Thừa Tướng Đại Nhân Rất Sủng Ái Ta

Chương 3: Phần 3




6

 

"Tần Oản Oản! Ngươi là một cô nương, sao có thể độc ác như vậy?"

 

"Nhìn xem những công tử kia bị ngươi bắt nạt ra sao! Tuy nói bọn chúng không học hành, không có bản lĩnh gì, chỉ là một lũ ăn bám, nhưng ít nhất bọn chúng vẫn có thể xem là biết vâng lời."

 

"Còn ngươi, một cô nương, mới tới có một ngày mà đã khiến học viện trở nên náo loạn, không biết cha ngươi dạy dỗ ngươi thế nào nữa!"

 

Tế tửu là một ông lão già nua, học thức cao thâm nhưng cực kỳ bảo thủ, lão vừa vuốt râu vừa trừng mắt nhìn ta qua đôi mắt đục ngầu.

 

Gương mặt lão giống hệt như những giáo viên thời hiện đại, những kẻ luôn bao che cho con cháu quan chức mà chẳng bao giờ phân biệt đúng sai.

 

"Tế tửu, ngài làm sao biết được rằng là ta bắt nạt bọn họ, mà không phải bọn họ hợp sức bắt nạt ta? Ngài có nắm rõ sự việc không?"

 

Ta định nói lý lẽ với lão, nhưng lão lại đập mạnh bàn.

 

Rõ ràng lão đang muốn động thủ với ta...

 

"Lão phu còn cần phải hiểu rõ sao? Những đồng môn của ngươi đều bị rắn dọa đến mức quỳ trên giường, cả người run rẩy, vậy mà ngươi còn ép người ta lột da rắn nấu canh cho ngươi uống. Tiểu thế tử của Quốc công phủ vì phản kháng mà bị rắn cắn, giờ đã ngất xỉu, phải nhờ vài đại hán trong nhà hợp sức khiêng về. Có sống nổi hay không cũng chưa biết. Ngươi còn dám nói không phải ngươi bắt nạt người khác?"

 

"Huống hồ, việc ngươi vào Quốc Tử Giám, lão phu đây còn không biết rõ sao?"

 



"Nữ nhi của triều ta từ xưa đều biết chữ nghĩa, lễ nghi. Ngươi đường đường là nhi nữ của Trưởng công chúa, sao chẳng học được chút gì từ sự đoan trang hiền thục của mẫu thân, mà lại giống y như phụ thân ngươi, trở thành một kẻ thô lỗ..."

 

Lời của lão học giả chưa kịp dứt, đã bị ta đ.ấ.m một phát lăn ra đất.

 

"Ngươi còn dám nhắc đến mẫu thân ta sao? Nếu không phải do các ngươi - những kẻ suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào sách vở mà chẳng có chút bản lĩnh nào - thì đã không để mẫu thân ta, một nữ nhi, phải ra chiến trường. Nay mẫu thân ta đã hy sinh vì đất nước, trước mặt nhi nữ của người, các ngươi chẳng những không tỏ ra ăn năn, còn dám giở giọng châm chọc này nọ."

 

Ngươi nói mẫu thân ta biết chữ nghĩa, lễ nghi ư? Kinh thành này ai mà không biết từ nhỏ mẫu thân ta đã giỏi quyền cước, không một ai có thể địch nổi, ngay cả Hoàng thượng cũng từng ba ngày bị đánh một trận.

 

Nếu mẫu thân ta còn sống, các ngươi giờ đây có dám dùng cái mặt này để nói chuyện với ta không?

 

Ta đánh lão Tế tửu một trận ra trò, rồi vung tay áo bước ra ngoài.

 

Lão Tế tửu có lẽ đã gặp nhiều lũ ăn chơi, nên sức chịu đựng có vẻ tốt hơn Thái phó một chút. Ngay cả khi đã chui rúc dưới gầm bàn, lão vẫn còn lớn tiếng:

 

"Tần Oản Oản! Lão phu không trị được ngươi, nhưng sẽ có người trị được ngươi."

 

"Quốc công cùng các đại thần đã dâng tấu lên Hoàng thượng, yêu cầu Thừa tướng đích thân đến dạy dỗ ngươi. Ngươi cứ việc ngông cuồng đi, Thừa tướng nổi tiếng là người tàn nhẫn, ngay cả Hoàng thượng cũng phải e dè vài phần. Những ngày khổ ải của ngươi sắp đến rồi..."

 

Ta hừ lạnh một tiếng, đừng nói là Thừa tướng - kẻ không có chút sức lực, chỉ cần không phải kẻ luyện Muay Thái thì đến ai ta cũng đánh như thường.

 

Bị lời khiêu khích chọc tức, ta lập tức chạy đến phòng ngủ của bọn con cháu quý tộc đã hợp mưu tố cáo ta, rồi cho bọn chúng một trận đòn tơi tả.



 

7

 

Vài ngày sau, ta sống rất nhàn nhã.

 

Đám quý tử bị ta dọa đến mức mắc chứng ám ảnh tâm lý. Hoàng thượng vì muốn an ủi cha của bọn họ, đặc biệt phái đến một đám cung nữ giỏi ăn nói để xoa dịu những tâm hồn bị tổn thương.

 

Thái phó thì nhất quyết từ chức, nói gì cũng không chịu trở lại giảng dạy. Còn lão Tế tửu thì bảo ta là kẻ cứng đầu khó dạy, không chịu tiếp tục dạy bảo, thậm chí không thèm bước chân vào Quốc Tử Giám nữa.

 

Cả một thư viện rộng lớn chỉ còn lại một mình ta nhàn rỗi, không việc gì làm...

 

Ở một mình thật cô đơn, nhất là sau khi không còn đối thủ. Sau khi suy ngẫm nhiều lần, ta cũng nhận thấy rằng tính khí của ta gần đây có phần nóng nảy hơn.

 

Người khi nóng nảy thì rất dễ mắc các bệnh về tim mạch. Để giữ gìn sức khỏe, ta quyết định ra sau viện nuôi ngựa để tu tâm dưỡng tính.

 

Kết quả là, ngay khi bước vào chuồng ngựa, ta liền ngây người.

 

Trước mặt ta, một con ngựa Hãn Huyết đỏ rực đang đứng, phía trước nó là một nam tử áo xám.

 

Nam tử ấy nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của con ngựa, đôi lông mày đang nhíu lại, gương mặt toát lên vẻ trầm tư.

 

Ngay cả ta - một người đã xem không biết bao nhiêu mỹ nam trên TV ở kiếp trước - cũng phải thầm cảm thán rằng nhan sắc của hắn thật sự là tuyệt thế mỹ nhân!