Cũng khiến Cố Nghiêu Dã cảm thấy hơi không vui.
Giống như anh và Giang Tĩnh Nguyệt ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, anh sẽ không bao giờ có thể bước vào thế giới của cô.
Cảm giác này rất bất lực, trong lòng vô cùng đắng chát.
“Được, em sẽ tiễn chị ấy ra cửa ngay bây giờ.”
Sau khi Tô Dĩ Phàm nói xong, cậu ta định cúp điện thoại.
Nhưng ở đầu bên kia điện thoại, Cố Nghiêu Dã trầm giọng nói thêm: “Đưa cô ấy về nhà.”
Tô Dĩ Phàm: “...”
Bữa tiệc còn chưa kết thúc, cậu ta đang nghĩ đến việc tiễn Giang Tĩnh Nguyệt đi rồi quay lại tiếp tục vui vẻ.
Nhưng lão đại yêu cầu cậu ta phải đưa người về nhà... Vậy sẽ mất bao nhiêu thời gian cơ chứ.
Nhưng Cố Nghiêu Dã đã lên tiếng, Tô Dĩ Phàm không dám không nghe.
Cho nên cuối cùng cậu ta vẫn phải đồng ý, ỉu xìu lẩm bẩm: “Chị Tĩnh Nguyệt lái xe đến đây, em cũng không thể lái sau mông chị ấy đưa chị ấy về…”
Cậu ta còn chưa kịp phàn nàn xong, Cố Nghiêu Dã đã cúp điện thoại.
Trong ống nghe chỉ có tiếng “bíp” không thương tiếc.
Tô Dĩ Phàm: “...”
-
Vài phút sau, trong tầm mắt Cố Nghiêu Dã xuất hiện bóng dáng Tô Dĩ Phàm.
Mặc quần đùi và áo ngắn tay kiểu Hawaii, cậu ta chạy lon ton để đuổi kịp Giang Tĩnh Nguyệt đã đi được nửa đường.
Sau khi hai người gặp nhau, không biết nói gì, rồi cùng nhau đi về phía cổng biệt thự.
Bóng người dần dần đi xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Cố Nghiêu Dã.
Trong bầu trời đêm sâu thẳm lác đác vài ngôi sao.
Bóng dáng cao gầy của người đàn ông phản chiếu trên tấm kính cửa sổ sát đất, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng khó phân biệt là trời âm u hay nắng đẹp.
Không biết đứng trước cửa sổ sát đất bao lâu, Cố Nghiêu Dã thở phào nhẹ nhõm, quay người bước ra khỏi thư phòng.
Nếu Giang Tĩnh Nguyệt đã quyết tâm hủy bỏ hôn ước với anh, sao anh còn phải khổ sở biến mình thành một người oán hận, khổ sở ở đây.
Tại sao không xuống tầng, uống vài ly với đám bạn nhậu, để sưởi ấm trái tim.
Dù sao cũng tốt hơn bây giờ, như một con chó hoang bị bỏ rơi.
Sau khi Cố Nghiêu Dã trở lại bữa tiệc, anh không đến bể bơi nữa.
Thay vào đó, anh ngoắc tay gọi người nhấc mấy tên công tử ném anh xuống nước trước đó, ném từng người xuống, giống như những chiếc bánh bao.
Sức nóng của hiện trường không ngừng tăng lên, mọi người trở nên nóng đầu, nói nhiều hơn.
Giang Tĩnh Nguyệt vừa rồi đột nhiên xuất hiện, còn mang theo thư chuyển nhượng cổ phần cho Cố Nghiêu Dã để giải trừ hôn ước.
Chuyện này tất cả mọi người còn nhớ, ai cũng vô cùng tò mò.
Nhưng vì vẻ mặt âm trầm của Cố Nghiêu Dã trước khi rời đi, không ai dám hỏi thêm.
Bây giờ anh đã trở lại, giống như một người không có chuyện gì, trả thù đám bạn xấu.
Mọi người thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, hoàn toàn phong lưu như trước đây, lập tức lại mở máy hát.
Có người uống rượu, gan to, cao giọng hỏi tiếng lòng của tất cả mọi người: “Anh Dã, anh và vị nhà họ Giang kia thực sự giải trừ hôn ước?”
Hôn ước giữa hai nhà Cố Giang đã được lan truyền ngay trong đêm Cố Nghiêu Dã trở về Trung Quốc.
Mới có vài ngày, vậy mà bọn họ đã bắt gặp cảnh tượng đại tiểu thư nhà họ Giang đến nhà tìm Cố Nghiêu Dã giải trừ hôn ước.
Ngay cả một con chó đi ngang qua gặp chuyện này cũng phải dừng lại ăn dưa đúng không?
Mọi người có mặt tại hiện trường, bao gồm cả Thi Kính Trạch và Viên Nguyệt Hà, đều tò mò chuyện gì xảy ra sau khi họ rời đi.
Sau khi người đàn ông đặt câu hỏi, xung quanh rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.
Cố Nghiêu Dã cầm một ly cocktail đã chuẩn bị sẵn, đặt nó dưới ánh đèn, lắc nhẹ chất lỏng đỏ tươi trong ly.
Anh dường như không quan tâm đến việc hủy bỏ hôn ước, chỉ ậm ừ một cách qua loa, trả lời câu hỏi của người đàn ông.
Sau đó, tất cả mọi người tại hiện trường hít một hơi thật sâu.
Một lúc sau, có người lại hỏi: “Anh Dã, tại sao anh lại đồng ý thỏa thuận của Giang Tĩnh Nguyệt?”
Cố Nghiêu Dã chưa kịp trả lời, đã có người chạy tới nói: “Cậu đang nói nhảm gì vậy, cô Giang người ta đến đây với một thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần. Đó là 10% cổ phần của tập đoàn Hối Giang! Nếu đổi là cậu, cậu có động lòng không? ”
“Đi chết đi. Đừng so sánh anh Dã với cậu!”
“Cậu xem anh Dã giống người thiếu chút cổ phần đó sao?”
“Anh Dã nhà tôi không thiếu tiền, đúng không anh Dã!”
“...”
Xung quanh có nhiều ý kiến khác nhau, ngoại trừ Cố Nghiêu Dã là trung tâm của chủ đề, đứng yên không thay đổi sắc mặt.
Anh uống cạn ly cocktail đã lắc lâu, tiện tay đặt chiếc ly cao cạn rỗng lên quầy bar tạm thời, nuốt ngụm rượu cay.
Người cũng đứng lên bỏ đi.
Nếu cần phải có một lý do.