Tĩnh Nguyệt?
Nếu nói ai trông giống ai, đó là đó cũng là Hạ Thính Vãn trông giống Giang Tĩnh Nguyệt.
Có thể giống Giang Tĩnh Nguyệt ba phần, cũng khó trách cô ấy có thể phát triển trong làng giải trí.
Viên Nguyệt Hà: “...”
Anh còn muốn nói cái gì đó, lại đột nhiên cảm giác được người đàn ông này muốn bảo vệ đại tiểu thư nhà họ Giang.
Không khỏi nhìn Cố Nghiêu Dã bằng ánh mắt sâu xa, cuối cùng còn cười đầy ẩn ý.
Cố Nghiêu Dã chỉ cảm thấy anh điên điên khùng khùng, không sao nói rõ được.
Anh không nói gì nữa, chào hỏi xong liền lên tầng nghỉ ngơi.
-
Ngày hôm sau.
Cố Nghiêu Dã ngủ một giấc đến tự tỉnh, màn che tối khiến anh có phần không phân rõ bây giờ là ngày hay đêm.
Cho đến khi chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường rung lên không ngừng.
Người đàn ông mới lần mò chiếc điện thoại, trả lời cuộc gọi.
Điện thoại từ nhà cũ truyền đến, quản gia thay ông cụ gửi tin nhắn: “Cậu chủ, chủ tịch bảo cậu ra sân bay đón nhị tiểu thư.”
“Thông tin chuyến bay của Nhị tiểu thư đã gửi đến WeChat của cậu.”
“Xin ngài đến sân bay trước nửa giờ để đón máy bay.”
Nói xong, quản gia cúp điện thoại trước, không cho Cố Nghiêu Dã đang buồn ngủ có thời gian phản ứng.
Điện thoại cúp được mấy phút, người đàn ông trên giường mới chậm rãi ngồi dậy, vò vò mái tóc ngái ngủ, cầm điện thoại lên xem giờ.
Đã hơn bảy giờ tối rồi.
Cố Nghiêu Dã cau mày, ra khỏi giường mở rèm cản sáng trong phòng.
Mọi chuyện được làm một mạch không chút gián đoạn.
Mãi cho đến khi nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sổ tối sầm lại, anh mới nhớ tới lời nói của quản gia.
Hình như là bảo anh đến sân bay đón Cố Tri Vi.
Cố Nghiêu Dã không phải là con một, anh còn có một em gái.
Mối quan hệ anh em họ luôn tốt đẹp, nhưng kể từ khi anh ấy ra nước ngoài, Cố Tri Vi cũng rất bận rộn.
Những năm gần đây, anh em ít liên lạc với nhau.
Lần này khi Cố Nghiêu Dã trở lại Trung Quốc, tình cờ Cố Tri Vi có một cuộc thi khiêu vũ quốc tế, đến bây giờ hai anh em còn chưa gặp nhau.